Đại Ngụy đúng là một nơi nguy hiểm! Khương Đào Hoa vừa ôm vạt váy hỉ phục điên cuồng chạy về phía trước vừa cau mày gào thét trong lòng rằng chưa từng thấy trên đường phố quốc đô của đại quốc nào lại xuất hiện sói hoang! Nàng đến đây để hòa thân chứ không phải để cho sói ăn thịt, cấm vệ của quốc đô này làm ăn kiểu gì vậy? Đúng là một đám ăn hại! "Công chúa, người đi trước đi!" Thanh Đài lo lắng nhìn đàn sói đang đuổi theo phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi: "Nô tỳ dẫn theo hộ vệ chặn hậu, người hãy đi tìm một nơi an toàn, tốt nhất là một nơi cao, trốn đi, lát nữa nô tỳ sẽ dẫn người đến đón người." "Được!" Không hề do dự, Khương Đào Hoa chạy nhanh như bay, bách tính trên phố tứ tán, khắp nơi toàn là tiếng đóng cửa chính cửa sổ. Nàng chạy mệt quá, muốn gõ cửa cầu cứu mọi người nhưng không có ai mở cửa. Đúng là một đất nước lòng người bạc bẽo! Chiếc mũ vàng trên đầu nặng trịch, quần áo trên người cũng là chướng ngại vật rất lớn, vô cùng bất lợi cho việc trốn thoát, Đào Hoa…
Chương 239: Cảnh giới tối cao (Hoàn chính văn)
Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành SongTác giả: Bạch Lộ Thành SongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐại Ngụy đúng là một nơi nguy hiểm! Khương Đào Hoa vừa ôm vạt váy hỉ phục điên cuồng chạy về phía trước vừa cau mày gào thét trong lòng rằng chưa từng thấy trên đường phố quốc đô của đại quốc nào lại xuất hiện sói hoang! Nàng đến đây để hòa thân chứ không phải để cho sói ăn thịt, cấm vệ của quốc đô này làm ăn kiểu gì vậy? Đúng là một đám ăn hại! "Công chúa, người đi trước đi!" Thanh Đài lo lắng nhìn đàn sói đang đuổi theo phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi: "Nô tỳ dẫn theo hộ vệ chặn hậu, người hãy đi tìm một nơi an toàn, tốt nhất là một nơi cao, trốn đi, lát nữa nô tỳ sẽ dẫn người đến đón người." "Được!" Không hề do dự, Khương Đào Hoa chạy nhanh như bay, bách tính trên phố tứ tán, khắp nơi toàn là tiếng đóng cửa chính cửa sổ. Nàng chạy mệt quá, muốn gõ cửa cầu cứu mọi người nhưng không có ai mở cửa. Đúng là một đất nước lòng người bạc bẽo! Chiếc mũ vàng trên đầu nặng trịch, quần áo trên người cũng là chướng ngại vật rất lớn, vô cùng bất lợi cho việc trốn thoát, Đào Hoa… Người thông minh đều sẽ lựa chọn cách sống thoải mái để tiếp tục sống, nếu không cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau buồn không thể cứu vãn, sẽ liên lụy đến những người xung quanh.Khương Đào Hoa là người thông minh, tuy rằng nàng rất khó chấp nhận sự thật Trường Quyết cứ như vậy mà chết, nhưng sau khi im lặng đi xuống núi, vừa nhìn thấy Thẩm Tại Dã, nàng liền lấy lại nụ cười, tiến lên khoác tay y: "Chúng ta về dự hôn lễ thôi."Thẩm Tại Dã liếc nhìn Mục Vô Hạ, thấy sắc mặt hắn như thường thì yên tâm, ôm Đào Hoa lên ngựa.Mục Vô Hạ ngồi trong xe ngựa, trên đường đi vén rèm lên, nhìn thấy hai người bên ngoài vừa đi vừa nói cười.Thẩm Tại Dã hỏi: "Nàng nói gì với bệ hạ?"Đào Hoa nói: "Thiếp thân nói nước Triệu nhiều mỹ nhân, vị quận chúa kia chắc chắn không tệ, bệ hạ thấy thiếp thân nói có lý, liền yên tâm."Thẩm Tại Dã gật gù, tin là thật.Mục Vô Hạ bật cười, nhìn hai người vô cùng thông minh này trước mặt đối phương đều biến thành kẻ ngốc, thật sự không khỏi cảm thán chuyện tình cảm thật trêu ngươi.Chuyện tình cảm trên đời này thật sự không thể nói trước được, ai cũng không ngờ tình yêu đầy toan tính lại có thể viên mãn, cũng không ai tin tưởng hai người có lập trường đối lập cuối cùng lại có thể đến với nhau, nhưng chuyện kỳ lạ này, cuối cùng vẫn xảy ra.Đại hôn của hoàng đế đương nhiên vô cùng long trọng, nhưng Đào Hoa và Thẩm Tại Dã không ăn mặc chỉnh tề để hành lễ, mà đứng trên mái nhà cung điện ở phía xa, nhìn sắc đỏ trải dài từ cửa cung tiến vào, tiếng chuông vang vọng khắp hoàng cung."Sau này sẽ xảy ra chuyện gì?" Đào Hoa hỏi Thẩm Tại Dã: "Bệ hạ có hạnh phúc không?""Không ai có thể đoán trước được." Thẩm Tại Dã nói: "Sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."Đào Hoa gật đầu, cùng y im lặng xem hết hôn lễ long trọng này, sau đó cùng y lên xe ngựa quay về.Xuân về đất trời tươi đẹp, giang sơn vạn dặm này, cuối cùng cũng rơi vào tay Mục Vô Hạ. Nhưng Đào Hoa cảm thấy, nàng không hẳn đã thua, dù sao cả người Thẩm Tại Dã đều nằm trong tay nàng, nàng xem như đã đạt đến cảnh giới thứ ba của mị thuật mà sư phụ nói…Cả đời này, Thẩm Tại Dã đều phải nghe lời nàng.Kites dịchNguồn: Zhenhunxiaoshuo
Người thông minh đều sẽ lựa chọn cách sống thoải mái để tiếp tục sống, nếu không cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau buồn không thể cứu vãn, sẽ liên lụy đến những người xung quanh.
Khương Đào Hoa là người thông minh, tuy rằng nàng rất khó chấp nhận sự thật Trường Quyết cứ như vậy mà chết, nhưng sau khi im lặng đi xuống núi, vừa nhìn thấy Thẩm Tại Dã, nàng liền lấy lại nụ cười, tiến lên khoác tay y: "Chúng ta về dự hôn lễ thôi."
Thẩm Tại Dã liếc nhìn Mục Vô Hạ, thấy sắc mặt hắn như thường thì yên tâm, ôm Đào Hoa lên ngựa.
Mục Vô Hạ ngồi trong xe ngựa, trên đường đi vén rèm lên, nhìn thấy hai người bên ngoài vừa đi vừa nói cười.
Thẩm Tại Dã hỏi: "Nàng nói gì với bệ hạ?"
Đào Hoa nói: "Thiếp thân nói nước Triệu nhiều mỹ nhân, vị quận chúa kia chắc chắn không tệ, bệ hạ thấy thiếp thân nói có lý, liền yên tâm."
Thẩm Tại Dã gật gù, tin là thật.
Mục Vô Hạ bật cười, nhìn hai người vô cùng thông minh này trước mặt đối phương đều biến thành kẻ ngốc, thật sự không khỏi cảm thán chuyện tình cảm thật trêu ngươi.
Chuyện tình cảm trên đời này thật sự không thể nói trước được, ai cũng không ngờ tình yêu đầy toan tính lại có thể viên mãn, cũng không ai tin tưởng hai người có lập trường đối lập cuối cùng lại có thể đến với nhau, nhưng chuyện kỳ lạ này, cuối cùng vẫn xảy ra.
Đại hôn của hoàng đế đương nhiên vô cùng long trọng, nhưng Đào Hoa và Thẩm Tại Dã không ăn mặc chỉnh tề để hành lễ, mà đứng trên mái nhà cung điện ở phía xa, nhìn sắc đỏ trải dài từ cửa cung tiến vào, tiếng chuông vang vọng khắp hoàng cung.
"Sau này sẽ xảy ra chuyện gì?" Đào Hoa hỏi Thẩm Tại Dã: "Bệ hạ có hạnh phúc không?"
"Không ai có thể đoán trước được." Thẩm Tại Dã nói: "Sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."
Đào Hoa gật đầu, cùng y im lặng xem hết hôn lễ long trọng này, sau đó cùng y lên xe ngựa quay về.
Xuân về đất trời tươi đẹp, giang sơn vạn dặm này, cuối cùng cũng rơi vào tay Mục Vô Hạ. Nhưng Đào Hoa cảm thấy, nàng không hẳn đã thua, dù sao cả người Thẩm Tại Dã đều nằm trong tay nàng, nàng xem như đã đạt đến cảnh giới thứ ba của mị thuật mà sư phụ nói…
Cả đời này, Thẩm Tại Dã đều phải nghe lời nàng.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành SongTác giả: Bạch Lộ Thành SongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐại Ngụy đúng là một nơi nguy hiểm! Khương Đào Hoa vừa ôm vạt váy hỉ phục điên cuồng chạy về phía trước vừa cau mày gào thét trong lòng rằng chưa từng thấy trên đường phố quốc đô của đại quốc nào lại xuất hiện sói hoang! Nàng đến đây để hòa thân chứ không phải để cho sói ăn thịt, cấm vệ của quốc đô này làm ăn kiểu gì vậy? Đúng là một đám ăn hại! "Công chúa, người đi trước đi!" Thanh Đài lo lắng nhìn đàn sói đang đuổi theo phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi: "Nô tỳ dẫn theo hộ vệ chặn hậu, người hãy đi tìm một nơi an toàn, tốt nhất là một nơi cao, trốn đi, lát nữa nô tỳ sẽ dẫn người đến đón người." "Được!" Không hề do dự, Khương Đào Hoa chạy nhanh như bay, bách tính trên phố tứ tán, khắp nơi toàn là tiếng đóng cửa chính cửa sổ. Nàng chạy mệt quá, muốn gõ cửa cầu cứu mọi người nhưng không có ai mở cửa. Đúng là một đất nước lòng người bạc bẽo! Chiếc mũ vàng trên đầu nặng trịch, quần áo trên người cũng là chướng ngại vật rất lớn, vô cùng bất lợi cho việc trốn thoát, Đào Hoa… Người thông minh đều sẽ lựa chọn cách sống thoải mái để tiếp tục sống, nếu không cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau buồn không thể cứu vãn, sẽ liên lụy đến những người xung quanh.Khương Đào Hoa là người thông minh, tuy rằng nàng rất khó chấp nhận sự thật Trường Quyết cứ như vậy mà chết, nhưng sau khi im lặng đi xuống núi, vừa nhìn thấy Thẩm Tại Dã, nàng liền lấy lại nụ cười, tiến lên khoác tay y: "Chúng ta về dự hôn lễ thôi."Thẩm Tại Dã liếc nhìn Mục Vô Hạ, thấy sắc mặt hắn như thường thì yên tâm, ôm Đào Hoa lên ngựa.Mục Vô Hạ ngồi trong xe ngựa, trên đường đi vén rèm lên, nhìn thấy hai người bên ngoài vừa đi vừa nói cười.Thẩm Tại Dã hỏi: "Nàng nói gì với bệ hạ?"Đào Hoa nói: "Thiếp thân nói nước Triệu nhiều mỹ nhân, vị quận chúa kia chắc chắn không tệ, bệ hạ thấy thiếp thân nói có lý, liền yên tâm."Thẩm Tại Dã gật gù, tin là thật.Mục Vô Hạ bật cười, nhìn hai người vô cùng thông minh này trước mặt đối phương đều biến thành kẻ ngốc, thật sự không khỏi cảm thán chuyện tình cảm thật trêu ngươi.Chuyện tình cảm trên đời này thật sự không thể nói trước được, ai cũng không ngờ tình yêu đầy toan tính lại có thể viên mãn, cũng không ai tin tưởng hai người có lập trường đối lập cuối cùng lại có thể đến với nhau, nhưng chuyện kỳ lạ này, cuối cùng vẫn xảy ra.Đại hôn của hoàng đế đương nhiên vô cùng long trọng, nhưng Đào Hoa và Thẩm Tại Dã không ăn mặc chỉnh tề để hành lễ, mà đứng trên mái nhà cung điện ở phía xa, nhìn sắc đỏ trải dài từ cửa cung tiến vào, tiếng chuông vang vọng khắp hoàng cung."Sau này sẽ xảy ra chuyện gì?" Đào Hoa hỏi Thẩm Tại Dã: "Bệ hạ có hạnh phúc không?""Không ai có thể đoán trước được." Thẩm Tại Dã nói: "Sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."Đào Hoa gật đầu, cùng y im lặng xem hết hôn lễ long trọng này, sau đó cùng y lên xe ngựa quay về.Xuân về đất trời tươi đẹp, giang sơn vạn dặm này, cuối cùng cũng rơi vào tay Mục Vô Hạ. Nhưng Đào Hoa cảm thấy, nàng không hẳn đã thua, dù sao cả người Thẩm Tại Dã đều nằm trong tay nàng, nàng xem như đã đạt đến cảnh giới thứ ba của mị thuật mà sư phụ nói…Cả đời này, Thẩm Tại Dã đều phải nghe lời nàng.Kites dịchNguồn: Zhenhunxiaoshuo