Edit: Khả Ăn Mặn! Nguỵ Vân La là hòn ngọc quý trên tay Nguỵ gia, được Hoàng thượng thân phong là Chiêu Bình Quận Chúa, dáng người quyến rũ, dung mạo như tiên, ở kinh thành nổi bật vô song, ngay cả công chúa cũng thua nàng ba phần. Ngày nọ, ở tửu lâu, nàng nhìn thấy một thư sinh áo trắng, cài thúc quan đơn giản, dáng người mảnh khảnh, nhưng gương mặt lại cực kỳ tuấn tú. Mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, làn da dưới ánh mặt trời có khi còn trắng hơn cả nàng, đặc biệt là hai cánh môi mỏng bạc tình kia. “Ngụy Vân La, ngươi nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ có công tử nhà nào câu mất hồn ngươi đi rồi?” Một thiên kim ngồi cùng bàn thấy nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không chớp mắt, cho nên, nổi hứng trêu ghẹo. Ngụy Vân La trợn mắt nói: “Ăn nói bậy bạ, ở đâu ra công tử nào?” Rõ ràng, hắn là thư sinh mặt búng ra sữa. Một người khác lột quả vải nói: “Này, nửa tháng trước ta có “hốt” một tên tiểu quan, nói không phải khoe chứ kỹ thuật của hắn thuộc hàng đỉnh cao, “làm” ta đến mức không thể xuống giường…
Chương 3
Lệ Chi Nhân - Đào Tử Nãi Hãm NhiTác giả: Đào Tử Nãi Hãm NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhEdit: Khả Ăn Mặn! Nguỵ Vân La là hòn ngọc quý trên tay Nguỵ gia, được Hoàng thượng thân phong là Chiêu Bình Quận Chúa, dáng người quyến rũ, dung mạo như tiên, ở kinh thành nổi bật vô song, ngay cả công chúa cũng thua nàng ba phần. Ngày nọ, ở tửu lâu, nàng nhìn thấy một thư sinh áo trắng, cài thúc quan đơn giản, dáng người mảnh khảnh, nhưng gương mặt lại cực kỳ tuấn tú. Mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, làn da dưới ánh mặt trời có khi còn trắng hơn cả nàng, đặc biệt là hai cánh môi mỏng bạc tình kia. “Ngụy Vân La, ngươi nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ có công tử nhà nào câu mất hồn ngươi đi rồi?” Một thiên kim ngồi cùng bàn thấy nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không chớp mắt, cho nên, nổi hứng trêu ghẹo. Ngụy Vân La trợn mắt nói: “Ăn nói bậy bạ, ở đâu ra công tử nào?” Rõ ràng, hắn là thư sinh mặt búng ra sữa. Một người khác lột quả vải nói: “Này, nửa tháng trước ta có “hốt” một tên tiểu quan, nói không phải khoe chứ kỹ thuật của hắn thuộc hàng đỉnh cao, “làm” ta đến mức không thể xuống giường… Edit: Khả Ăn Mặn.Nguỵ Vân La ăn một ít điểm tâm xong rồi đến phòng tắm để ngâm mình. Từ sáng sớm đến bây giờ, bận rộn tất bật, nàng chưa được ăn miếng nào, còn bị mấy thứ đồ hồi môn nặng trĩu đè lên người, tiết ra một đống mồ hôi.Nha hoàn đang định đến giúp nàng thay đồ thì bị nàng đuổi ra ngoài, lúc này ánh mắt nàng lia đến lọ mỡ mang từ phủ thừa tướng đến.Một lúc lâu sau, Nguỵ Vân La hít sâu một hơi, gương mặt ửng hồng vì hơi nước khiến nàng trông càng xinh đẹp hơn.Nàng bước vào bồn tắm, cánh hoa sóng sánh theo dòng nước rơi ra, hơi nước làm cho thân thể ngọc ngà của nàng càng thêm mê người.Dáng người nàng quyến rũ, yêu kiều, thân thể băng cơ ngọc cốt dưới ánh nước gần như trong suốt, vòng ngực căng tròn trong veo giống như quả vải nàng vứt cho thư sinh nghèo kia, ngay cả vùng tam giác phía dưới cũng trắng nõn.Khung xương của Nguỵ Vân La rất nhỏ, vòng eo kia giống như cành liễu phong lưu, nhưng trước ngực dưới mông lại sinh sôi nảy nở. Hai khối thịt mềm mại vểnh cao trước ngực run rẩy theo từng động tác của nàng, dòng nước ấm ngang ngực cũng sóng sánh đánh theo, tựa như hoa đào bị cơn mưa cuốn lấy, thật sự khiến người khác muốn ngậm vào miệng.Nguỵ Vân La nhấc chân bước ra khỏi bồn, đi đến bên cạnh giường đá, cặp mông phía sau đẫy đà như hai nửa quả dưa, cánh mông phập phồng theo mỗi bước đi, không biết tên thư sinh trông như tờ giấy trắng kia có thể cầm hết vật trời ban này không.Nguỵ Vân La ngồi lên, nước thấm ướt cả giường đá, nàng đỏ mặt tách hai chân mình ra, chưa bao giờ nơi riêng tư của nàng lõa lồ trong không khí như thế này.Nàng mở hộp, ngón tay phải quét một ít mỡ của Nguỵ phu nhân đưa cho, tay trái đưa vào giữa hai chân, ngón tay nhẹ nhàng tách hai cánh môi non mềm, lộ ra hoa huy*t trắng hồng còn vương hơi nước.Ngón tay dính mỡ màu trắng lần mò đến miệng huyệt, nơi kia của nàng lập tức trơn trượt đến kinh ngạc.“Ha…” Nguỵ Vân La thở nhẹ rút tay lại, bỗng nàng nhớ đến lời Nguỵ phu nhân khuyên nhủ lát nữa phải cưỡi lên người tên thư sinh kia, chà đạp hắn, cho nên, ngón tay nàng run rẩy tiến vào bên trong một lần nữa.Không biết là do thân thể nàng vốn đã dâm đãng hay là do tác dụng của thuốc mỡ mà Nguỵ Vân La cảm thấy chỗ kia của mình càng sờ càng nóng, tiểu huyệt vừa tê vừa ngứa, chỉ muốn ngón tay tăng thêm chút lực.Không biết từ lúc nào Nguỵ Vân La nằm lên giường, thân ngọc nằm vắt ngang, hai chân mở rộng, đùi non và bộ ngực cùng run lên, ngón tay còn dính vài sợi nước.“A…ư…ngứa…ngứa quá…ai…ư….ai đến giúp ta…a…”Tiếng rên rỉ của tân nương quanh quẩn trong phòng tắm, nhưng đáng tiếc, ở đây không có tân lang của nàng.Tay Nguỵ Vân La cắm sâu hơn, trong lúc vô tình, nàng chạm phải một màn chắn, nàng dừng lại, ý thức được đó là màng trinh.Mỡ trên đầu ngón tay đã tan từ lâu, ánh mắt nàng lúc này tỉnh táo hơn đôi chút, nàng thở dốc thu tay lại, miễn cưỡng bước xuống giường.Hỷ phục đã được lấy đi, trên bình phong chỉ còn treo bộ trung y màu lựu.
Edit: Khả Ăn Mặn.
Nguỵ Vân La ăn một ít điểm tâm xong rồi đến phòng tắm để ngâm mình. Từ sáng sớm đến bây giờ, bận rộn tất bật, nàng chưa được ăn miếng nào, còn bị mấy thứ đồ hồi môn nặng trĩu đè lên người, tiết ra một đống mồ hôi.
Nha hoàn đang định đến giúp nàng thay đồ thì bị nàng đuổi ra ngoài, lúc này ánh mắt nàng lia đến lọ mỡ mang từ phủ thừa tướng đến.
Một lúc lâu sau, Nguỵ Vân La hít sâu một hơi, gương mặt ửng hồng vì hơi nước khiến nàng trông càng xinh đẹp hơn.
Nàng bước vào bồn tắm, cánh hoa sóng sánh theo dòng nước rơi ra, hơi nước làm cho thân thể ngọc ngà của nàng càng thêm mê người.
Dáng người nàng quyến rũ, yêu kiều, thân thể băng cơ ngọc cốt dưới ánh nước gần như trong suốt, vòng ngực căng tròn trong veo giống như quả vải nàng vứt cho thư sinh nghèo kia, ngay cả vùng tam giác phía dưới cũng trắng nõn.
Khung xương của Nguỵ Vân La rất nhỏ, vòng eo kia giống như cành liễu phong lưu, nhưng trước ngực dưới mông lại sinh sôi nảy nở. Hai khối thịt mềm mại vểnh cao trước ngực run rẩy theo từng động tác của nàng, dòng nước ấm ngang ngực cũng sóng sánh đánh theo, tựa như hoa đào bị cơn mưa cuốn lấy, thật sự khiến người khác muốn ngậm vào miệng.
Nguỵ Vân La nhấc chân bước ra khỏi bồn, đi đến bên cạnh giường đá, cặp mông phía sau đẫy đà như hai nửa quả dưa, cánh mông phập phồng theo mỗi bước đi, không biết tên thư sinh trông như tờ giấy trắng kia có thể cầm hết vật trời ban này không.
Nguỵ Vân La ngồi lên, nước thấm ướt cả giường đá, nàng đỏ mặt tách hai chân mình ra, chưa bao giờ nơi riêng tư của nàng lõa lồ trong không khí như thế này.
Nàng mở hộp, ngón tay phải quét một ít mỡ của Nguỵ phu nhân đưa cho, tay trái đưa vào giữa hai chân, ngón tay nhẹ nhàng tách hai cánh môi non mềm, lộ ra hoa huy*t trắng hồng còn vương hơi nước.
Ngón tay dính mỡ màu trắng lần mò đến miệng huyệt, nơi kia của nàng lập tức trơn trượt đến kinh ngạc.
“Ha…” Nguỵ Vân La thở nhẹ rút tay lại, bỗng nàng nhớ đến lời Nguỵ phu nhân khuyên nhủ lát nữa phải cưỡi lên người tên thư sinh kia, chà đạp hắn, cho nên, ngón tay nàng run rẩy tiến vào bên trong một lần nữa.
Không biết là do thân thể nàng vốn đã dâm đãng hay là do tác dụng của thuốc mỡ mà Nguỵ Vân La cảm thấy chỗ kia của mình càng sờ càng nóng, tiểu huyệt vừa tê vừa ngứa, chỉ muốn ngón tay tăng thêm chút lực.
Không biết từ lúc nào Nguỵ Vân La nằm lên giường, thân ngọc nằm vắt ngang, hai chân mở rộng, đùi non và bộ ngực cùng run lên, ngón tay còn dính vài sợi nước.
“A…ư…ngứa…ngứa quá…ai…ư….ai đến giúp ta…a…”
Tiếng rên rỉ của tân nương quanh quẩn trong phòng tắm, nhưng đáng tiếc, ở đây không có tân lang của nàng.
Tay Nguỵ Vân La cắm sâu hơn, trong lúc vô tình, nàng chạm phải một màn chắn, nàng dừng lại, ý thức được đó là màng trinh.
Mỡ trên đầu ngón tay đã tan từ lâu, ánh mắt nàng lúc này tỉnh táo hơn đôi chút, nàng thở dốc thu tay lại, miễn cưỡng bước xuống giường.
Hỷ phục đã được lấy đi, trên bình phong chỉ còn treo bộ trung y màu lựu.
Lệ Chi Nhân - Đào Tử Nãi Hãm NhiTác giả: Đào Tử Nãi Hãm NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhEdit: Khả Ăn Mặn! Nguỵ Vân La là hòn ngọc quý trên tay Nguỵ gia, được Hoàng thượng thân phong là Chiêu Bình Quận Chúa, dáng người quyến rũ, dung mạo như tiên, ở kinh thành nổi bật vô song, ngay cả công chúa cũng thua nàng ba phần. Ngày nọ, ở tửu lâu, nàng nhìn thấy một thư sinh áo trắng, cài thúc quan đơn giản, dáng người mảnh khảnh, nhưng gương mặt lại cực kỳ tuấn tú. Mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, làn da dưới ánh mặt trời có khi còn trắng hơn cả nàng, đặc biệt là hai cánh môi mỏng bạc tình kia. “Ngụy Vân La, ngươi nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ có công tử nhà nào câu mất hồn ngươi đi rồi?” Một thiên kim ngồi cùng bàn thấy nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không chớp mắt, cho nên, nổi hứng trêu ghẹo. Ngụy Vân La trợn mắt nói: “Ăn nói bậy bạ, ở đâu ra công tử nào?” Rõ ràng, hắn là thư sinh mặt búng ra sữa. Một người khác lột quả vải nói: “Này, nửa tháng trước ta có “hốt” một tên tiểu quan, nói không phải khoe chứ kỹ thuật của hắn thuộc hàng đỉnh cao, “làm” ta đến mức không thể xuống giường… Edit: Khả Ăn Mặn.Nguỵ Vân La ăn một ít điểm tâm xong rồi đến phòng tắm để ngâm mình. Từ sáng sớm đến bây giờ, bận rộn tất bật, nàng chưa được ăn miếng nào, còn bị mấy thứ đồ hồi môn nặng trĩu đè lên người, tiết ra một đống mồ hôi.Nha hoàn đang định đến giúp nàng thay đồ thì bị nàng đuổi ra ngoài, lúc này ánh mắt nàng lia đến lọ mỡ mang từ phủ thừa tướng đến.Một lúc lâu sau, Nguỵ Vân La hít sâu một hơi, gương mặt ửng hồng vì hơi nước khiến nàng trông càng xinh đẹp hơn.Nàng bước vào bồn tắm, cánh hoa sóng sánh theo dòng nước rơi ra, hơi nước làm cho thân thể ngọc ngà của nàng càng thêm mê người.Dáng người nàng quyến rũ, yêu kiều, thân thể băng cơ ngọc cốt dưới ánh nước gần như trong suốt, vòng ngực căng tròn trong veo giống như quả vải nàng vứt cho thư sinh nghèo kia, ngay cả vùng tam giác phía dưới cũng trắng nõn.Khung xương của Nguỵ Vân La rất nhỏ, vòng eo kia giống như cành liễu phong lưu, nhưng trước ngực dưới mông lại sinh sôi nảy nở. Hai khối thịt mềm mại vểnh cao trước ngực run rẩy theo từng động tác của nàng, dòng nước ấm ngang ngực cũng sóng sánh đánh theo, tựa như hoa đào bị cơn mưa cuốn lấy, thật sự khiến người khác muốn ngậm vào miệng.Nguỵ Vân La nhấc chân bước ra khỏi bồn, đi đến bên cạnh giường đá, cặp mông phía sau đẫy đà như hai nửa quả dưa, cánh mông phập phồng theo mỗi bước đi, không biết tên thư sinh trông như tờ giấy trắng kia có thể cầm hết vật trời ban này không.Nguỵ Vân La ngồi lên, nước thấm ướt cả giường đá, nàng đỏ mặt tách hai chân mình ra, chưa bao giờ nơi riêng tư của nàng lõa lồ trong không khí như thế này.Nàng mở hộp, ngón tay phải quét một ít mỡ của Nguỵ phu nhân đưa cho, tay trái đưa vào giữa hai chân, ngón tay nhẹ nhàng tách hai cánh môi non mềm, lộ ra hoa huy*t trắng hồng còn vương hơi nước.Ngón tay dính mỡ màu trắng lần mò đến miệng huyệt, nơi kia của nàng lập tức trơn trượt đến kinh ngạc.“Ha…” Nguỵ Vân La thở nhẹ rút tay lại, bỗng nàng nhớ đến lời Nguỵ phu nhân khuyên nhủ lát nữa phải cưỡi lên người tên thư sinh kia, chà đạp hắn, cho nên, ngón tay nàng run rẩy tiến vào bên trong một lần nữa.Không biết là do thân thể nàng vốn đã dâm đãng hay là do tác dụng của thuốc mỡ mà Nguỵ Vân La cảm thấy chỗ kia của mình càng sờ càng nóng, tiểu huyệt vừa tê vừa ngứa, chỉ muốn ngón tay tăng thêm chút lực.Không biết từ lúc nào Nguỵ Vân La nằm lên giường, thân ngọc nằm vắt ngang, hai chân mở rộng, đùi non và bộ ngực cùng run lên, ngón tay còn dính vài sợi nước.“A…ư…ngứa…ngứa quá…ai…ư….ai đến giúp ta…a…”Tiếng rên rỉ của tân nương quanh quẩn trong phòng tắm, nhưng đáng tiếc, ở đây không có tân lang của nàng.Tay Nguỵ Vân La cắm sâu hơn, trong lúc vô tình, nàng chạm phải một màn chắn, nàng dừng lại, ý thức được đó là màng trinh.Mỡ trên đầu ngón tay đã tan từ lâu, ánh mắt nàng lúc này tỉnh táo hơn đôi chút, nàng thở dốc thu tay lại, miễn cưỡng bước xuống giường.Hỷ phục đã được lấy đi, trên bình phong chỉ còn treo bộ trung y màu lựu.