Gả cho đại lão phản diện rồi mà chỉ số hắc hóa của anh ta mãi không giảm xuống được. Cho đến một ngày anh ta say rượu, tôi sờ sờ mặt anh ta. Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -10." Tôi tưởng hệ thống bị lỗi, vội vàng rút tay về. Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +50." Tôi: "Cái quỷ gì thế?!" Đôi mắt của đại lão nhìn chằm chằm vào tôi: "Sao không sờ nữa?" 1 Sau khi kết hôn với Lục Văn Cảnh, tôi luôn an phận thủ thường, làm một người vợ trên danh nghĩa của anh. Cho đến ngày hôm đó tôi gặp tai nạn xe, tỉnh dậy trong bệnh viện. Trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng "oong", một giọng nói máy móc vang lên: "Chúc mừng ký chủ đã thức tỉnh 'Hệ thống công lược phản diện'. Tôi là hệ thống 052 độc quyền của cô." Tôi nằm ườn trên giường bệnh, chẳng buồn lên tiếng. Hệ thống: "Ký chủ, nếu thành công đưa chỉ số hắc hóa của phản diện về 0 sẽ nhận được phần thưởng một triệu tiền mặt." Tôi vẫn không hề lay động. Hệ thống: "Ký chủ, nếu lười biếng sẽ bị phạt bằng điện giật." Tôi bật dậy như…
Chương 14
Gả Cho Đại Lão Phản DiệnTác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ NgãTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngGả cho đại lão phản diện rồi mà chỉ số hắc hóa của anh ta mãi không giảm xuống được. Cho đến một ngày anh ta say rượu, tôi sờ sờ mặt anh ta. Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -10." Tôi tưởng hệ thống bị lỗi, vội vàng rút tay về. Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +50." Tôi: "Cái quỷ gì thế?!" Đôi mắt của đại lão nhìn chằm chằm vào tôi: "Sao không sờ nữa?" 1 Sau khi kết hôn với Lục Văn Cảnh, tôi luôn an phận thủ thường, làm một người vợ trên danh nghĩa của anh. Cho đến ngày hôm đó tôi gặp tai nạn xe, tỉnh dậy trong bệnh viện. Trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng "oong", một giọng nói máy móc vang lên: "Chúc mừng ký chủ đã thức tỉnh 'Hệ thống công lược phản diện'. Tôi là hệ thống 052 độc quyền của cô." Tôi nằm ườn trên giường bệnh, chẳng buồn lên tiếng. Hệ thống: "Ký chủ, nếu thành công đưa chỉ số hắc hóa của phản diện về 0 sẽ nhận được phần thưởng một triệu tiền mặt." Tôi vẫn không hề lay động. Hệ thống: "Ký chủ, nếu lười biếng sẽ bị phạt bằng điện giật." Tôi bật dậy như… Trước khi đi ngủ, Lục Văn Cảnh lại dẫn tôi vào thư phòng của anh. Chiếc vòng tay hình ngôi sao mà tôi đã để lại chỗ cũ lần trước lại được đeo lên cổ tay tôi."Em đã từng nói là em rất thích nó mà!" Anh nói một cách đương nhiên.Tôi vừa cười vừa lắc lắc sợi dây chuyền bạc trên tay: "Vậy tại sao mặt dây chuyền lại được làm thành hình ngôi sao?"Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hôn lên ngôi sao đó: "Bởi vì đêm hôm đó em đã nói, dù ngôi sao có vỡ vụn thì vẫn sẽ tỏa sáng."Trong tích tắc, trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh rời rạc.Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của Ngu Liên Nguyệt, tôi đã bị trừng phạt bằng sốc điện vì từ chối phá hỏng buổi lễ trưởng thành của cô ta.Đêm đó, tôi cuộn tròn trên tấm thảm trong phòng, nhìn những ánh sao yếu ớt trên bầu trời qua cửa sổ sát đất, nói ra những lời mà ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ rõ.Nhưng lúc nói những lời đó, xung quanh tôi không có ai, vậy Lục Văn Cảnh biết được bằng cách nào?Sáng hôm sau, tôi bị Lục Văn Cảnh cọ tỉnh.Anh vùi đầu vào cổ tôi, cọ tới cọ lui như một con thú nhỏ, mái tóc mềm mại lướt qua da thịt khiến người ta ngứa ngáy.Tôi nhắm mắt thở dài bất lực: "Lục Văn Cảnh, đừng cọ nữa."Người đàn ông trên người khựng lại, như đột nhiên nhận ra điều gì đó, cơ thể dần dần căng cứng.Tôi đột ngột mở mắt, khẽ cười: "Chào buổi sáng, chồng yêu."Tôi nhìn chằm chằm vào anh, hai chữ "chồng yêu" được tôi nói cực kỳ chậm rãi, kéo dài âm cuối.Và đúng như dự đoán, tôi thấy gương mặt trắng nõn như ngọc của Lục Văn Cảnh lập tức đỏ bừng.Môi anh run run: "Chào... chào buổi sáng.""Ngủ một giấc rồi, rượu cũng nên tỉnh rồi chứ."Ánh mắt anh đảo đi đảo lại, không dám nhìn tôi: "Ừm."Tôi đưa tay ôm lấy cổ Lục Văn Cảnh, từ từ tiến lại gần. Hơi thở của tôi và anh dần quấn lấy nhau, bầu không khí trở nên ái muội.Anh vội vàng nhắm mắt, lông mi run lên bần bật.Vì tôi không có động tĩnh gì nên anh không nhịn được mở một mắt, cẩn thận nhìn về phía tôi, trông vừa căng thẳng vừa mong đợi.Nhưng tôi lại đột nhiên buông tay ra lúc này: "Miễn cưỡng vậy sao? Không muốn hôn thì thôi."Cổ tay bị giữ chặt, Lục Văn Cảnh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nói năng lại lắp bắp: "Không... không miễn cưỡng, muốn hôn."
Trước khi đi ngủ, Lục Văn Cảnh lại dẫn tôi vào thư phòng của anh. Chiếc vòng tay hình ngôi sao mà tôi đã để lại chỗ cũ lần trước lại được đeo lên cổ tay tôi.
"Em đã từng nói là em rất thích nó mà!" Anh nói một cách đương nhiên.
Tôi vừa cười vừa lắc lắc sợi dây chuyền bạc trên tay: "Vậy tại sao mặt dây chuyền lại được làm thành hình ngôi sao?"
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hôn lên ngôi sao đó: "Bởi vì đêm hôm đó em đã nói, dù ngôi sao có vỡ vụn thì vẫn sẽ tỏa sáng."
Trong tích tắc, trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh rời rạc.
Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của Ngu Liên Nguyệt, tôi đã bị trừng phạt bằng sốc điện vì từ chối phá hỏng buổi lễ trưởng thành của cô ta.
Đêm đó, tôi cuộn tròn trên tấm thảm trong phòng, nhìn những ánh sao yếu ớt trên bầu trời qua cửa sổ sát đất, nói ra những lời mà ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ rõ.
Nhưng lúc nói những lời đó, xung quanh tôi không có ai, vậy Lục Văn Cảnh biết được bằng cách nào?
Sáng hôm sau, tôi bị Lục Văn Cảnh cọ tỉnh.
Anh vùi đầu vào cổ tôi, cọ tới cọ lui như một con thú nhỏ, mái tóc mềm mại lướt qua da thịt khiến người ta ngứa ngáy.
Tôi nhắm mắt thở dài bất lực: "Lục Văn Cảnh, đừng cọ nữa."
Người đàn ông trên người khựng lại, như đột nhiên nhận ra điều gì đó, cơ thể dần dần căng cứng.
Tôi đột ngột mở mắt, khẽ cười: "Chào buổi sáng, chồng yêu."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, hai chữ "chồng yêu" được tôi nói cực kỳ chậm rãi, kéo dài âm cuối.
Và đúng như dự đoán, tôi thấy gương mặt trắng nõn như ngọc của Lục Văn Cảnh lập tức đỏ bừng.
Môi anh run run: "Chào... chào buổi sáng."
"Ngủ một giấc rồi, rượu cũng nên tỉnh rồi chứ."
Ánh mắt anh đảo đi đảo lại, không dám nhìn tôi: "Ừm."
Tôi đưa tay ôm lấy cổ Lục Văn Cảnh, từ từ tiến lại gần. Hơi thở của tôi và anh dần quấn lấy nhau, bầu không khí trở nên ái muội.
Anh vội vàng nhắm mắt, lông mi run lên bần bật.
Vì tôi không có động tĩnh gì nên anh không nhịn được mở một mắt, cẩn thận nhìn về phía tôi, trông vừa căng thẳng vừa mong đợi.
Nhưng tôi lại đột nhiên buông tay ra lúc này: "Miễn cưỡng vậy sao? Không muốn hôn thì thôi."
Cổ tay bị giữ chặt, Lục Văn Cảnh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nói năng lại lắp bắp: "Không... không miễn cưỡng, muốn hôn."
Gả Cho Đại Lão Phản DiệnTác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ NgãTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngGả cho đại lão phản diện rồi mà chỉ số hắc hóa của anh ta mãi không giảm xuống được. Cho đến một ngày anh ta say rượu, tôi sờ sờ mặt anh ta. Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -10." Tôi tưởng hệ thống bị lỗi, vội vàng rút tay về. Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +50." Tôi: "Cái quỷ gì thế?!" Đôi mắt của đại lão nhìn chằm chằm vào tôi: "Sao không sờ nữa?" 1 Sau khi kết hôn với Lục Văn Cảnh, tôi luôn an phận thủ thường, làm một người vợ trên danh nghĩa của anh. Cho đến ngày hôm đó tôi gặp tai nạn xe, tỉnh dậy trong bệnh viện. Trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng "oong", một giọng nói máy móc vang lên: "Chúc mừng ký chủ đã thức tỉnh 'Hệ thống công lược phản diện'. Tôi là hệ thống 052 độc quyền của cô." Tôi nằm ườn trên giường bệnh, chẳng buồn lên tiếng. Hệ thống: "Ký chủ, nếu thành công đưa chỉ số hắc hóa của phản diện về 0 sẽ nhận được phần thưởng một triệu tiền mặt." Tôi vẫn không hề lay động. Hệ thống: "Ký chủ, nếu lười biếng sẽ bị phạt bằng điện giật." Tôi bật dậy như… Trước khi đi ngủ, Lục Văn Cảnh lại dẫn tôi vào thư phòng của anh. Chiếc vòng tay hình ngôi sao mà tôi đã để lại chỗ cũ lần trước lại được đeo lên cổ tay tôi."Em đã từng nói là em rất thích nó mà!" Anh nói một cách đương nhiên.Tôi vừa cười vừa lắc lắc sợi dây chuyền bạc trên tay: "Vậy tại sao mặt dây chuyền lại được làm thành hình ngôi sao?"Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hôn lên ngôi sao đó: "Bởi vì đêm hôm đó em đã nói, dù ngôi sao có vỡ vụn thì vẫn sẽ tỏa sáng."Trong tích tắc, trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh rời rạc.Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của Ngu Liên Nguyệt, tôi đã bị trừng phạt bằng sốc điện vì từ chối phá hỏng buổi lễ trưởng thành của cô ta.Đêm đó, tôi cuộn tròn trên tấm thảm trong phòng, nhìn những ánh sao yếu ớt trên bầu trời qua cửa sổ sát đất, nói ra những lời mà ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ rõ.Nhưng lúc nói những lời đó, xung quanh tôi không có ai, vậy Lục Văn Cảnh biết được bằng cách nào?Sáng hôm sau, tôi bị Lục Văn Cảnh cọ tỉnh.Anh vùi đầu vào cổ tôi, cọ tới cọ lui như một con thú nhỏ, mái tóc mềm mại lướt qua da thịt khiến người ta ngứa ngáy.Tôi nhắm mắt thở dài bất lực: "Lục Văn Cảnh, đừng cọ nữa."Người đàn ông trên người khựng lại, như đột nhiên nhận ra điều gì đó, cơ thể dần dần căng cứng.Tôi đột ngột mở mắt, khẽ cười: "Chào buổi sáng, chồng yêu."Tôi nhìn chằm chằm vào anh, hai chữ "chồng yêu" được tôi nói cực kỳ chậm rãi, kéo dài âm cuối.Và đúng như dự đoán, tôi thấy gương mặt trắng nõn như ngọc của Lục Văn Cảnh lập tức đỏ bừng.Môi anh run run: "Chào... chào buổi sáng.""Ngủ một giấc rồi, rượu cũng nên tỉnh rồi chứ."Ánh mắt anh đảo đi đảo lại, không dám nhìn tôi: "Ừm."Tôi đưa tay ôm lấy cổ Lục Văn Cảnh, từ từ tiến lại gần. Hơi thở của tôi và anh dần quấn lấy nhau, bầu không khí trở nên ái muội.Anh vội vàng nhắm mắt, lông mi run lên bần bật.Vì tôi không có động tĩnh gì nên anh không nhịn được mở một mắt, cẩn thận nhìn về phía tôi, trông vừa căng thẳng vừa mong đợi.Nhưng tôi lại đột nhiên buông tay ra lúc này: "Miễn cưỡng vậy sao? Không muốn hôn thì thôi."Cổ tay bị giữ chặt, Lục Văn Cảnh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nói năng lại lắp bắp: "Không... không miễn cưỡng, muốn hôn."