Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngọc Đào cảm thấy cuộc sống của mình thật quá trắc trở, vốn dĩ cô định xuống núi đi tìm hội chị em bạn dì để nói chuyện tu tiên, nhưng ai biết nửa đường lại bị một đám đạo sĩ thình lình xuất hiện rồi bao vây, không ngoài dự đoán, cô bị đám đạo sĩ đó đánh cho rơi xuống vách núi, xém chút nữa đã đi đời nhà ma. Trong lúc hôn mê, Ngọc Đào cảm giác được có một đôi tay không ngừng ấn ở trên ngực mình, cô cố gắng trợn to mắt, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy được khuôn mặt của một người đàn ông trong tầm mắt của mình. Chỉ thấy đối phương có một gương mặt rất điển trai, sóng mũi cao thẳng một đường, môi mỏng cực kì đẹp, quanh người còn có khí chất trưởng thành, cao quý, nhìn sơ cả người vừa hiền lành lại cấm dục, đặc biệt là khớp xương của đôi tay đang ấn ở trên ngực cô, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút mơ màng. Không chờ cô thu hồi ý thức, người phụ nữ ở bên…

Chương 6

Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng NgàyTác giả: Hạ Vãn CaTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngọc Đào cảm thấy cuộc sống của mình thật quá trắc trở, vốn dĩ cô định xuống núi đi tìm hội chị em bạn dì để nói chuyện tu tiên, nhưng ai biết nửa đường lại bị một đám đạo sĩ thình lình xuất hiện rồi bao vây, không ngoài dự đoán, cô bị đám đạo sĩ đó đánh cho rơi xuống vách núi, xém chút nữa đã đi đời nhà ma. Trong lúc hôn mê, Ngọc Đào cảm giác được có một đôi tay không ngừng ấn ở trên ngực mình, cô cố gắng trợn to mắt, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy được khuôn mặt của một người đàn ông trong tầm mắt của mình. Chỉ thấy đối phương có một gương mặt rất điển trai, sóng mũi cao thẳng một đường, môi mỏng cực kì đẹp, quanh người còn có khí chất trưởng thành, cao quý, nhìn sơ cả người vừa hiền lành lại cấm dục, đặc biệt là khớp xương của đôi tay đang ấn ở trên ngực cô, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút mơ màng. Không chờ cô thu hồi ý thức, người phụ nữ ở bên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông trước mặt là đối tượng mà Tô gia tìm cho nguyên chủ để kết hôn nhưng lại bị nguyên chủ treo cổ uy hiếp muốn Lục Vân Dương hủy hôn ở tại thôn Vĩ!Lục Vân Dương trong tiểu thuyết được miêu tả không nhiều, Ngọc Đào từ trong những đoạn ký ức vụn vặn của mình biết anh là nhân vật có tiếng trong thôn Hồng Hà, không chỉ có tướng mạo thôi, mà còn là bác sĩ tốt bụng, con gái muốn gả cho anh ấy xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn.Nhưng đàn ông như vậy, cố tình nguyên chủ lại không thích, không thích thì thôi, kết quả còn bị nữ chính lừa lấy tính mạng của mình làm cái giá cho việc từ hôn.Cái cách thức từ hôn này cô ấy tại sao có thể nghe theo chứ?Nhưng hai đầu gối đều đau, Ngọc Đào cũng không quan tâm ký ức vừa mới tiếp nhận, chỉ nhìn ra ngoài cửa thấy người đàn ông đó cách vài bước đã quay đầu lại, đôi mắt tràn đầy nước xuân nhẹ nhàng ngấn lệ: “Bác sĩ Lục, anh có thể đỡ tôi dậy không?” Một cô gái mới vừa trải qua sinh tử, sinh lực hao tổn, lúc này lại bị thương thêm lần nữa, lại còn cầu cứu khẩn thiết như thế, bất cứ ai là đàn ông chắc hẳn đều sẽ không từ chối.Thế nhưng cô giương mắt đợi hồi lâu, người đàn ông tư thế hiên ngang ở không xa kia vẫn đứng im đó mà trông qua, lông mày khẽ nhếch, biểu cảm lạnh nhạt, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.Ngọc Đào cảm nhận được sự ghét bỏ hiện rõ ra trong ánh mắt anh!Cô thay đổi suy nghĩ, hai tay chống thân mình ngồi thẳng xuống đất rồi kéo ống quần lên.Quả nhiên hai đầu gối cô đều bị trầy da, còn bị chảy chút máu, da thịt xung quanh ửng đỏ cả lên.Càng nhìn càng thấy mình "thảm"!Ngọc Đào khẽ chau mày, dùng ánh mắt ai oán nhìn người đàn ông phía trước, "Bác sĩ Lục, bình thường anh nhìn thấy người bị thương cũng khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?"Người đàn ông cụp mắt, đôi chân của cô gái đang ngồi dưới đất trắng trẻo mịn màng, giống như một miếng ngọc trắng thượng hạng..

Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng NgàyTác giả: Hạ Vãn CaTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngọc Đào cảm thấy cuộc sống của mình thật quá trắc trở, vốn dĩ cô định xuống núi đi tìm hội chị em bạn dì để nói chuyện tu tiên, nhưng ai biết nửa đường lại bị một đám đạo sĩ thình lình xuất hiện rồi bao vây, không ngoài dự đoán, cô bị đám đạo sĩ đó đánh cho rơi xuống vách núi, xém chút nữa đã đi đời nhà ma. Trong lúc hôn mê, Ngọc Đào cảm giác được có một đôi tay không ngừng ấn ở trên ngực mình, cô cố gắng trợn to mắt, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy được khuôn mặt của một người đàn ông trong tầm mắt của mình. Chỉ thấy đối phương có một gương mặt rất điển trai, sóng mũi cao thẳng một đường, môi mỏng cực kì đẹp, quanh người còn có khí chất trưởng thành, cao quý, nhìn sơ cả người vừa hiền lành lại cấm dục, đặc biệt là khớp xương của đôi tay đang ấn ở trên ngực cô, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút mơ màng. Không chờ cô thu hồi ý thức, người phụ nữ ở bên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông trước mặt là đối tượng mà Tô gia tìm cho nguyên chủ để kết hôn nhưng lại bị nguyên chủ treo cổ uy hiếp muốn Lục Vân Dương hủy hôn ở tại thôn Vĩ!Lục Vân Dương trong tiểu thuyết được miêu tả không nhiều, Ngọc Đào từ trong những đoạn ký ức vụn vặn của mình biết anh là nhân vật có tiếng trong thôn Hồng Hà, không chỉ có tướng mạo thôi, mà còn là bác sĩ tốt bụng, con gái muốn gả cho anh ấy xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn.Nhưng đàn ông như vậy, cố tình nguyên chủ lại không thích, không thích thì thôi, kết quả còn bị nữ chính lừa lấy tính mạng của mình làm cái giá cho việc từ hôn.Cái cách thức từ hôn này cô ấy tại sao có thể nghe theo chứ?Nhưng hai đầu gối đều đau, Ngọc Đào cũng không quan tâm ký ức vừa mới tiếp nhận, chỉ nhìn ra ngoài cửa thấy người đàn ông đó cách vài bước đã quay đầu lại, đôi mắt tràn đầy nước xuân nhẹ nhàng ngấn lệ: “Bác sĩ Lục, anh có thể đỡ tôi dậy không?” Một cô gái mới vừa trải qua sinh tử, sinh lực hao tổn, lúc này lại bị thương thêm lần nữa, lại còn cầu cứu khẩn thiết như thế, bất cứ ai là đàn ông chắc hẳn đều sẽ không từ chối.Thế nhưng cô giương mắt đợi hồi lâu, người đàn ông tư thế hiên ngang ở không xa kia vẫn đứng im đó mà trông qua, lông mày khẽ nhếch, biểu cảm lạnh nhạt, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.Ngọc Đào cảm nhận được sự ghét bỏ hiện rõ ra trong ánh mắt anh!Cô thay đổi suy nghĩ, hai tay chống thân mình ngồi thẳng xuống đất rồi kéo ống quần lên.Quả nhiên hai đầu gối cô đều bị trầy da, còn bị chảy chút máu, da thịt xung quanh ửng đỏ cả lên.Càng nhìn càng thấy mình "thảm"!Ngọc Đào khẽ chau mày, dùng ánh mắt ai oán nhìn người đàn ông phía trước, "Bác sĩ Lục, bình thường anh nhìn thấy người bị thương cũng khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?"Người đàn ông cụp mắt, đôi chân của cô gái đang ngồi dưới đất trắng trẻo mịn màng, giống như một miếng ngọc trắng thượng hạng..

Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng NgàyTác giả: Hạ Vãn CaTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngọc Đào cảm thấy cuộc sống của mình thật quá trắc trở, vốn dĩ cô định xuống núi đi tìm hội chị em bạn dì để nói chuyện tu tiên, nhưng ai biết nửa đường lại bị một đám đạo sĩ thình lình xuất hiện rồi bao vây, không ngoài dự đoán, cô bị đám đạo sĩ đó đánh cho rơi xuống vách núi, xém chút nữa đã đi đời nhà ma. Trong lúc hôn mê, Ngọc Đào cảm giác được có một đôi tay không ngừng ấn ở trên ngực mình, cô cố gắng trợn to mắt, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy được khuôn mặt của một người đàn ông trong tầm mắt của mình. Chỉ thấy đối phương có một gương mặt rất điển trai, sóng mũi cao thẳng một đường, môi mỏng cực kì đẹp, quanh người còn có khí chất trưởng thành, cao quý, nhìn sơ cả người vừa hiền lành lại cấm dục, đặc biệt là khớp xương của đôi tay đang ấn ở trên ngực cô, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút mơ màng. Không chờ cô thu hồi ý thức, người phụ nữ ở bên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông trước mặt là đối tượng mà Tô gia tìm cho nguyên chủ để kết hôn nhưng lại bị nguyên chủ treo cổ uy hiếp muốn Lục Vân Dương hủy hôn ở tại thôn Vĩ!Lục Vân Dương trong tiểu thuyết được miêu tả không nhiều, Ngọc Đào từ trong những đoạn ký ức vụn vặn của mình biết anh là nhân vật có tiếng trong thôn Hồng Hà, không chỉ có tướng mạo thôi, mà còn là bác sĩ tốt bụng, con gái muốn gả cho anh ấy xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn.Nhưng đàn ông như vậy, cố tình nguyên chủ lại không thích, không thích thì thôi, kết quả còn bị nữ chính lừa lấy tính mạng của mình làm cái giá cho việc từ hôn.Cái cách thức từ hôn này cô ấy tại sao có thể nghe theo chứ?Nhưng hai đầu gối đều đau, Ngọc Đào cũng không quan tâm ký ức vừa mới tiếp nhận, chỉ nhìn ra ngoài cửa thấy người đàn ông đó cách vài bước đã quay đầu lại, đôi mắt tràn đầy nước xuân nhẹ nhàng ngấn lệ: “Bác sĩ Lục, anh có thể đỡ tôi dậy không?” Một cô gái mới vừa trải qua sinh tử, sinh lực hao tổn, lúc này lại bị thương thêm lần nữa, lại còn cầu cứu khẩn thiết như thế, bất cứ ai là đàn ông chắc hẳn đều sẽ không từ chối.Thế nhưng cô giương mắt đợi hồi lâu, người đàn ông tư thế hiên ngang ở không xa kia vẫn đứng im đó mà trông qua, lông mày khẽ nhếch, biểu cảm lạnh nhạt, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.Ngọc Đào cảm nhận được sự ghét bỏ hiện rõ ra trong ánh mắt anh!Cô thay đổi suy nghĩ, hai tay chống thân mình ngồi thẳng xuống đất rồi kéo ống quần lên.Quả nhiên hai đầu gối cô đều bị trầy da, còn bị chảy chút máu, da thịt xung quanh ửng đỏ cả lên.Càng nhìn càng thấy mình "thảm"!Ngọc Đào khẽ chau mày, dùng ánh mắt ai oán nhìn người đàn ông phía trước, "Bác sĩ Lục, bình thường anh nhìn thấy người bị thương cũng khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?"Người đàn ông cụp mắt, đôi chân của cô gái đang ngồi dưới đất trắng trẻo mịn màng, giống như một miếng ngọc trắng thượng hạng..

Chương 6