Tại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn…
Chương 80
Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho NgươiTác giả: Giang Nguyệt Niên NiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn… Sở Thiên Lê giải thích: "Lá bài này tên là ngu nhân, người này không biết mình tới từ đâu, không biết sao này phải tới chỗ nào, nhưng người này vĩnh viễn sống ở hiện tại, cảm nhận cuộc sống tràn đầy niềm vui.""Lá bài này là khởi đầu của tarot, cũng là kết thúc của bộ bài này.Có người nói ngu nhân đần độn và vô ngã*, vừa nãy cậu nói mình không có giá trị gì đúng không, nhưng thật ra ngu nhân không phải thật sự là ngu nhân, anh ta vẫn không có bất cứ thứ gì đại biểu cho khả năng vô hạn." Sở Thiên Lê cười nói: "Tớ tặng lá bài này cho cậu."*Vô ngã: Vô ngã là pháp ấn chỉ có trong Phật giáo, cho rằng, không có một Ngã, một cái gì trường tồn, bất biến, cốt tủy, vững chắc, tồn tại mà không phụ thuộc vào cái khác.Nghĩa là sự vật có mặt là do duyên sinh (tùy thuộc điều kiện) khởi phát, chứ sự vật không có quyền gì với sự sinh ra và sự hoại diệt của chính nó."0 đại biểu cho không có gì cả, cái gì cũng không biết, cũng đại biểu cho khởi đầu của một chặng đường to lớn."Ngu nhân thoải mái xách hành lý lên đường, cho dù người ngoài nhắc nhở rằng sắp có nguy hiển anh ta cũng sẽ tràn đầy tự tin mà đi tiếp.Đàm Mộ Tinh chăm chú nhìn là bài ngu nhân, quả nhiên cậu nhìn thấy có ghi số 0 còn có bông hoa hồng trắng tinh thuần khiết trong tay ngu nhân, giống như nụ cười vô tư sáng ngời của cô.Giờ phút này Đàm Mộ Tinh đột nhiên nghẹn ngào, không có cách nào miêu tả được cảm nhận trong lòng.Cô không giống như những người xung quanh, cậu vẫn luôn mơ hồ có loại cảm giác này.Loại cảm giác không giống này không bởi vì cô chiêm tinh thần thông, mà là một thứ gì đó đánh thẳng vào nơi sâu nhất của linh hồn, giống như điểm sáng trong làn sóng suy nghĩ sâu không thể lường được.Cho nên từ trước đến nay cậu đều không tin vào bói toán, nhưng cậu tình nguyện tin lời của cô, tin tưởng bản thân cô.Đàm Mộ Tinh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cậu đã bị cô truyền nhiễm trong vô thức, trịnh trọng nhận lấy lá bài ngu nhân, khẽ nói: "Cảm ơn, tớ sẽ cất kỹ."Sự buồn bã của cậu không cánh mà bay, đột nhiên trút được gánh nặng, giống như ngu nhân ngây thơ mong đợi chặng đường mạo hiểm phía trước.Sở Thiên Lê thấy tâm trạng của cậu tốt lên, cô lẽ thẳng khí hùng giơ tay ra: "Nhận quà của người khác thì nên trả lễ lại cho người ta nha."Đàm Mộ Tinh không kịp đề phòng bị đòi quà thì sững sờ nói: "Hả?"Gương mặt của Sở Thiên Lê lộ ra sự bất mãn: "Chắc không phải là cậu cảm thấy có thể lấy trắng lá bài của tớ đấy chứ? Lá bài ngu nhân cực kỳ quan trọng, bộ bài này cũng không thể dùng nữa."Đàm Mộ Tinh hoảng loạn thất thố: "Nhưng bây giờ trên người tớ không có gì cả?"Sở Thiên Lê nghiêng đầu nói: "Vậy thì đan cho tớ một cái khăn quàng? Nếu không thì làm găng tay đi, đúng lúc quay video phải lộ tay, cậu làm một đôi găng tay đẹp, như vậy thì tớ có thể đeo lúc quay video."Đàm Mộ Tinh vội vàng sửa lại suy nghĩ xa vời của cô: "Tớ chưa từng làm quần áo cho người khác, đây chắc chắn là hai chuyện khác nhau..."Đàm Mộ Tinh quả thật đã từng làm quần áo cho búp bê, nhưng cậu vẫn chưa từng làm găng tay cho người, nói thật lòng thì căn bản là không phù hợp.Sở Thiên Lê tùy ý khoát tay: "A, đó là vấn đề của cậu, cậu tự giải quyết đi."Đàm Mộ Tinh: "?"Sở Thiên Lê cười nói: "Không phải cậu nói mình không có giá trị sao, tớ cảm thấy bây giờ cậu giống như sinh viên tốt nghiệp của khóa này, không bị người khác lợi dụng giá trị một lần vậy thì thật sự là không còn cách nào tỉnh táo lại được nữa rồi.""Cứ phải bị người khác vắt kiệt chút giá trị lao động còn lại mới có thể biết được mình là người hữu dụng mà!"Đàm Mộ Tinh: "..."Sở Thiên Lê đợi Đàm Mộ Tinh nói chuyện với người nhà xong, hai người lại cùng nhau trở lại lớp, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho NgươiTác giả: Giang Nguyệt Niên NiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn… Sở Thiên Lê giải thích: "Lá bài này tên là ngu nhân, người này không biết mình tới từ đâu, không biết sao này phải tới chỗ nào, nhưng người này vĩnh viễn sống ở hiện tại, cảm nhận cuộc sống tràn đầy niềm vui.""Lá bài này là khởi đầu của tarot, cũng là kết thúc của bộ bài này.Có người nói ngu nhân đần độn và vô ngã*, vừa nãy cậu nói mình không có giá trị gì đúng không, nhưng thật ra ngu nhân không phải thật sự là ngu nhân, anh ta vẫn không có bất cứ thứ gì đại biểu cho khả năng vô hạn." Sở Thiên Lê cười nói: "Tớ tặng lá bài này cho cậu."*Vô ngã: Vô ngã là pháp ấn chỉ có trong Phật giáo, cho rằng, không có một Ngã, một cái gì trường tồn, bất biến, cốt tủy, vững chắc, tồn tại mà không phụ thuộc vào cái khác.Nghĩa là sự vật có mặt là do duyên sinh (tùy thuộc điều kiện) khởi phát, chứ sự vật không có quyền gì với sự sinh ra và sự hoại diệt của chính nó."0 đại biểu cho không có gì cả, cái gì cũng không biết, cũng đại biểu cho khởi đầu của một chặng đường to lớn."Ngu nhân thoải mái xách hành lý lên đường, cho dù người ngoài nhắc nhở rằng sắp có nguy hiển anh ta cũng sẽ tràn đầy tự tin mà đi tiếp.Đàm Mộ Tinh chăm chú nhìn là bài ngu nhân, quả nhiên cậu nhìn thấy có ghi số 0 còn có bông hoa hồng trắng tinh thuần khiết trong tay ngu nhân, giống như nụ cười vô tư sáng ngời của cô.Giờ phút này Đàm Mộ Tinh đột nhiên nghẹn ngào, không có cách nào miêu tả được cảm nhận trong lòng.Cô không giống như những người xung quanh, cậu vẫn luôn mơ hồ có loại cảm giác này.Loại cảm giác không giống này không bởi vì cô chiêm tinh thần thông, mà là một thứ gì đó đánh thẳng vào nơi sâu nhất của linh hồn, giống như điểm sáng trong làn sóng suy nghĩ sâu không thể lường được.Cho nên từ trước đến nay cậu đều không tin vào bói toán, nhưng cậu tình nguyện tin lời của cô, tin tưởng bản thân cô.Đàm Mộ Tinh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cậu đã bị cô truyền nhiễm trong vô thức, trịnh trọng nhận lấy lá bài ngu nhân, khẽ nói: "Cảm ơn, tớ sẽ cất kỹ."Sự buồn bã của cậu không cánh mà bay, đột nhiên trút được gánh nặng, giống như ngu nhân ngây thơ mong đợi chặng đường mạo hiểm phía trước.Sở Thiên Lê thấy tâm trạng của cậu tốt lên, cô lẽ thẳng khí hùng giơ tay ra: "Nhận quà của người khác thì nên trả lễ lại cho người ta nha."Đàm Mộ Tinh không kịp đề phòng bị đòi quà thì sững sờ nói: "Hả?"Gương mặt của Sở Thiên Lê lộ ra sự bất mãn: "Chắc không phải là cậu cảm thấy có thể lấy trắng lá bài của tớ đấy chứ? Lá bài ngu nhân cực kỳ quan trọng, bộ bài này cũng không thể dùng nữa."Đàm Mộ Tinh hoảng loạn thất thố: "Nhưng bây giờ trên người tớ không có gì cả?"Sở Thiên Lê nghiêng đầu nói: "Vậy thì đan cho tớ một cái khăn quàng? Nếu không thì làm găng tay đi, đúng lúc quay video phải lộ tay, cậu làm một đôi găng tay đẹp, như vậy thì tớ có thể đeo lúc quay video."Đàm Mộ Tinh vội vàng sửa lại suy nghĩ xa vời của cô: "Tớ chưa từng làm quần áo cho người khác, đây chắc chắn là hai chuyện khác nhau..."Đàm Mộ Tinh quả thật đã từng làm quần áo cho búp bê, nhưng cậu vẫn chưa từng làm găng tay cho người, nói thật lòng thì căn bản là không phù hợp.Sở Thiên Lê tùy ý khoát tay: "A, đó là vấn đề của cậu, cậu tự giải quyết đi."Đàm Mộ Tinh: "?"Sở Thiên Lê cười nói: "Không phải cậu nói mình không có giá trị sao, tớ cảm thấy bây giờ cậu giống như sinh viên tốt nghiệp của khóa này, không bị người khác lợi dụng giá trị một lần vậy thì thật sự là không còn cách nào tỉnh táo lại được nữa rồi.""Cứ phải bị người khác vắt kiệt chút giá trị lao động còn lại mới có thể biết được mình là người hữu dụng mà!"Đàm Mộ Tinh: "..."Sở Thiên Lê đợi Đàm Mộ Tinh nói chuyện với người nhà xong, hai người lại cùng nhau trở lại lớp, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho NgươiTác giả: Giang Nguyệt Niên NiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn… Sở Thiên Lê giải thích: "Lá bài này tên là ngu nhân, người này không biết mình tới từ đâu, không biết sao này phải tới chỗ nào, nhưng người này vĩnh viễn sống ở hiện tại, cảm nhận cuộc sống tràn đầy niềm vui.""Lá bài này là khởi đầu của tarot, cũng là kết thúc của bộ bài này.Có người nói ngu nhân đần độn và vô ngã*, vừa nãy cậu nói mình không có giá trị gì đúng không, nhưng thật ra ngu nhân không phải thật sự là ngu nhân, anh ta vẫn không có bất cứ thứ gì đại biểu cho khả năng vô hạn." Sở Thiên Lê cười nói: "Tớ tặng lá bài này cho cậu."*Vô ngã: Vô ngã là pháp ấn chỉ có trong Phật giáo, cho rằng, không có một Ngã, một cái gì trường tồn, bất biến, cốt tủy, vững chắc, tồn tại mà không phụ thuộc vào cái khác.Nghĩa là sự vật có mặt là do duyên sinh (tùy thuộc điều kiện) khởi phát, chứ sự vật không có quyền gì với sự sinh ra và sự hoại diệt của chính nó."0 đại biểu cho không có gì cả, cái gì cũng không biết, cũng đại biểu cho khởi đầu của một chặng đường to lớn."Ngu nhân thoải mái xách hành lý lên đường, cho dù người ngoài nhắc nhở rằng sắp có nguy hiển anh ta cũng sẽ tràn đầy tự tin mà đi tiếp.Đàm Mộ Tinh chăm chú nhìn là bài ngu nhân, quả nhiên cậu nhìn thấy có ghi số 0 còn có bông hoa hồng trắng tinh thuần khiết trong tay ngu nhân, giống như nụ cười vô tư sáng ngời của cô.Giờ phút này Đàm Mộ Tinh đột nhiên nghẹn ngào, không có cách nào miêu tả được cảm nhận trong lòng.Cô không giống như những người xung quanh, cậu vẫn luôn mơ hồ có loại cảm giác này.Loại cảm giác không giống này không bởi vì cô chiêm tinh thần thông, mà là một thứ gì đó đánh thẳng vào nơi sâu nhất của linh hồn, giống như điểm sáng trong làn sóng suy nghĩ sâu không thể lường được.Cho nên từ trước đến nay cậu đều không tin vào bói toán, nhưng cậu tình nguyện tin lời của cô, tin tưởng bản thân cô.Đàm Mộ Tinh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cậu đã bị cô truyền nhiễm trong vô thức, trịnh trọng nhận lấy lá bài ngu nhân, khẽ nói: "Cảm ơn, tớ sẽ cất kỹ."Sự buồn bã của cậu không cánh mà bay, đột nhiên trút được gánh nặng, giống như ngu nhân ngây thơ mong đợi chặng đường mạo hiểm phía trước.Sở Thiên Lê thấy tâm trạng của cậu tốt lên, cô lẽ thẳng khí hùng giơ tay ra: "Nhận quà của người khác thì nên trả lễ lại cho người ta nha."Đàm Mộ Tinh không kịp đề phòng bị đòi quà thì sững sờ nói: "Hả?"Gương mặt của Sở Thiên Lê lộ ra sự bất mãn: "Chắc không phải là cậu cảm thấy có thể lấy trắng lá bài của tớ đấy chứ? Lá bài ngu nhân cực kỳ quan trọng, bộ bài này cũng không thể dùng nữa."Đàm Mộ Tinh hoảng loạn thất thố: "Nhưng bây giờ trên người tớ không có gì cả?"Sở Thiên Lê nghiêng đầu nói: "Vậy thì đan cho tớ một cái khăn quàng? Nếu không thì làm găng tay đi, đúng lúc quay video phải lộ tay, cậu làm một đôi găng tay đẹp, như vậy thì tớ có thể đeo lúc quay video."Đàm Mộ Tinh vội vàng sửa lại suy nghĩ xa vời của cô: "Tớ chưa từng làm quần áo cho người khác, đây chắc chắn là hai chuyện khác nhau..."Đàm Mộ Tinh quả thật đã từng làm quần áo cho búp bê, nhưng cậu vẫn chưa từng làm găng tay cho người, nói thật lòng thì căn bản là không phù hợp.Sở Thiên Lê tùy ý khoát tay: "A, đó là vấn đề của cậu, cậu tự giải quyết đi."Đàm Mộ Tinh: "?"Sở Thiên Lê cười nói: "Không phải cậu nói mình không có giá trị sao, tớ cảm thấy bây giờ cậu giống như sinh viên tốt nghiệp của khóa này, không bị người khác lợi dụng giá trị một lần vậy thì thật sự là không còn cách nào tỉnh táo lại được nữa rồi.""Cứ phải bị người khác vắt kiệt chút giá trị lao động còn lại mới có thể biết được mình là người hữu dụng mà!"Đàm Mộ Tinh: "..."Sở Thiên Lê đợi Đàm Mộ Tinh nói chuyện với người nhà xong, hai người lại cùng nhau trở lại lớp, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.