1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ…
Chương 42
Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Thiên Hương lâu người người chen chúc, người bán vé ở cửa phải lớn tiếng rao mới có thể khiến người ta nghe rõ đang nói gì. Nhưng công tử bột thì tự có cách của công tử bột. Tề Ngọc tuy đã lâu không còn ở chốn giang hồ, nhưng giang hồ vẫn lưu truyền về chàng. Thư Bình đẩy chàng, chỉ cần đi cửa sau, căn bản không cần phải chen chúc với người khác.“Thế tử gia đã lâu không đến, tiểu nhân còn tưởng ngài đã quên mất tiểu nhân rồi.” Chưởng quầy râu ria xồm xoàm, vai u thịt bắp, vẻ mặt có phần nịnh nọt khiến ta nổi da gà. Tề Ngọc hờ hững phẩy tay với ông ta, chỉ vào ta nói: “Hôm nay ta dẫn phu nhân nhà ta cùng đến, tìm cho chúng ta một gian phòng có tầm nhìn tốt một chút.” Chưởng quầy vội vàng gật đầu đáp ứng, sau một hồi sắp xếp, chúng ta được đưa lên lầu hai. Tề Ngọc ngồi xe lăn, không tiện di chuyển, chưởng quầy chu đáo gọi bốn tráng hán, khiêng cả người lẫn xe lăn lên lầu.Tề Ngọc ngồi trên xe lăn, sắc mặt tối sầm, rõ ràng là đang tức giận. Ta biết, chàng bước ra ngoài, phải đối mặt không chỉ là sự bất tiện trong di chuyển mà còn cả những chi tiết nhỏ nhặt thường ngày không để ý tới. Ví dụ như, chàng muốn lên lầu, phải nhờ người khiêng lên. Dưới con mắt của mọi người, thể diện và lòng tự trọng của chàng đều bị ném xuống đất chà đạp không thương tiếc. Nhưng không còn cách nào khác, ta phải ép chàng đối mặt, ép chàng sớm làm quen với điều này. Nếu không, chàng sẽ chỉ trở thành một phế nhân thực sự, trốn trong nhà không dám ra ngoài. Sau khi Tề Ngọc tỉnh lại, Hầu gia đã từng tìm ta nói chuyện.Ông nói dù ta là thứ nữ, nhưng lại rất biết xem xét tình thế, đó vừa là khuyết điểm cũng vừa là ưu điểm. Làm cha mẹ, đôi khi không nỡ ép nhi tử của mình bước ra khỏi bóng tối, nên đành phải nhờ người khác thay mình làm việc đó. Mà nhìn đi nhìn lại, chỉ có ta là thích hợp nhất. Hầu gia hy vọng, ta có thể đưa Tề Ngọc ra khỏi đám mây u ám đó. “Nếu con làm được, lão phu sẽ nợ con một ân tình, đến lúc đó con muốn gì, lão phu đều sẽ đáp ứng, không chỉ vì con là nhi tức của ta, đây là giao dịch riêng giữa chúng ta. Bà bà con là người mềm lòng yếu đuối, tốt nhất đừng nói cho bà ấy biết, kẻo bà ấy lại khóc mãi không thôi.”
Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Thiên Hương lâu người người chen chúc, người bán vé ở cửa phải lớn tiếng rao mới có thể khiến người ta nghe rõ đang nói gì. Nhưng công tử bột thì tự có cách của công tử bột. Tề Ngọc tuy đã lâu không còn ở chốn giang hồ, nhưng giang hồ vẫn lưu truyền về chàng. Thư Bình đẩy chàng, chỉ cần đi cửa sau, căn bản không cần phải chen chúc với người khác.“Thế tử gia đã lâu không đến, tiểu nhân còn tưởng ngài đã quên mất tiểu nhân rồi.” Chưởng quầy râu ria xồm xoàm, vai u thịt bắp, vẻ mặt có phần nịnh nọt khiến ta nổi da gà. Tề Ngọc hờ hững phẩy tay với ông ta, chỉ vào ta nói: “Hôm nay ta dẫn phu nhân nhà ta cùng đến, tìm cho chúng ta một gian phòng có tầm nhìn tốt một chút.” Chưởng quầy vội vàng gật đầu đáp ứng, sau một hồi sắp xếp, chúng ta được đưa lên lầu hai. Tề Ngọc ngồi xe lăn, không tiện di chuyển, chưởng quầy chu đáo gọi bốn tráng hán, khiêng cả người lẫn xe lăn lên lầu.Tề Ngọc ngồi trên xe lăn, sắc mặt tối sầm, rõ ràng là đang tức giận. Ta biết, chàng bước ra ngoài, phải đối mặt không chỉ là sự bất tiện trong di chuyển mà còn cả những chi tiết nhỏ nhặt thường ngày không để ý tới. Ví dụ như, chàng muốn lên lầu, phải nhờ người khiêng lên. Dưới con mắt của mọi người, thể diện và lòng tự trọng của chàng đều bị ném xuống đất chà đạp không thương tiếc. Nhưng không còn cách nào khác, ta phải ép chàng đối mặt, ép chàng sớm làm quen với điều này. Nếu không, chàng sẽ chỉ trở thành một phế nhân thực sự, trốn trong nhà không dám ra ngoài. Sau khi Tề Ngọc tỉnh lại, Hầu gia đã từng tìm ta nói chuyện.Ông nói dù ta là thứ nữ, nhưng lại rất biết xem xét tình thế, đó vừa là khuyết điểm cũng vừa là ưu điểm. Làm cha mẹ, đôi khi không nỡ ép nhi tử của mình bước ra khỏi bóng tối, nên đành phải nhờ người khác thay mình làm việc đó. Mà nhìn đi nhìn lại, chỉ có ta là thích hợp nhất. Hầu gia hy vọng, ta có thể đưa Tề Ngọc ra khỏi đám mây u ám đó. “Nếu con làm được, lão phu sẽ nợ con một ân tình, đến lúc đó con muốn gì, lão phu đều sẽ đáp ứng, không chỉ vì con là nhi tức của ta, đây là giao dịch riêng giữa chúng ta. Bà bà con là người mềm lòng yếu đuối, tốt nhất đừng nói cho bà ấy biết, kẻo bà ấy lại khóc mãi không thôi.”
Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Thiên Hương lâu người người chen chúc, người bán vé ở cửa phải lớn tiếng rao mới có thể khiến người ta nghe rõ đang nói gì. Nhưng công tử bột thì tự có cách của công tử bột. Tề Ngọc tuy đã lâu không còn ở chốn giang hồ, nhưng giang hồ vẫn lưu truyền về chàng. Thư Bình đẩy chàng, chỉ cần đi cửa sau, căn bản không cần phải chen chúc với người khác.“Thế tử gia đã lâu không đến, tiểu nhân còn tưởng ngài đã quên mất tiểu nhân rồi.” Chưởng quầy râu ria xồm xoàm, vai u thịt bắp, vẻ mặt có phần nịnh nọt khiến ta nổi da gà. Tề Ngọc hờ hững phẩy tay với ông ta, chỉ vào ta nói: “Hôm nay ta dẫn phu nhân nhà ta cùng đến, tìm cho chúng ta một gian phòng có tầm nhìn tốt một chút.” Chưởng quầy vội vàng gật đầu đáp ứng, sau một hồi sắp xếp, chúng ta được đưa lên lầu hai. Tề Ngọc ngồi xe lăn, không tiện di chuyển, chưởng quầy chu đáo gọi bốn tráng hán, khiêng cả người lẫn xe lăn lên lầu.Tề Ngọc ngồi trên xe lăn, sắc mặt tối sầm, rõ ràng là đang tức giận. Ta biết, chàng bước ra ngoài, phải đối mặt không chỉ là sự bất tiện trong di chuyển mà còn cả những chi tiết nhỏ nhặt thường ngày không để ý tới. Ví dụ như, chàng muốn lên lầu, phải nhờ người khiêng lên. Dưới con mắt của mọi người, thể diện và lòng tự trọng của chàng đều bị ném xuống đất chà đạp không thương tiếc. Nhưng không còn cách nào khác, ta phải ép chàng đối mặt, ép chàng sớm làm quen với điều này. Nếu không, chàng sẽ chỉ trở thành một phế nhân thực sự, trốn trong nhà không dám ra ngoài. Sau khi Tề Ngọc tỉnh lại, Hầu gia đã từng tìm ta nói chuyện.Ông nói dù ta là thứ nữ, nhưng lại rất biết xem xét tình thế, đó vừa là khuyết điểm cũng vừa là ưu điểm. Làm cha mẹ, đôi khi không nỡ ép nhi tử của mình bước ra khỏi bóng tối, nên đành phải nhờ người khác thay mình làm việc đó. Mà nhìn đi nhìn lại, chỉ có ta là thích hợp nhất. Hầu gia hy vọng, ta có thể đưa Tề Ngọc ra khỏi đám mây u ám đó. “Nếu con làm được, lão phu sẽ nợ con một ân tình, đến lúc đó con muốn gì, lão phu đều sẽ đáp ứng, không chỉ vì con là nhi tức của ta, đây là giao dịch riêng giữa chúng ta. Bà bà con là người mềm lòng yếu đuối, tốt nhất đừng nói cho bà ấy biết, kẻo bà ấy lại khóc mãi không thôi.”