Tác giả:

1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ…

Chương 8

Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Kẻ hầu người hạ lộng quyền, ta phải cẩn thận đối xử với đám a hoàn bà tử bên cạnh đích mẫu, nên cho tiền thì cho tiền, nên tặng quà thì tặng quà. Nếu đích mẫu muốn gả ta cho một nhà nào đó qua loa, họ đã nhận được lợi ích từ ta, cũng sẽ khuyên can vài câu. Đích mẫu là người rất tin tưởg bà tử đã hầu hạ mình từ nhỏ, điều này đúng lúc cho ta cơ hội lợi dụng.Quả nhiên, bà tử Triệu vừa về khuyên can vài câu, đích mẫu liền cho ta đứng dậy về tự kiểm điểm. Ta lê đôi chân đau nhức, tập tễnh trở về sân của mình.Mấy ngày gần đây, cha trở về luôn nhắc đến mấy vị thư sinh. Nghe nói trong số đó có người phẩm hạnh cao quý, văn chương xuất chúng, nhưng xuất thân từ gia đình bình thường.“Hoa Hoa đã lớn rồi, ta không cần phải lo lắng về hôn sự của Uyển Nhi, nhưng Hoa Hoa là thứ nữ, không thể so sánh với tỷ tỷ của con, nhưng gả cho một thư sinh có gia cảnh nghèo một chút cũng không phải là không được!”Khi ta nghe được tin này, trong lòng vẫn rất xúc động. Cha ta cuối cùng cũng đáng tin một lần. Khương Uyển tự nhiên sẽ có một mối hôn sự môn đăng hộ đối tốt đẹp, còn ta ngay từ đầu chỉ mong được gả vào nhà thương nhân làm chính thê là được rồi. Sĩ nông công thương, kỳ vọng của ta vốn đã rất thấp. Hiện tại nếu có một vị thư sinh tuy gia cảnh nghèo khó nhưng lại chăm chỉ học hành cầu tiến, đối với ta cũng là một lựa chọn không tồi. Mẫu thân ta đã dành dụm được một số tiền riêng, từ lâu đã nói khi ta xuất giá sẽ mua cho ta một cửa hàng, thời gian gần đây bà ấy lấy lòng cha ta, lại được thêm một số lợi lộc, nói sẽ để dành hết cho ta, để bù đắp cho những năm tháng bà ấy đã bỏ bê và có lỗi với ta.Vì vậy, cho dù gia cảnh đối phương có nghèo khó, ta cũng không sợ phải sống khổ cực, chỉ cần chàng ấy bằng lòng chấp nhận mẫu thân ta, chỉ cần chàng ấy có chí tiến thủ là được.Ta đang âm thầm vui mừng, thì từ kinh thành lại truyền đến tin xấu.Con trai duy nhất của Tuyên Bình hầu, Tề Ngọc, bị Tiểu quận vương của phủ Trường công chúa Khánh Dương cưỡi ngựa giẫm gãy cả hai chân, bất tỉnh ngay tại chỗ. Trường công chúa Khánh Dương đã vào cung mời ngự y giỏi nhất ngày đêm túc trực tại phủ Tuyên Bình hầu. Tiểu quận vương cũng bị áp giải đến phủ hầu quỳ gối dập đầu tạ tội, nghe nói trán cũng đã bị dập nát.Nghe được tin này, không hiểu sao, ta lại nhớ đến hình ảnh hắn cưỡi ngựa mang theo chiếc diều chạy đến hôm đó. Hào hoa phong nhã, tuấn mã oai phong. Một người sống động và phóng khoáng như vậy, vậy mà lại trở thành một kẻ tàn phế hai chân. Thật là một chuyện tàn nhẫn.

Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Kẻ hầu người hạ lộng quyền, ta phải cẩn thận đối xử với đám a hoàn bà tử bên cạnh đích mẫu, nên cho tiền thì cho tiền, nên tặng quà thì tặng quà. Nếu đích mẫu muốn gả ta cho một nhà nào đó qua loa, họ đã nhận được lợi ích từ ta, cũng sẽ khuyên can vài câu. Đích mẫu là người rất tin tưởg bà tử đã hầu hạ mình từ nhỏ, điều này đúng lúc cho ta cơ hội lợi dụng.Quả nhiên, bà tử Triệu vừa về khuyên can vài câu, đích mẫu liền cho ta đứng dậy về tự kiểm điểm. Ta lê đôi chân đau nhức, tập tễnh trở về sân của mình.Mấy ngày gần đây, cha trở về luôn nhắc đến mấy vị thư sinh. Nghe nói trong số đó có người phẩm hạnh cao quý, văn chương xuất chúng, nhưng xuất thân từ gia đình bình thường.“Hoa Hoa đã lớn rồi, ta không cần phải lo lắng về hôn sự của Uyển Nhi, nhưng Hoa Hoa là thứ nữ, không thể so sánh với tỷ tỷ của con, nhưng gả cho một thư sinh có gia cảnh nghèo một chút cũng không phải là không được!”Khi ta nghe được tin này, trong lòng vẫn rất xúc động. Cha ta cuối cùng cũng đáng tin một lần. Khương Uyển tự nhiên sẽ có một mối hôn sự môn đăng hộ đối tốt đẹp, còn ta ngay từ đầu chỉ mong được gả vào nhà thương nhân làm chính thê là được rồi. Sĩ nông công thương, kỳ vọng của ta vốn đã rất thấp. Hiện tại nếu có một vị thư sinh tuy gia cảnh nghèo khó nhưng lại chăm chỉ học hành cầu tiến, đối với ta cũng là một lựa chọn không tồi. Mẫu thân ta đã dành dụm được một số tiền riêng, từ lâu đã nói khi ta xuất giá sẽ mua cho ta một cửa hàng, thời gian gần đây bà ấy lấy lòng cha ta, lại được thêm một số lợi lộc, nói sẽ để dành hết cho ta, để bù đắp cho những năm tháng bà ấy đã bỏ bê và có lỗi với ta.Vì vậy, cho dù gia cảnh đối phương có nghèo khó, ta cũng không sợ phải sống khổ cực, chỉ cần chàng ấy bằng lòng chấp nhận mẫu thân ta, chỉ cần chàng ấy có chí tiến thủ là được.Ta đang âm thầm vui mừng, thì từ kinh thành lại truyền đến tin xấu.Con trai duy nhất của Tuyên Bình hầu, Tề Ngọc, bị Tiểu quận vương của phủ Trường công chúa Khánh Dương cưỡi ngựa giẫm gãy cả hai chân, bất tỉnh ngay tại chỗ. Trường công chúa Khánh Dương đã vào cung mời ngự y giỏi nhất ngày đêm túc trực tại phủ Tuyên Bình hầu. Tiểu quận vương cũng bị áp giải đến phủ hầu quỳ gối dập đầu tạ tội, nghe nói trán cũng đã bị dập nát.Nghe được tin này, không hiểu sao, ta lại nhớ đến hình ảnh hắn cưỡi ngựa mang theo chiếc diều chạy đến hôm đó. Hào hoa phong nhã, tuấn mã oai phong. Một người sống động và phóng khoáng như vậy, vậy mà lại trở thành một kẻ tàn phế hai chân. Thật là một chuyện tàn nhẫn.

Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Kẻ hầu người hạ lộng quyền, ta phải cẩn thận đối xử với đám a hoàn bà tử bên cạnh đích mẫu, nên cho tiền thì cho tiền, nên tặng quà thì tặng quà. Nếu đích mẫu muốn gả ta cho một nhà nào đó qua loa, họ đã nhận được lợi ích từ ta, cũng sẽ khuyên can vài câu. Đích mẫu là người rất tin tưởg bà tử đã hầu hạ mình từ nhỏ, điều này đúng lúc cho ta cơ hội lợi dụng.Quả nhiên, bà tử Triệu vừa về khuyên can vài câu, đích mẫu liền cho ta đứng dậy về tự kiểm điểm. Ta lê đôi chân đau nhức, tập tễnh trở về sân của mình.Mấy ngày gần đây, cha trở về luôn nhắc đến mấy vị thư sinh. Nghe nói trong số đó có người phẩm hạnh cao quý, văn chương xuất chúng, nhưng xuất thân từ gia đình bình thường.“Hoa Hoa đã lớn rồi, ta không cần phải lo lắng về hôn sự của Uyển Nhi, nhưng Hoa Hoa là thứ nữ, không thể so sánh với tỷ tỷ của con, nhưng gả cho một thư sinh có gia cảnh nghèo một chút cũng không phải là không được!”Khi ta nghe được tin này, trong lòng vẫn rất xúc động. Cha ta cuối cùng cũng đáng tin một lần. Khương Uyển tự nhiên sẽ có một mối hôn sự môn đăng hộ đối tốt đẹp, còn ta ngay từ đầu chỉ mong được gả vào nhà thương nhân làm chính thê là được rồi. Sĩ nông công thương, kỳ vọng của ta vốn đã rất thấp. Hiện tại nếu có một vị thư sinh tuy gia cảnh nghèo khó nhưng lại chăm chỉ học hành cầu tiến, đối với ta cũng là một lựa chọn không tồi. Mẫu thân ta đã dành dụm được một số tiền riêng, từ lâu đã nói khi ta xuất giá sẽ mua cho ta một cửa hàng, thời gian gần đây bà ấy lấy lòng cha ta, lại được thêm một số lợi lộc, nói sẽ để dành hết cho ta, để bù đắp cho những năm tháng bà ấy đã bỏ bê và có lỗi với ta.Vì vậy, cho dù gia cảnh đối phương có nghèo khó, ta cũng không sợ phải sống khổ cực, chỉ cần chàng ấy bằng lòng chấp nhận mẫu thân ta, chỉ cần chàng ấy có chí tiến thủ là được.Ta đang âm thầm vui mừng, thì từ kinh thành lại truyền đến tin xấu.Con trai duy nhất của Tuyên Bình hầu, Tề Ngọc, bị Tiểu quận vương của phủ Trường công chúa Khánh Dương cưỡi ngựa giẫm gãy cả hai chân, bất tỉnh ngay tại chỗ. Trường công chúa Khánh Dương đã vào cung mời ngự y giỏi nhất ngày đêm túc trực tại phủ Tuyên Bình hầu. Tiểu quận vương cũng bị áp giải đến phủ hầu quỳ gối dập đầu tạ tội, nghe nói trán cũng đã bị dập nát.Nghe được tin này, không hiểu sao, ta lại nhớ đến hình ảnh hắn cưỡi ngựa mang theo chiếc diều chạy đến hôm đó. Hào hoa phong nhã, tuấn mã oai phong. Một người sống động và phóng khoáng như vậy, vậy mà lại trở thành một kẻ tàn phế hai chân. Thật là một chuyện tàn nhẫn.

Chương 8