Tại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn…

Chương 187

Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho NgươiTác giả: Giang Nguyệt Niên NiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn… Có rất nhiều ông chủ có tiền muốn tìm Sở Thiên Lê để hỏi chuyện, nhưng Đàm Mộ Tinh gần đây cũng không dám nhận, vì chủ yếu là do cuộc thi cuối kỳ sắp tới.Cậu biết rõ bạn cùng bàn muốn dựa vào bói toán để trốn tránh việc đi học, thế nhưng thành tích thi cuối kỳ quá kém cũng không được, chuyện kiếm tiền phải hơi bỏ lại về phía sau một chút, tốt xấu gì cũng phải có bằng tốt nghiệp.Đàm Mộ Tinh ân cần khuyên nhủ: "Nói không chừng sau kỳ thi cuối kỳ thì sẽ có người tìm, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều bận rộn."Sở Thiên Lê thở dài: "Nhưng tớ còn muốn kiếm chút tiền trước khi nghỉ, nếu không sẽ càng không có cơ hội để về thôn."Đàm Mộ Tinh sửng sốt: "Đến ngày nghỉ cậu sẽ về thôn sao?""Đúng vậy, lâu rồi tớ không trở về, dù gì thì cũng phải thu dọn lại đồ đạc trong nhà một chút." Sở Thiên Lê dùng Red Crystal Tarot để thu thập một ít tin tức, cô cần trở về lật xem lại sách cũ của ông nội, nói không chừng có thể suy nghĩ ra thứ mới.Đàm Mộ Tinh yên tĩnh lại, cậu phát hiện Sở Thiên Lê cũng gọi thôn là "nhà", hơn nữa cũng không kiêng dè mà nhắc tới chuyện trước kia."Haiz, nếu không thì đi tìm máy in tiền khóc than nghèo, khóc để kiếm một đợt tiền..." Sở Thiên Lê bắt đầu vùi đầu ở trên bàn suy nghĩ lung tung, cô trông mong mà nhìn về phía Đàm Mộ Tinh, nói thầm: "Thật sự không thể tìm được kẻ có tiền coi tiền như rác sao?"Vẻ mặt cô chỉ kém viết "Cậu cố gắng làm, cậu nghĩ biện pháp", có thể nói là rất muốn khóc."Không thể, thật sự không thể..." Đàm Mộ Tinh kiên quyết lắc đầu, cậu e sợ bị ánh mắt cô làm d.a.o động, làm chậm trễ thời gian ôn tập cuối kỳ của cô.Cậu suy nghĩ một lát, quyết định chuyển hướng vấn đề, hỏi: "Đúng rồi, không phải là cậu sắp đón sinh nhật sao, hiện tại có hai lựa chọn, xem cậu thích cái nào, một là..."Sở Thiên Lê: "Tớ đều muốn!"Đàm Mộ Tinh kinh ngạc: "Hả? Nhưng tớ sợ có thứ cậu sẽ không thích?"Sở Thiên Lê quả quyết nói: "Đừng hỏi, tớ đều muốn, sợ tớ không thích thì tặng nhiều một chút, sẽ có thể có một cái tớ thích, Motto motto!"*: là phiên âm của " (Motto motto) trong tiếng Nhật.Nó có nghĩa là nhiều hơn, nhiều hơn nữa.Đàm Mộ Tinh: "... Được rồi."Đàm Mộ Tinh thật vất vả dựa vào quà tặng để nói sang chuyện khác, làm cho Sở Thiên Lê quên mất chuyện bói toán, lại không ngờ Khâu Tình Không đi tới nói một câu đã phá hỏng hết.Khâu Tình Không rầu rĩ nói: "Cô giáo, cậu có biện pháp gì để tăng cường vận may không, tớ biết là ăn bột thủy tinh vô dụng, nhưng tớ nghe nói đoàn làm phim làm nghi thức khởi quay đều phải dâng hương?"Sở Thiên Lê giải thích: "Tớ không làm nghi thức, cũng không thích nghiên cứu loại thuật này, tớ thích thuận theo quy luật tự nhiên, tớ tin chủ nghĩa Mác mà."Có một số người chẳng những học bói toán còn phải thắp hương bái Phật, Sở Thiên Lê tín ngưỡng về phương diện này, nên cũng sẽ không tiếp xúc với một số thứ như vậy.Cô quen thuộc với chiêm tinh học của Trung Quốc và phương Tây, nên nếu làm những thứ này thì có một chút xấu hổ, giống câu hỏi là nên tin thần phương Đông hay là thần phương Tây, đây không phải là làm khó người khác sao?Khâu Tình Không bất đắc dĩ vò đầu: "Vậy được rồi, để cho ba tớ tự mình đi tìm vậy, tớ còn nói là để cho cậu kiếm số tiền này, quỷ biết được ông ấy lại bị ai lừa..."Sở Thiên Lê nghe vậy, hai mắt cô tỏa sáng, ngẩng đầu nói: "Oan lớn mới mẻ... Không phải, khách quý mới mẻ!""Nhưng không phải là cậu không làm nghi thức dâng hương sao?""Cũng không phải chỉ có nghi thức mới giải quyết được vấn đề, cậu nói một chút về chuyện cần làm là cái gì đi?""Không phải là gia đình tớ cũng tham gia vào lĩnh vực truyền thông sao? Sau đó công ty muốn ra mắt một nhóm thần tượng nam, muốn làm chút nghi thức gì đó trước khi ra mắt, cũng không khác đoàn làm phim nghi thức khởi quay nhiều lắm, cậu cũng biết nghệ sĩ nổi tiếng rất huyền bí, nhóm người ba tớ cũng có chút tin cái này."

Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho NgươiTác giả: Giang Nguyệt Niên NiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn… Có rất nhiều ông chủ có tiền muốn tìm Sở Thiên Lê để hỏi chuyện, nhưng Đàm Mộ Tinh gần đây cũng không dám nhận, vì chủ yếu là do cuộc thi cuối kỳ sắp tới.Cậu biết rõ bạn cùng bàn muốn dựa vào bói toán để trốn tránh việc đi học, thế nhưng thành tích thi cuối kỳ quá kém cũng không được, chuyện kiếm tiền phải hơi bỏ lại về phía sau một chút, tốt xấu gì cũng phải có bằng tốt nghiệp.Đàm Mộ Tinh ân cần khuyên nhủ: "Nói không chừng sau kỳ thi cuối kỳ thì sẽ có người tìm, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều bận rộn."Sở Thiên Lê thở dài: "Nhưng tớ còn muốn kiếm chút tiền trước khi nghỉ, nếu không sẽ càng không có cơ hội để về thôn."Đàm Mộ Tinh sửng sốt: "Đến ngày nghỉ cậu sẽ về thôn sao?""Đúng vậy, lâu rồi tớ không trở về, dù gì thì cũng phải thu dọn lại đồ đạc trong nhà một chút." Sở Thiên Lê dùng Red Crystal Tarot để thu thập một ít tin tức, cô cần trở về lật xem lại sách cũ của ông nội, nói không chừng có thể suy nghĩ ra thứ mới.Đàm Mộ Tinh yên tĩnh lại, cậu phát hiện Sở Thiên Lê cũng gọi thôn là "nhà", hơn nữa cũng không kiêng dè mà nhắc tới chuyện trước kia."Haiz, nếu không thì đi tìm máy in tiền khóc than nghèo, khóc để kiếm một đợt tiền..." Sở Thiên Lê bắt đầu vùi đầu ở trên bàn suy nghĩ lung tung, cô trông mong mà nhìn về phía Đàm Mộ Tinh, nói thầm: "Thật sự không thể tìm được kẻ có tiền coi tiền như rác sao?"Vẻ mặt cô chỉ kém viết "Cậu cố gắng làm, cậu nghĩ biện pháp", có thể nói là rất muốn khóc."Không thể, thật sự không thể..." Đàm Mộ Tinh kiên quyết lắc đầu, cậu e sợ bị ánh mắt cô làm d.a.o động, làm chậm trễ thời gian ôn tập cuối kỳ của cô.Cậu suy nghĩ một lát, quyết định chuyển hướng vấn đề, hỏi: "Đúng rồi, không phải là cậu sắp đón sinh nhật sao, hiện tại có hai lựa chọn, xem cậu thích cái nào, một là..."Sở Thiên Lê: "Tớ đều muốn!"Đàm Mộ Tinh kinh ngạc: "Hả? Nhưng tớ sợ có thứ cậu sẽ không thích?"Sở Thiên Lê quả quyết nói: "Đừng hỏi, tớ đều muốn, sợ tớ không thích thì tặng nhiều một chút, sẽ có thể có một cái tớ thích, Motto motto!"*: là phiên âm của " (Motto motto) trong tiếng Nhật.Nó có nghĩa là nhiều hơn, nhiều hơn nữa.Đàm Mộ Tinh: "... Được rồi."Đàm Mộ Tinh thật vất vả dựa vào quà tặng để nói sang chuyện khác, làm cho Sở Thiên Lê quên mất chuyện bói toán, lại không ngờ Khâu Tình Không đi tới nói một câu đã phá hỏng hết.Khâu Tình Không rầu rĩ nói: "Cô giáo, cậu có biện pháp gì để tăng cường vận may không, tớ biết là ăn bột thủy tinh vô dụng, nhưng tớ nghe nói đoàn làm phim làm nghi thức khởi quay đều phải dâng hương?"Sở Thiên Lê giải thích: "Tớ không làm nghi thức, cũng không thích nghiên cứu loại thuật này, tớ thích thuận theo quy luật tự nhiên, tớ tin chủ nghĩa Mác mà."Có một số người chẳng những học bói toán còn phải thắp hương bái Phật, Sở Thiên Lê tín ngưỡng về phương diện này, nên cũng sẽ không tiếp xúc với một số thứ như vậy.Cô quen thuộc với chiêm tinh học của Trung Quốc và phương Tây, nên nếu làm những thứ này thì có một chút xấu hổ, giống câu hỏi là nên tin thần phương Đông hay là thần phương Tây, đây không phải là làm khó người khác sao?Khâu Tình Không bất đắc dĩ vò đầu: "Vậy được rồi, để cho ba tớ tự mình đi tìm vậy, tớ còn nói là để cho cậu kiếm số tiền này, quỷ biết được ông ấy lại bị ai lừa..."Sở Thiên Lê nghe vậy, hai mắt cô tỏa sáng, ngẩng đầu nói: "Oan lớn mới mẻ... Không phải, khách quý mới mẻ!""Nhưng không phải là cậu không làm nghi thức dâng hương sao?""Cũng không phải chỉ có nghi thức mới giải quyết được vấn đề, cậu nói một chút về chuyện cần làm là cái gì đi?""Không phải là gia đình tớ cũng tham gia vào lĩnh vực truyền thông sao? Sau đó công ty muốn ra mắt một nhóm thần tượng nam, muốn làm chút nghi thức gì đó trước khi ra mắt, cũng không khác đoàn làm phim nghi thức khởi quay nhiều lắm, cậu cũng biết nghệ sĩ nổi tiếng rất huyền bí, nhóm người ba tớ cũng có chút tin cái này."

Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho NgươiTác giả: Giang Nguyệt Niên NiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại khu biệt thự Kinh Giao, những cành cây trơ trụi trong đình viện bắt đầu đ.â.m chồi, điểm tô sắc xanh tươi mới cho khung cảnh mờ mịt của tiết trời xuân. Cô Lý, người bảo mẫu lâu năm, đang cần mẫn quét dọn đám lá khô còn sót lại từ mùa đông trước. Không gian ngoài trời chỉ có bộ bàn trà và ghế đá thoáng sạch, nhưng lạnh lẽo và cô quạnh, mang đến cảm giác vắng lặng đến nao lòng. Bên trong nhà họ Hạ, Dư Tân kiểm tra từng phòng một lần cuối, chắc chắn mọi thứ đã đâu vào đấy, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Khi còn chưa đến phòng khách, bà đã cất cao giọng hỏi: “Cô Lý, canh gà hầm xong chưa? Tôm hùm có tươi không?” “Từ sớm đã xong rồi, tôm hùm cũng rất ổn.” Cô Lý từ trong bếp thò đầu ra đáp, giọng đầy trách nhiệm. “Vậy là tốt. Nhà còn thiếu gì không?” “Chắc là không thiếu đâu. Bà chủ nghỉ một lát đi.” Cô Lý nhẹ nhàng khuyên. Dư Tân cả ngày nay như ngồi trên đống lửa, liên tục đi đi lại lại khắp căn nhà, không lúc nào ngồi yên. Lòng bà không khỏi thấp thỏm, căng thẳng như một sợi dây đàn… Có rất nhiều ông chủ có tiền muốn tìm Sở Thiên Lê để hỏi chuyện, nhưng Đàm Mộ Tinh gần đây cũng không dám nhận, vì chủ yếu là do cuộc thi cuối kỳ sắp tới.Cậu biết rõ bạn cùng bàn muốn dựa vào bói toán để trốn tránh việc đi học, thế nhưng thành tích thi cuối kỳ quá kém cũng không được, chuyện kiếm tiền phải hơi bỏ lại về phía sau một chút, tốt xấu gì cũng phải có bằng tốt nghiệp.Đàm Mộ Tinh ân cần khuyên nhủ: "Nói không chừng sau kỳ thi cuối kỳ thì sẽ có người tìm, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều bận rộn."Sở Thiên Lê thở dài: "Nhưng tớ còn muốn kiếm chút tiền trước khi nghỉ, nếu không sẽ càng không có cơ hội để về thôn."Đàm Mộ Tinh sửng sốt: "Đến ngày nghỉ cậu sẽ về thôn sao?""Đúng vậy, lâu rồi tớ không trở về, dù gì thì cũng phải thu dọn lại đồ đạc trong nhà một chút." Sở Thiên Lê dùng Red Crystal Tarot để thu thập một ít tin tức, cô cần trở về lật xem lại sách cũ của ông nội, nói không chừng có thể suy nghĩ ra thứ mới.Đàm Mộ Tinh yên tĩnh lại, cậu phát hiện Sở Thiên Lê cũng gọi thôn là "nhà", hơn nữa cũng không kiêng dè mà nhắc tới chuyện trước kia."Haiz, nếu không thì đi tìm máy in tiền khóc than nghèo, khóc để kiếm một đợt tiền..." Sở Thiên Lê bắt đầu vùi đầu ở trên bàn suy nghĩ lung tung, cô trông mong mà nhìn về phía Đàm Mộ Tinh, nói thầm: "Thật sự không thể tìm được kẻ có tiền coi tiền như rác sao?"Vẻ mặt cô chỉ kém viết "Cậu cố gắng làm, cậu nghĩ biện pháp", có thể nói là rất muốn khóc."Không thể, thật sự không thể..." Đàm Mộ Tinh kiên quyết lắc đầu, cậu e sợ bị ánh mắt cô làm d.a.o động, làm chậm trễ thời gian ôn tập cuối kỳ của cô.Cậu suy nghĩ một lát, quyết định chuyển hướng vấn đề, hỏi: "Đúng rồi, không phải là cậu sắp đón sinh nhật sao, hiện tại có hai lựa chọn, xem cậu thích cái nào, một là..."Sở Thiên Lê: "Tớ đều muốn!"Đàm Mộ Tinh kinh ngạc: "Hả? Nhưng tớ sợ có thứ cậu sẽ không thích?"Sở Thiên Lê quả quyết nói: "Đừng hỏi, tớ đều muốn, sợ tớ không thích thì tặng nhiều một chút, sẽ có thể có một cái tớ thích, Motto motto!"*: là phiên âm của " (Motto motto) trong tiếng Nhật.Nó có nghĩa là nhiều hơn, nhiều hơn nữa.Đàm Mộ Tinh: "... Được rồi."Đàm Mộ Tinh thật vất vả dựa vào quà tặng để nói sang chuyện khác, làm cho Sở Thiên Lê quên mất chuyện bói toán, lại không ngờ Khâu Tình Không đi tới nói một câu đã phá hỏng hết.Khâu Tình Không rầu rĩ nói: "Cô giáo, cậu có biện pháp gì để tăng cường vận may không, tớ biết là ăn bột thủy tinh vô dụng, nhưng tớ nghe nói đoàn làm phim làm nghi thức khởi quay đều phải dâng hương?"Sở Thiên Lê giải thích: "Tớ không làm nghi thức, cũng không thích nghiên cứu loại thuật này, tớ thích thuận theo quy luật tự nhiên, tớ tin chủ nghĩa Mác mà."Có một số người chẳng những học bói toán còn phải thắp hương bái Phật, Sở Thiên Lê tín ngưỡng về phương diện này, nên cũng sẽ không tiếp xúc với một số thứ như vậy.Cô quen thuộc với chiêm tinh học của Trung Quốc và phương Tây, nên nếu làm những thứ này thì có một chút xấu hổ, giống câu hỏi là nên tin thần phương Đông hay là thần phương Tây, đây không phải là làm khó người khác sao?Khâu Tình Không bất đắc dĩ vò đầu: "Vậy được rồi, để cho ba tớ tự mình đi tìm vậy, tớ còn nói là để cho cậu kiếm số tiền này, quỷ biết được ông ấy lại bị ai lừa..."Sở Thiên Lê nghe vậy, hai mắt cô tỏa sáng, ngẩng đầu nói: "Oan lớn mới mẻ... Không phải, khách quý mới mẻ!""Nhưng không phải là cậu không làm nghi thức dâng hương sao?""Cũng không phải chỉ có nghi thức mới giải quyết được vấn đề, cậu nói một chút về chuyện cần làm là cái gì đi?""Không phải là gia đình tớ cũng tham gia vào lĩnh vực truyền thông sao? Sau đó công ty muốn ra mắt một nhóm thần tượng nam, muốn làm chút nghi thức gì đó trước khi ra mắt, cũng không khác đoàn làm phim nghi thức khởi quay nhiều lắm, cậu cũng biết nghệ sĩ nổi tiếng rất huyền bí, nhóm người ba tớ cũng có chút tin cái này."

Chương 187