Bên ngoài “rầm” một tiếng cửa phòng mở ra, dọa người trong lúc ngủ mơ hoảng sợ theo bản năng trở mình, chỉ là thân thể này mới vừa hoạt động một nửa thì nhìn thấy một đống thịt rũ đến mép giường, cả người “rầm” một tiếng nện xuống đất nhìn rất rắn chắc. Người đau, đầu đau, chậm rãi mở to mắt, ánh vào mắt chính là vài bóng người vọt vào cửa. Trên người đàn ông và phụ nữ mặc hơi kỳ quái, đặc biệt là phụ nữ, cánh tay trơn bóng lộ ở bên ngoài, trong đó càng có người cắt tóc tới tai. Sở Từ lập tức nhịn không được nhíu mày, vừa định mở miệng lại cúi đầu nhìn thấy thân hình mình lúc này, tròng mắt lập tức trợn to ra. Thân hình mập chảy mỡ, một lớp chồng lên một lớp như bánh ngàn lớp này là của nàng sao? Không đúng! Nàng nhớ rõ vừa rồi nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy một ít đồ vật xa lạ. Trong mơ có một người cô gái mập mạp mà xấu xí trình diễn một trò khôi hài, hơi buồn cười nhưng giấc mơ kia rất chân thật, giống như là ký ức…… Thân hình trước mắt này của nàng? Chẳng lẽ còn chưa có tỉnh? Nhưng…
Chương 605: Giả danh lừa bịp
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng BậyTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBên ngoài “rầm” một tiếng cửa phòng mở ra, dọa người trong lúc ngủ mơ hoảng sợ theo bản năng trở mình, chỉ là thân thể này mới vừa hoạt động một nửa thì nhìn thấy một đống thịt rũ đến mép giường, cả người “rầm” một tiếng nện xuống đất nhìn rất rắn chắc. Người đau, đầu đau, chậm rãi mở to mắt, ánh vào mắt chính là vài bóng người vọt vào cửa. Trên người đàn ông và phụ nữ mặc hơi kỳ quái, đặc biệt là phụ nữ, cánh tay trơn bóng lộ ở bên ngoài, trong đó càng có người cắt tóc tới tai. Sở Từ lập tức nhịn không được nhíu mày, vừa định mở miệng lại cúi đầu nhìn thấy thân hình mình lúc này, tròng mắt lập tức trợn to ra. Thân hình mập chảy mỡ, một lớp chồng lên một lớp như bánh ngàn lớp này là của nàng sao? Không đúng! Nàng nhớ rõ vừa rồi nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy một ít đồ vật xa lạ. Trong mơ có một người cô gái mập mạp mà xấu xí trình diễn một trò khôi hài, hơi buồn cười nhưng giấc mơ kia rất chân thật, giống như là ký ức…… Thân hình trước mắt này của nàng? Chẳng lẽ còn chưa có tỉnh? Nhưng… Đương nhiên, mặc dù bên công chức địa phương có bất mãn trong lòng cũng không thể nói nhiều. Dù sao ông Lữ này thật sự không phải là nhân vật dễ thuyết phục. Nếu không trước đó cũng sẽ không lấy Sở Từ làm điều kiện. Nhưng bây giờ đặt vấn đề ra bên ngoài cũng có nhiều khả năng hơn.Chỉ hy vọng Lục bán tiên này chỉ là kẻ giả danh lừa bịp, hoàn toàn không có năng lực thật. Đến lúc đó hai người tay mơ so tài chỉ xem vận may là được.Lúc này, nhân viên công chức địa phương dứt khoát ra mặt thu xếp đơn giản, chuẩn bị giấy bút. Ngoài ra còn mời công an đến giữ trật tự, mà liên quan đến số tiền triệu nên xung quanh ngày càng nhiều người. Nhưng người ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong, chỉ có thể nhỏ giọng bàn tán, tình huống này còn náo nhiệt hơn khi trong huyện chiếu phim.Không bao lâu, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.Chỉ nhìn thấy Lục bán tiên này ngẩng cao đầu liếc nhìn Sở Từ mấy lần với vẻ mặt bất mãn. Sau đó lắc đầu, tự tin đi vào trong đám. Sau một hồi trong biển người mênh mông chọn ra năm người. Trong đó có một ông già và một bà già, ba người còn lại là nam nữ trung niên khoảng 40 tuổi. Dù sao những người này cũng dày dặn kinh nghiệm, mấy tai nạn lớn nhỏ cũng trải qua rất nhiều. Nếu đã so tài nói quá khứ thì số tuổi này cũng tương đối thích hợp.Năm người ngồi chỗ công chức địa phương sắp xếp. Một nhân viên đứng bên cạnh mỗi người hỏi han và ghi lại cuộc đời của bọn họ. Đồng thời, địa chỉ của mấy người cũng được công bố ra, chứng minh những người này đều không phải ở thôn Thiên Trì, càng không phải dân cư sống gần quán ăn của Sở Từ. Thậm chí đều xác định chỉ nhìn thấy Sở Từ từ xa, cũng chưa đến Phúc Duyên Đài ăn cơm.Mà ghi lại cuộc đời của bọn họ trước cũng là yêu cầu của Lục bán tiên, tránh cho mọi người vì một triệu kia hùa với lời nói của Sở Từ.“Người đầu tiên năm nay 70 tuổi, tên là Đỗ Hướng Sơn.” Nhân viên công chức địa phương mời ông lão đầu tiên ra và mở miệng nói.Sau đó, Lục bán tiên bước lên trước hỏi ngày tháng năm sinh, xem ngoại hình và chỉ tay rồi đứng sang một bên, làm ra dáng vẻ cao sâu khó đoán suy nghĩ, dường như đang tính trong lòng.Mà Sở Từ cũng làm theo đi xem ngoại hình và chỉ tay của ông lão. Trong mắt người khác, thái độ của Sở Từ hoàn toàn là bắt chước có lệ. Nhưng lại không biết lúc này trong lòng Sở Từ đang thương lượng với tiểu hòa thượng.Lúc này Sở Từ cũng không phải phạm luật. Cho nên tiểu hòa thượng cũng sẽ nghe lời nàng nói mà ngoan ngoãn xem bói. Sau khi xem xong nói kết quả cho nàng biết.Tuy nói là gian lận, nhưng Sở Từ lại đúng lý hợp tình. Dù sao nếu rõ ràng có người giúp đỡ lớn như tiểu hòa thượng mà không trọng dụng, thì nàng không phải chính trực mà là mắt mù. Bất luận là đời trước hay đời này, trong nguyên tắc làm người của nàng tuyệt đối không có hai chữ thất bại này. Bởi vì đối với nàng, thắng mới là sống, thất bại đại diện cho cái chết. Mặc dù bây giờ đã khác, nhưng tật xấu vẫn chưa sửa được.Vì trách cho hai người nói giống nhau, nên khi hai người đi đến kết luận cũng đều phải chia nhau viết ra giấy. Sau đó mới bắt đầu nói công khai.Mỗi người trong huyện đều biết được cuộc đời của Sở Từ, gần như mọi người đều biết rõ nàng chưa từng đi học. Cho nên bên công chức địa phương còn đặc biệt chuẩn bị người viết thay nàng. Nhưng lại nhìn nàng thong dong tự nhiên nhận bút, nước chảy mây trôi viết lên. Dùng bút máy viết chữ làm nàng hơi không quen, nhưng dù sao cũng đã có cơ sở. Những chữ nàng viết ra vẫn làm cho mọi người xung quanh đều phải ngạc nhiên một hồi.
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng BậyTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBên ngoài “rầm” một tiếng cửa phòng mở ra, dọa người trong lúc ngủ mơ hoảng sợ theo bản năng trở mình, chỉ là thân thể này mới vừa hoạt động một nửa thì nhìn thấy một đống thịt rũ đến mép giường, cả người “rầm” một tiếng nện xuống đất nhìn rất rắn chắc. Người đau, đầu đau, chậm rãi mở to mắt, ánh vào mắt chính là vài bóng người vọt vào cửa. Trên người đàn ông và phụ nữ mặc hơi kỳ quái, đặc biệt là phụ nữ, cánh tay trơn bóng lộ ở bên ngoài, trong đó càng có người cắt tóc tới tai. Sở Từ lập tức nhịn không được nhíu mày, vừa định mở miệng lại cúi đầu nhìn thấy thân hình mình lúc này, tròng mắt lập tức trợn to ra. Thân hình mập chảy mỡ, một lớp chồng lên một lớp như bánh ngàn lớp này là của nàng sao? Không đúng! Nàng nhớ rõ vừa rồi nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy một ít đồ vật xa lạ. Trong mơ có một người cô gái mập mạp mà xấu xí trình diễn một trò khôi hài, hơi buồn cười nhưng giấc mơ kia rất chân thật, giống như là ký ức…… Thân hình trước mắt này của nàng? Chẳng lẽ còn chưa có tỉnh? Nhưng… Đương nhiên, mặc dù bên công chức địa phương có bất mãn trong lòng cũng không thể nói nhiều. Dù sao ông Lữ này thật sự không phải là nhân vật dễ thuyết phục. Nếu không trước đó cũng sẽ không lấy Sở Từ làm điều kiện. Nhưng bây giờ đặt vấn đề ra bên ngoài cũng có nhiều khả năng hơn.Chỉ hy vọng Lục bán tiên này chỉ là kẻ giả danh lừa bịp, hoàn toàn không có năng lực thật. Đến lúc đó hai người tay mơ so tài chỉ xem vận may là được.Lúc này, nhân viên công chức địa phương dứt khoát ra mặt thu xếp đơn giản, chuẩn bị giấy bút. Ngoài ra còn mời công an đến giữ trật tự, mà liên quan đến số tiền triệu nên xung quanh ngày càng nhiều người. Nhưng người ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong, chỉ có thể nhỏ giọng bàn tán, tình huống này còn náo nhiệt hơn khi trong huyện chiếu phim.Không bao lâu, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.Chỉ nhìn thấy Lục bán tiên này ngẩng cao đầu liếc nhìn Sở Từ mấy lần với vẻ mặt bất mãn. Sau đó lắc đầu, tự tin đi vào trong đám. Sau một hồi trong biển người mênh mông chọn ra năm người. Trong đó có một ông già và một bà già, ba người còn lại là nam nữ trung niên khoảng 40 tuổi. Dù sao những người này cũng dày dặn kinh nghiệm, mấy tai nạn lớn nhỏ cũng trải qua rất nhiều. Nếu đã so tài nói quá khứ thì số tuổi này cũng tương đối thích hợp.Năm người ngồi chỗ công chức địa phương sắp xếp. Một nhân viên đứng bên cạnh mỗi người hỏi han và ghi lại cuộc đời của bọn họ. Đồng thời, địa chỉ của mấy người cũng được công bố ra, chứng minh những người này đều không phải ở thôn Thiên Trì, càng không phải dân cư sống gần quán ăn của Sở Từ. Thậm chí đều xác định chỉ nhìn thấy Sở Từ từ xa, cũng chưa đến Phúc Duyên Đài ăn cơm.Mà ghi lại cuộc đời của bọn họ trước cũng là yêu cầu của Lục bán tiên, tránh cho mọi người vì một triệu kia hùa với lời nói của Sở Từ.“Người đầu tiên năm nay 70 tuổi, tên là Đỗ Hướng Sơn.” Nhân viên công chức địa phương mời ông lão đầu tiên ra và mở miệng nói.Sau đó, Lục bán tiên bước lên trước hỏi ngày tháng năm sinh, xem ngoại hình và chỉ tay rồi đứng sang một bên, làm ra dáng vẻ cao sâu khó đoán suy nghĩ, dường như đang tính trong lòng.Mà Sở Từ cũng làm theo đi xem ngoại hình và chỉ tay của ông lão. Trong mắt người khác, thái độ của Sở Từ hoàn toàn là bắt chước có lệ. Nhưng lại không biết lúc này trong lòng Sở Từ đang thương lượng với tiểu hòa thượng.Lúc này Sở Từ cũng không phải phạm luật. Cho nên tiểu hòa thượng cũng sẽ nghe lời nàng nói mà ngoan ngoãn xem bói. Sau khi xem xong nói kết quả cho nàng biết.Tuy nói là gian lận, nhưng Sở Từ lại đúng lý hợp tình. Dù sao nếu rõ ràng có người giúp đỡ lớn như tiểu hòa thượng mà không trọng dụng, thì nàng không phải chính trực mà là mắt mù. Bất luận là đời trước hay đời này, trong nguyên tắc làm người của nàng tuyệt đối không có hai chữ thất bại này. Bởi vì đối với nàng, thắng mới là sống, thất bại đại diện cho cái chết. Mặc dù bây giờ đã khác, nhưng tật xấu vẫn chưa sửa được.Vì trách cho hai người nói giống nhau, nên khi hai người đi đến kết luận cũng đều phải chia nhau viết ra giấy. Sau đó mới bắt đầu nói công khai.Mỗi người trong huyện đều biết được cuộc đời của Sở Từ, gần như mọi người đều biết rõ nàng chưa từng đi học. Cho nên bên công chức địa phương còn đặc biệt chuẩn bị người viết thay nàng. Nhưng lại nhìn nàng thong dong tự nhiên nhận bút, nước chảy mây trôi viết lên. Dùng bút máy viết chữ làm nàng hơi không quen, nhưng dù sao cũng đã có cơ sở. Những chữ nàng viết ra vẫn làm cho mọi người xung quanh đều phải ngạc nhiên một hồi.
Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng BậyTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBên ngoài “rầm” một tiếng cửa phòng mở ra, dọa người trong lúc ngủ mơ hoảng sợ theo bản năng trở mình, chỉ là thân thể này mới vừa hoạt động một nửa thì nhìn thấy một đống thịt rũ đến mép giường, cả người “rầm” một tiếng nện xuống đất nhìn rất rắn chắc. Người đau, đầu đau, chậm rãi mở to mắt, ánh vào mắt chính là vài bóng người vọt vào cửa. Trên người đàn ông và phụ nữ mặc hơi kỳ quái, đặc biệt là phụ nữ, cánh tay trơn bóng lộ ở bên ngoài, trong đó càng có người cắt tóc tới tai. Sở Từ lập tức nhịn không được nhíu mày, vừa định mở miệng lại cúi đầu nhìn thấy thân hình mình lúc này, tròng mắt lập tức trợn to ra. Thân hình mập chảy mỡ, một lớp chồng lên một lớp như bánh ngàn lớp này là của nàng sao? Không đúng! Nàng nhớ rõ vừa rồi nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy một ít đồ vật xa lạ. Trong mơ có một người cô gái mập mạp mà xấu xí trình diễn một trò khôi hài, hơi buồn cười nhưng giấc mơ kia rất chân thật, giống như là ký ức…… Thân hình trước mắt này của nàng? Chẳng lẽ còn chưa có tỉnh? Nhưng… Đương nhiên, mặc dù bên công chức địa phương có bất mãn trong lòng cũng không thể nói nhiều. Dù sao ông Lữ này thật sự không phải là nhân vật dễ thuyết phục. Nếu không trước đó cũng sẽ không lấy Sở Từ làm điều kiện. Nhưng bây giờ đặt vấn đề ra bên ngoài cũng có nhiều khả năng hơn.Chỉ hy vọng Lục bán tiên này chỉ là kẻ giả danh lừa bịp, hoàn toàn không có năng lực thật. Đến lúc đó hai người tay mơ so tài chỉ xem vận may là được.Lúc này, nhân viên công chức địa phương dứt khoát ra mặt thu xếp đơn giản, chuẩn bị giấy bút. Ngoài ra còn mời công an đến giữ trật tự, mà liên quan đến số tiền triệu nên xung quanh ngày càng nhiều người. Nhưng người ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong, chỉ có thể nhỏ giọng bàn tán, tình huống này còn náo nhiệt hơn khi trong huyện chiếu phim.Không bao lâu, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu.Chỉ nhìn thấy Lục bán tiên này ngẩng cao đầu liếc nhìn Sở Từ mấy lần với vẻ mặt bất mãn. Sau đó lắc đầu, tự tin đi vào trong đám. Sau một hồi trong biển người mênh mông chọn ra năm người. Trong đó có một ông già và một bà già, ba người còn lại là nam nữ trung niên khoảng 40 tuổi. Dù sao những người này cũng dày dặn kinh nghiệm, mấy tai nạn lớn nhỏ cũng trải qua rất nhiều. Nếu đã so tài nói quá khứ thì số tuổi này cũng tương đối thích hợp.Năm người ngồi chỗ công chức địa phương sắp xếp. Một nhân viên đứng bên cạnh mỗi người hỏi han và ghi lại cuộc đời của bọn họ. Đồng thời, địa chỉ của mấy người cũng được công bố ra, chứng minh những người này đều không phải ở thôn Thiên Trì, càng không phải dân cư sống gần quán ăn của Sở Từ. Thậm chí đều xác định chỉ nhìn thấy Sở Từ từ xa, cũng chưa đến Phúc Duyên Đài ăn cơm.Mà ghi lại cuộc đời của bọn họ trước cũng là yêu cầu của Lục bán tiên, tránh cho mọi người vì một triệu kia hùa với lời nói của Sở Từ.“Người đầu tiên năm nay 70 tuổi, tên là Đỗ Hướng Sơn.” Nhân viên công chức địa phương mời ông lão đầu tiên ra và mở miệng nói.Sau đó, Lục bán tiên bước lên trước hỏi ngày tháng năm sinh, xem ngoại hình và chỉ tay rồi đứng sang một bên, làm ra dáng vẻ cao sâu khó đoán suy nghĩ, dường như đang tính trong lòng.Mà Sở Từ cũng làm theo đi xem ngoại hình và chỉ tay của ông lão. Trong mắt người khác, thái độ của Sở Từ hoàn toàn là bắt chước có lệ. Nhưng lại không biết lúc này trong lòng Sở Từ đang thương lượng với tiểu hòa thượng.Lúc này Sở Từ cũng không phải phạm luật. Cho nên tiểu hòa thượng cũng sẽ nghe lời nàng nói mà ngoan ngoãn xem bói. Sau khi xem xong nói kết quả cho nàng biết.Tuy nói là gian lận, nhưng Sở Từ lại đúng lý hợp tình. Dù sao nếu rõ ràng có người giúp đỡ lớn như tiểu hòa thượng mà không trọng dụng, thì nàng không phải chính trực mà là mắt mù. Bất luận là đời trước hay đời này, trong nguyên tắc làm người của nàng tuyệt đối không có hai chữ thất bại này. Bởi vì đối với nàng, thắng mới là sống, thất bại đại diện cho cái chết. Mặc dù bây giờ đã khác, nhưng tật xấu vẫn chưa sửa được.Vì trách cho hai người nói giống nhau, nên khi hai người đi đến kết luận cũng đều phải chia nhau viết ra giấy. Sau đó mới bắt đầu nói công khai.Mỗi người trong huyện đều biết được cuộc đời của Sở Từ, gần như mọi người đều biết rõ nàng chưa từng đi học. Cho nên bên công chức địa phương còn đặc biệt chuẩn bị người viết thay nàng. Nhưng lại nhìn nàng thong dong tự nhiên nhận bút, nước chảy mây trôi viết lên. Dùng bút máy viết chữ làm nàng hơi không quen, nhưng dù sao cũng đã có cơ sở. Những chữ nàng viết ra vẫn làm cho mọi người xung quanh đều phải ngạc nhiên một hồi.