1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ…
Chương 51
Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Một phen nói khiến cả nhà họ Khương mất mặt, đích mẫu không muốn đôi co với chúng ta nữa, bèn quay ngoắt vào nhà.24Tháng giêng qua đi, mùa xuân đến thật nhanh.Những con thỏ tuyết trong sân Hầu phủ chỉ sau một đêm đã tan thành nước. Hai viên hồng ngọc nằm trên mặt đất lấp lánh. Người hầu quét nước suốt nửa ngày, suýt nữa đã quét luôn cả hồng ngọc đi mất.Khi ta mang đồ ăn đến cho Tề Ngọc, chàng đang tranh cãi kịch liệt với ai đó trong thư phòng.Thực ra chàng không phải người dễ nổi nóng, nhưng mỗi khi đối diện với tên Tiểu quận vương Mạnh Quyết đã hại chàng tàn phế, chàng lại trở nên cáu kỉnh, như một con nhím xù lông.“Ta đã nói rồi, ta không đi!”“Ngươi không đi thì làm sao biết vị thần y kia nói sai? Biết đâu ông ta có thể chữa khỏi chân cho ngươi?”Mạnh Quyết biến mất hơn nửa năm, người ta đồn hắn bị đày đi làm khổ sai ở nơi xa, nào ngờ hắn lại đi tìm thần y.Đôi chân tàn phế luôn là nỗi đau trong lòng Tề Ngọc.Dù Tuyên Bình hầu không trách cứ chàng, chàng vẫn không thể vượt qua được nỗi đau này. Chàng tự biết có lỗi với Hầu phủ, có lỗi với bằng hữu, đã quỳ gối dập đầu đến trán rướm máu, từ đó về sau không còn dám cưỡi ngựa nghênh ngang ngoài phố, tính tình cũng trầm ổn hơn nhiều.Hai người từng là “Kinh thành song tuyệt” năm nào, nay một người tàn phế, một người sa sút, trong lòng mỗi người đều chất chứa một nỗi niềm khó nói.Ta nâng cặp hồng ngọc, đứng trước cửa thư phòng, không biết có nên vào hay không. Cặp hồng ngọc này vốn là do trong cung ban thưởng, còn một cặp lam ngọc khác thì ban thưởng cho Mạnh Quyết.Hai người họ đã từng hẹn nhau sẽ gắn chúng lên thắt lưng để cùng nhau khoe khoang.Vậy mà sau tai nạn năm ấy, hồng ngọc lại trở thành mắt của những con thỏ tuyết. Còn cặp lam ngọc cũng bị cất kỹ trong rương.Từ đó về sau, Tề Ngọc không bao giờ mặc đồ đỏ, còn Mạnh Quyết cũng không bao giờ mặc đồ lam nữa.Giữa hai người dường như có một vực sâu ngăn cách không thể nào vượt qua.Vì vậy, Mạnh Quyết đã lặn lội khắp nơi, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được thần y Độc Cô Tuyệt. Người ta đồn rằng Độc Cô Tuyệt là một vị thần y, đặc biệt giỏi chữa các vết thương do té ngã, gãy xương. Chữa trị gãy tay gãy chân đối với ông chỉ là chuyện nhỏ.Nhưng Độc Cô Tuyệt quả đúng như tên gọi, tính tình kỳ quặc, không làm theo lẽ thường. Muốn ông chữa bệnh cũng được, nhưng mỗi ngày ông sẽ ra những câu đố hóc búa cho người bệnh. Nếu có thể làm ông hài lòng, ông sẽ ra tay chữa trị.Nếu ông không hài lòng, dù có cầu xin thế nào cũng vô dụng.Mạnh Quyết tận mắt chứng kiến vị thần y chữa khỏi cho một người bị gãy chân vốn đã bị thầy thuốc phán là không thể đi lại được nữa. Hắn vội vã trở về, nghĩ rằng nếu có thể chữa khỏi chân cho Tề Ngọc, cũng xem như chuộc lại phần nào lỗi lầm mình gây ra.
Một phen nói khiến cả nhà họ Khương mất mặt, đích mẫu không muốn đôi co với chúng ta nữa, bèn quay ngoắt vào nhà.
24
Tháng giêng qua đi, mùa xuân đến thật nhanh.
Những con thỏ tuyết trong sân Hầu phủ chỉ sau một đêm đã tan thành nước. Hai viên hồng ngọc nằm trên mặt đất lấp lánh. Người hầu quét nước suốt nửa ngày, suýt nữa đã quét luôn cả hồng ngọc đi mất.
Khi ta mang đồ ăn đến cho Tề Ngọc, chàng đang tranh cãi kịch liệt với ai đó trong thư phòng.
Thực ra chàng không phải người dễ nổi nóng, nhưng mỗi khi đối diện với tên Tiểu quận vương Mạnh Quyết đã hại chàng tàn phế, chàng lại trở nên cáu kỉnh, như một con nhím xù lông.
“Ta đã nói rồi, ta không đi!”
“Ngươi không đi thì làm sao biết vị thần y kia nói sai? Biết đâu ông ta có thể chữa khỏi chân cho ngươi?”
Mạnh Quyết biến mất hơn nửa năm, người ta đồn hắn bị đày đi làm khổ sai ở nơi xa, nào ngờ hắn lại đi tìm thần y.
Đôi chân tàn phế luôn là nỗi đau trong lòng Tề Ngọc.
Dù Tuyên Bình hầu không trách cứ chàng, chàng vẫn không thể vượt qua được nỗi đau này. Chàng tự biết có lỗi với Hầu phủ, có lỗi với bằng hữu, đã quỳ gối dập đầu đến trán rướm máu, từ đó về sau không còn dám cưỡi ngựa nghênh ngang ngoài phố, tính tình cũng trầm ổn hơn nhiều.
Hai người từng là “Kinh thành song tuyệt” năm nào, nay một người tàn phế, một người sa sút, trong lòng mỗi người đều chất chứa một nỗi niềm khó nói.
Ta nâng cặp hồng ngọc, đứng trước cửa thư phòng, không biết có nên vào hay không. Cặp hồng ngọc này vốn là do trong cung ban thưởng, còn một cặp lam ngọc khác thì ban thưởng cho Mạnh Quyết.
Hai người họ đã từng hẹn nhau sẽ gắn chúng lên thắt lưng để cùng nhau khoe khoang.
Vậy mà sau tai nạn năm ấy, hồng ngọc lại trở thành mắt của những con thỏ tuyết. Còn cặp lam ngọc cũng bị cất kỹ trong rương.
Từ đó về sau, Tề Ngọc không bao giờ mặc đồ đỏ, còn Mạnh Quyết cũng không bao giờ mặc đồ lam nữa.
Giữa hai người dường như có một vực sâu ngăn cách không thể nào vượt qua.
Vì vậy, Mạnh Quyết đã lặn lội khắp nơi, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được thần y Độc Cô Tuyệt. Người ta đồn rằng Độc Cô Tuyệt là một vị thần y, đặc biệt giỏi chữa các vết thương do té ngã, gãy xương. Chữa trị gãy tay gãy chân đối với ông chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Độc Cô Tuyệt quả đúng như tên gọi, tính tình kỳ quặc, không làm theo lẽ thường. Muốn ông chữa bệnh cũng được, nhưng mỗi ngày ông sẽ ra những câu đố hóc búa cho người bệnh. Nếu có thể làm ông hài lòng, ông sẽ ra tay chữa trị.
Nếu ông không hài lòng, dù có cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Mạnh Quyết tận mắt chứng kiến vị thần y chữa khỏi cho một người bị gãy chân vốn đã bị thầy thuốc phán là không thể đi lại được nữa. Hắn vội vã trở về, nghĩ rằng nếu có thể chữa khỏi chân cho Tề Ngọc, cũng xem như chuộc lại phần nào lỗi lầm mình gây ra.
Hoa Hoa Tương NgọcTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình1 Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh. Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng. Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta. Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc? Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ… Một phen nói khiến cả nhà họ Khương mất mặt, đích mẫu không muốn đôi co với chúng ta nữa, bèn quay ngoắt vào nhà.24Tháng giêng qua đi, mùa xuân đến thật nhanh.Những con thỏ tuyết trong sân Hầu phủ chỉ sau một đêm đã tan thành nước. Hai viên hồng ngọc nằm trên mặt đất lấp lánh. Người hầu quét nước suốt nửa ngày, suýt nữa đã quét luôn cả hồng ngọc đi mất.Khi ta mang đồ ăn đến cho Tề Ngọc, chàng đang tranh cãi kịch liệt với ai đó trong thư phòng.Thực ra chàng không phải người dễ nổi nóng, nhưng mỗi khi đối diện với tên Tiểu quận vương Mạnh Quyết đã hại chàng tàn phế, chàng lại trở nên cáu kỉnh, như một con nhím xù lông.“Ta đã nói rồi, ta không đi!”“Ngươi không đi thì làm sao biết vị thần y kia nói sai? Biết đâu ông ta có thể chữa khỏi chân cho ngươi?”Mạnh Quyết biến mất hơn nửa năm, người ta đồn hắn bị đày đi làm khổ sai ở nơi xa, nào ngờ hắn lại đi tìm thần y.Đôi chân tàn phế luôn là nỗi đau trong lòng Tề Ngọc.Dù Tuyên Bình hầu không trách cứ chàng, chàng vẫn không thể vượt qua được nỗi đau này. Chàng tự biết có lỗi với Hầu phủ, có lỗi với bằng hữu, đã quỳ gối dập đầu đến trán rướm máu, từ đó về sau không còn dám cưỡi ngựa nghênh ngang ngoài phố, tính tình cũng trầm ổn hơn nhiều.Hai người từng là “Kinh thành song tuyệt” năm nào, nay một người tàn phế, một người sa sút, trong lòng mỗi người đều chất chứa một nỗi niềm khó nói.Ta nâng cặp hồng ngọc, đứng trước cửa thư phòng, không biết có nên vào hay không. Cặp hồng ngọc này vốn là do trong cung ban thưởng, còn một cặp lam ngọc khác thì ban thưởng cho Mạnh Quyết.Hai người họ đã từng hẹn nhau sẽ gắn chúng lên thắt lưng để cùng nhau khoe khoang.Vậy mà sau tai nạn năm ấy, hồng ngọc lại trở thành mắt của những con thỏ tuyết. Còn cặp lam ngọc cũng bị cất kỹ trong rương.Từ đó về sau, Tề Ngọc không bao giờ mặc đồ đỏ, còn Mạnh Quyết cũng không bao giờ mặc đồ lam nữa.Giữa hai người dường như có một vực sâu ngăn cách không thể nào vượt qua.Vì vậy, Mạnh Quyết đã lặn lội khắp nơi, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được thần y Độc Cô Tuyệt. Người ta đồn rằng Độc Cô Tuyệt là một vị thần y, đặc biệt giỏi chữa các vết thương do té ngã, gãy xương. Chữa trị gãy tay gãy chân đối với ông chỉ là chuyện nhỏ.Nhưng Độc Cô Tuyệt quả đúng như tên gọi, tính tình kỳ quặc, không làm theo lẽ thường. Muốn ông chữa bệnh cũng được, nhưng mỗi ngày ông sẽ ra những câu đố hóc búa cho người bệnh. Nếu có thể làm ông hài lòng, ông sẽ ra tay chữa trị.Nếu ông không hài lòng, dù có cầu xin thế nào cũng vô dụng.Mạnh Quyết tận mắt chứng kiến vị thần y chữa khỏi cho một người bị gãy chân vốn đã bị thầy thuốc phán là không thể đi lại được nữa. Hắn vội vã trở về, nghĩ rằng nếu có thể chữa khỏi chân cho Tề Ngọc, cũng xem như chuộc lại phần nào lỗi lầm mình gây ra.