Tác giả:

Bên ngoài “rầm” một tiếng cửa phòng mở ra, dọa người trong lúc ngủ mơ hoảng sợ theo bản năng trở mình, chỉ là thân thể này mới vừa hoạt động một nửa thì nhìn thấy một đống thịt rũ đến mép giường, cả người “rầm” một tiếng nện xuống đất nhìn rất rắn chắc. Người đau, đầu đau, chậm rãi mở to mắt, ánh vào mắt chính là vài bóng người vọt vào cửa. Trên người đàn ông và phụ nữ mặc hơi kỳ quái, đặc biệt là phụ nữ, cánh tay trơn bóng lộ ở bên ngoài, trong đó càng có người cắt tóc tới tai. Sở Từ lập tức nhịn không được nhíu mày, vừa định mở miệng lại cúi đầu nhìn thấy thân hình mình lúc này, tròng mắt lập tức trợn to ra. Thân hình mập chảy mỡ, một lớp chồng lên một lớp như bánh ngàn lớp này là của nàng sao? Không đúng! Nàng nhớ rõ vừa rồi nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy một ít đồ vật xa lạ. Trong mơ có một người cô gái mập mạp mà xấu xí trình diễn một trò khôi hài, hơi buồn cười nhưng giấc mơ kia rất chân thật, giống như là ký ức…… Thân hình trước mắt này của nàng? Chẳng lẽ còn chưa có tỉnh? Nhưng…

Chương 712: Báo cáo nhỏ

Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng BậyTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBên ngoài “rầm” một tiếng cửa phòng mở ra, dọa người trong lúc ngủ mơ hoảng sợ theo bản năng trở mình, chỉ là thân thể này mới vừa hoạt động một nửa thì nhìn thấy một đống thịt rũ đến mép giường, cả người “rầm” một tiếng nện xuống đất nhìn rất rắn chắc. Người đau, đầu đau, chậm rãi mở to mắt, ánh vào mắt chính là vài bóng người vọt vào cửa. Trên người đàn ông và phụ nữ mặc hơi kỳ quái, đặc biệt là phụ nữ, cánh tay trơn bóng lộ ở bên ngoài, trong đó càng có người cắt tóc tới tai. Sở Từ lập tức nhịn không được nhíu mày, vừa định mở miệng lại cúi đầu nhìn thấy thân hình mình lúc này, tròng mắt lập tức trợn to ra. Thân hình mập chảy mỡ, một lớp chồng lên một lớp như bánh ngàn lớp này là của nàng sao? Không đúng! Nàng nhớ rõ vừa rồi nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy một ít đồ vật xa lạ. Trong mơ có một người cô gái mập mạp mà xấu xí trình diễn một trò khôi hài, hơi buồn cười nhưng giấc mơ kia rất chân thật, giống như là ký ức…… Thân hình trước mắt này của nàng? Chẳng lẽ còn chưa có tỉnh? Nhưng… Sở Từ cũng biết không phải ai cũng có thể vào đội quân này. Cho nên cũng chỉ là lộ mặt trước mặt Đại tá Bạch để dành vị trí kiểm tra mà thôi.Đại tá Bạch cũng là người thông minh, lập tức hiểu ngay ý cô, tự nhiên cho một câu hứa: “Được rồi, nhưng tôi nói thẳng trước, tôi chỉ để dành một chỗ cho cháu. Nhưng nếu cháu không vượt qua bài kiểm tra vẫn sẽ bị loại.”Lúc này, ông ra vô cùng tin tưởng lời thằng Thẩm (bác Thẩm) nói. Chỉ là con bé này, nếu như không có chút tài năng thì tuyệt đối sẽ không dám tự tin như vậy.“Đương nhiên rồi.” Sở Từ cười đầu nói.Đại tá Bạch hài lòng gật đầu. Con bé này ngược lại rất hợp tính với ông ta, lại nói đến đứa cháu gái nhà mình cũng chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi mà thôi: “Cô bé, để hôm nào kêu bác Thẩm của cháu dẫn cháu đến nhà tôi chơi. Tôi có đứa cháu gái, năm nay 18 tuổi, đang là sinh viên Học viên Quân sự. Sau này hai đứa gặp mặt, cháu chỉ dạy thêm cho nó được không?”Khi nhắc đến cháu gái của ông ta, khóe miệng của Sở Từ hơi co giật. Vị tiểu thư kia nàng không thể trêu vào. Bởi vậy nói thẳng: “Chuyện này thì thôi, tôi không phải người nào cũng có thể thích được.”Đại tá Bạch sửng sốt, nhìn ánh mắt của cô hơi kỳ quái: “Sao vậy? Hai đứa biết nhau à? Tôi biết Mẫn Hoa và con bé Dịch Tình có quan hệ tốt. Nhưng không ngờ nó đã từng gặp qua cháu.”Dù sao thì Sở Từ không phải người gốc ở thủ đô, thời gian đến thủ đô cũng chưa lâu. Mà đứa cháu gái của ông ta là sinh viên, trường học quản lý rất nghiêm khắc. Theo lý thì cơ hội để hai người chạm mặt cơ bản là bằng không mới đúng.“Tôi chỉ tình cờ gặp qua hai lần mà thôi.” Sở Từ cũng không giấu, nói thêm: “Tôi vẫn hơi tò mò muốn hỏi ngài một chút. Nếu ngài đã phạm sai lầm khi còn trẻ, tại sao bây giờ còn dung túng con trai tiếp tục giẫm lên vết xe đổ? Đại tá Bạch, ngài ở quân đội chính là nói một không nói hai. Nếu con trai ngài dựa vào tiếng tăm của ngài làm ra chuyện gì, vứt đi không chỉ là thể diện của một mình ông ra.”Những gì Bạch Phụ Bình làm không phải là bí mật. Từ Vân Liệt nói cho nàng biết cũng không vi phạm bất kỳ quy định nào, đối phó với loại người này Sở Từ căn bản không cần che giấu, công khai báo cáo nhỏ.“Phụ Bình đã làm sai chuyện gì? Tại sao tôi không biết?” Đại tá Bạch không hiểu ra sao.“Ngài tự đi điều tra thì tốt hơn. Nhưng đã là chuyện của mấy năm trước, tôi nghĩ bản thân con trai của ngài cũng không còn nhớ rõ.” Sở Từ nói thêm.Ánh mắt khinh thường này đã kích thích Đại tá Bạch thật mạnh. Nghe giọng điệu này còn không phải là chuyện nhỏ.Lập tức, trong lòng Đại tá Bạch hơi lo sợ. Dù sao theo như lời Sở Từ, ông ta là hậu trường của Bạch Phụ Bình. Thằng nhóc kia nếu gây ra chuyện xấu thì người khác hận nhất sẽ là ông ta. Hơn nữa mấy năm nay phía trên mạnh mẽ đả kích những cậu ấm cô chiêu làm hại một vùng. Nhưng ông ta không ngờ rằng già rồi còn mất mặt vì con trai.Lúc này sắc mặt của Đại tá Bạch hơi u ám. Vết sẹo dữ tợn càng có vẻ đáng sợ hơn.Sở Từ lại không sợ. Sau khi thuận miệng tán gẫu thêm mấy lại câu, nhìn thấy trời đã tối nên tiễn hai người trở về.* * *Không ngờ Đại tá Bạch trở về nhà với vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời đã cho người điều tra tất cả những việc lớn mà Bạch Phụ Bình đã làm trong mấy năm nay. Đặc biệt là những việc có liên quan đến Từ Vân Liệt.Dù sao mấy năm trước Sở Từ còn chưa đến thủ đô, nên con trai ông ta tám chín phần đã đắc tội với đồng chí Tiểu Từ. Nhưng ông ta nhớ trước đó Phó Tham mưu trưởng Thẩm và Sư đoàn trưởng Dịch đã từng nhắc đến, nói về Từ Vân Liệt, ý là chức vụ của cậu ta có thể tiến thêm một bước, nộp đơn xin cho cậu ta chuyển làm Tiểu đoàn trưởng.Còn nói thằng nhóc này dù trực tiếp để cho cậu ta làm Trung đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng. Thậm chí là Sư đoàn trưởng cũng không có vấn đề gì. Nhưng thực ra làm ông ta rất ngạc nhiên.

Sở Từ cũng biết không phải ai cũng có thể vào đội quân này. Cho nên cũng chỉ là lộ mặt trước mặt Đại tá Bạch để dành vị trí kiểm tra mà thôi.

Đại tá Bạch cũng là người thông minh, lập tức hiểu ngay ý cô, tự nhiên cho một câu hứa: “Được rồi, nhưng tôi nói thẳng trước, tôi chỉ để dành một chỗ cho cháu. Nhưng nếu cháu không vượt qua bài kiểm tra vẫn sẽ bị loại.”

Lúc này, ông ra vô cùng tin tưởng lời thằng Thẩm (bác Thẩm) nói. Chỉ là con bé này, nếu như không có chút tài năng thì tuyệt đối sẽ không dám tự tin như vậy.

“Đương nhiên rồi.” Sở Từ cười đầu nói.

Đại tá Bạch hài lòng gật đầu. Con bé này ngược lại rất hợp tính với ông ta, lại nói đến đứa cháu gái nhà mình cũng chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi mà thôi: “Cô bé, để hôm nào kêu bác Thẩm của cháu dẫn cháu đến nhà tôi chơi. Tôi có đứa cháu gái, năm nay 18 tuổi, đang là sinh viên Học viên Quân sự. Sau này hai đứa gặp mặt, cháu chỉ dạy thêm cho nó được không?”

Khi nhắc đến cháu gái của ông ta, khóe miệng của Sở Từ hơi co giật. Vị tiểu thư kia nàng không thể trêu vào. Bởi vậy nói thẳng: “Chuyện này thì thôi, tôi không phải người nào cũng có thể thích được.”

Đại tá Bạch sửng sốt, nhìn ánh mắt của cô hơi kỳ quái: “Sao vậy? Hai đứa biết nhau à? Tôi biết Mẫn Hoa và con bé Dịch Tình có quan hệ tốt. Nhưng không ngờ nó đã từng gặp qua cháu.”

Dù sao thì Sở Từ không phải người gốc ở thủ đô, thời gian đến thủ đô cũng chưa lâu. Mà đứa cháu gái của ông ta là sinh viên, trường học quản lý rất nghiêm khắc. Theo lý thì cơ hội để hai người chạm mặt cơ bản là bằng không mới đúng.

“Tôi chỉ tình cờ gặp qua hai lần mà thôi.” Sở Từ cũng không giấu, nói thêm: “Tôi vẫn hơi tò mò muốn hỏi ngài một chút. Nếu ngài đã phạm sai lầm khi còn trẻ, tại sao bây giờ còn dung túng con trai tiếp tục giẫm lên vết xe đổ? Đại tá Bạch, ngài ở quân đội chính là nói một không nói hai. Nếu con trai ngài dựa vào tiếng tăm của ngài làm ra chuyện gì, vứt đi không chỉ là thể diện của một mình ông ra.”

Những gì Bạch Phụ Bình làm không phải là bí mật. Từ Vân Liệt nói cho nàng biết cũng không vi phạm bất kỳ quy định nào, đối phó với loại người này Sở Từ căn bản không cần che giấu, công khai báo cáo nhỏ.

“Phụ Bình đã làm sai chuyện gì? Tại sao tôi không biết?” Đại tá Bạch không hiểu ra sao.

“Ngài tự đi điều tra thì tốt hơn. Nhưng đã là chuyện của mấy năm trước, tôi nghĩ bản thân con trai của ngài cũng không còn nhớ rõ.” Sở Từ nói thêm.

Ánh mắt khinh thường này đã kích thích Đại tá Bạch thật mạnh. Nghe giọng điệu này còn không phải là chuyện nhỏ.

Lập tức, trong lòng Đại tá Bạch hơi lo sợ. Dù sao theo như lời Sở Từ, ông ta là hậu trường của Bạch Phụ Bình. Thằng nhóc kia nếu gây ra chuyện xấu thì người khác hận nhất sẽ là ông ta. Hơn nữa mấy năm nay phía trên mạnh mẽ đả kích những cậu ấm cô chiêu làm hại một vùng. Nhưng ông ta không ngờ rằng già rồi còn mất mặt vì con trai.

Lúc này sắc mặt của Đại tá Bạch hơi u ám. Vết sẹo dữ tợn càng có vẻ đáng sợ hơn.

Sở Từ lại không sợ. Sau khi thuận miệng tán gẫu thêm mấy lại câu, nhìn thấy trời đã tối nên tiễn hai người trở về.

* * *

Không ngờ Đại tá Bạch trở về nhà với vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời đã cho người điều tra tất cả những việc lớn mà Bạch Phụ Bình đã làm trong mấy năm nay. Đặc biệt là những việc có liên quan đến Từ Vân Liệt.

Dù sao mấy năm trước Sở Từ còn chưa đến thủ đô, nên con trai ông ta tám chín phần đã đắc tội với đồng chí Tiểu Từ. Nhưng ông ta nhớ trước đó Phó Tham mưu trưởng Thẩm và Sư đoàn trưởng Dịch đã từng nhắc đến, nói về Từ Vân Liệt, ý là chức vụ của cậu ta có thể tiến thêm một bước, nộp đơn xin cho cậu ta chuyển làm Tiểu đoàn trưởng.

Còn nói thằng nhóc này dù trực tiếp để cho cậu ta làm Trung đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng. Thậm chí là Sư đoàn trưởng cũng không có vấn đề gì. Nhưng thực ra làm ông ta rất ngạc nhiên.

Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng BậyTác giả: Niên Tiểu HoaTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBên ngoài “rầm” một tiếng cửa phòng mở ra, dọa người trong lúc ngủ mơ hoảng sợ theo bản năng trở mình, chỉ là thân thể này mới vừa hoạt động một nửa thì nhìn thấy một đống thịt rũ đến mép giường, cả người “rầm” một tiếng nện xuống đất nhìn rất rắn chắc. Người đau, đầu đau, chậm rãi mở to mắt, ánh vào mắt chính là vài bóng người vọt vào cửa. Trên người đàn ông và phụ nữ mặc hơi kỳ quái, đặc biệt là phụ nữ, cánh tay trơn bóng lộ ở bên ngoài, trong đó càng có người cắt tóc tới tai. Sở Từ lập tức nhịn không được nhíu mày, vừa định mở miệng lại cúi đầu nhìn thấy thân hình mình lúc này, tròng mắt lập tức trợn to ra. Thân hình mập chảy mỡ, một lớp chồng lên một lớp như bánh ngàn lớp này là của nàng sao? Không đúng! Nàng nhớ rõ vừa rồi nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy một ít đồ vật xa lạ. Trong mơ có một người cô gái mập mạp mà xấu xí trình diễn một trò khôi hài, hơi buồn cười nhưng giấc mơ kia rất chân thật, giống như là ký ức…… Thân hình trước mắt này của nàng? Chẳng lẽ còn chưa có tỉnh? Nhưng… Sở Từ cũng biết không phải ai cũng có thể vào đội quân này. Cho nên cũng chỉ là lộ mặt trước mặt Đại tá Bạch để dành vị trí kiểm tra mà thôi.Đại tá Bạch cũng là người thông minh, lập tức hiểu ngay ý cô, tự nhiên cho một câu hứa: “Được rồi, nhưng tôi nói thẳng trước, tôi chỉ để dành một chỗ cho cháu. Nhưng nếu cháu không vượt qua bài kiểm tra vẫn sẽ bị loại.”Lúc này, ông ra vô cùng tin tưởng lời thằng Thẩm (bác Thẩm) nói. Chỉ là con bé này, nếu như không có chút tài năng thì tuyệt đối sẽ không dám tự tin như vậy.“Đương nhiên rồi.” Sở Từ cười đầu nói.Đại tá Bạch hài lòng gật đầu. Con bé này ngược lại rất hợp tính với ông ta, lại nói đến đứa cháu gái nhà mình cũng chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi mà thôi: “Cô bé, để hôm nào kêu bác Thẩm của cháu dẫn cháu đến nhà tôi chơi. Tôi có đứa cháu gái, năm nay 18 tuổi, đang là sinh viên Học viên Quân sự. Sau này hai đứa gặp mặt, cháu chỉ dạy thêm cho nó được không?”Khi nhắc đến cháu gái của ông ta, khóe miệng của Sở Từ hơi co giật. Vị tiểu thư kia nàng không thể trêu vào. Bởi vậy nói thẳng: “Chuyện này thì thôi, tôi không phải người nào cũng có thể thích được.”Đại tá Bạch sửng sốt, nhìn ánh mắt của cô hơi kỳ quái: “Sao vậy? Hai đứa biết nhau à? Tôi biết Mẫn Hoa và con bé Dịch Tình có quan hệ tốt. Nhưng không ngờ nó đã từng gặp qua cháu.”Dù sao thì Sở Từ không phải người gốc ở thủ đô, thời gian đến thủ đô cũng chưa lâu. Mà đứa cháu gái của ông ta là sinh viên, trường học quản lý rất nghiêm khắc. Theo lý thì cơ hội để hai người chạm mặt cơ bản là bằng không mới đúng.“Tôi chỉ tình cờ gặp qua hai lần mà thôi.” Sở Từ cũng không giấu, nói thêm: “Tôi vẫn hơi tò mò muốn hỏi ngài một chút. Nếu ngài đã phạm sai lầm khi còn trẻ, tại sao bây giờ còn dung túng con trai tiếp tục giẫm lên vết xe đổ? Đại tá Bạch, ngài ở quân đội chính là nói một không nói hai. Nếu con trai ngài dựa vào tiếng tăm của ngài làm ra chuyện gì, vứt đi không chỉ là thể diện của một mình ông ra.”Những gì Bạch Phụ Bình làm không phải là bí mật. Từ Vân Liệt nói cho nàng biết cũng không vi phạm bất kỳ quy định nào, đối phó với loại người này Sở Từ căn bản không cần che giấu, công khai báo cáo nhỏ.“Phụ Bình đã làm sai chuyện gì? Tại sao tôi không biết?” Đại tá Bạch không hiểu ra sao.“Ngài tự đi điều tra thì tốt hơn. Nhưng đã là chuyện của mấy năm trước, tôi nghĩ bản thân con trai của ngài cũng không còn nhớ rõ.” Sở Từ nói thêm.Ánh mắt khinh thường này đã kích thích Đại tá Bạch thật mạnh. Nghe giọng điệu này còn không phải là chuyện nhỏ.Lập tức, trong lòng Đại tá Bạch hơi lo sợ. Dù sao theo như lời Sở Từ, ông ta là hậu trường của Bạch Phụ Bình. Thằng nhóc kia nếu gây ra chuyện xấu thì người khác hận nhất sẽ là ông ta. Hơn nữa mấy năm nay phía trên mạnh mẽ đả kích những cậu ấm cô chiêu làm hại một vùng. Nhưng ông ta không ngờ rằng già rồi còn mất mặt vì con trai.Lúc này sắc mặt của Đại tá Bạch hơi u ám. Vết sẹo dữ tợn càng có vẻ đáng sợ hơn.Sở Từ lại không sợ. Sau khi thuận miệng tán gẫu thêm mấy lại câu, nhìn thấy trời đã tối nên tiễn hai người trở về.* * *Không ngờ Đại tá Bạch trở về nhà với vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời đã cho người điều tra tất cả những việc lớn mà Bạch Phụ Bình đã làm trong mấy năm nay. Đặc biệt là những việc có liên quan đến Từ Vân Liệt.Dù sao mấy năm trước Sở Từ còn chưa đến thủ đô, nên con trai ông ta tám chín phần đã đắc tội với đồng chí Tiểu Từ. Nhưng ông ta nhớ trước đó Phó Tham mưu trưởng Thẩm và Sư đoàn trưởng Dịch đã từng nhắc đến, nói về Từ Vân Liệt, ý là chức vụ của cậu ta có thể tiến thêm một bước, nộp đơn xin cho cậu ta chuyển làm Tiểu đoàn trưởng.Còn nói thằng nhóc này dù trực tiếp để cho cậu ta làm Trung đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng. Thậm chí là Sư đoàn trưởng cũng không có vấn đề gì. Nhưng thực ra làm ông ta rất ngạc nhiên.

Chương 712: Báo cáo nhỏ