Một giây trước khi đẩy cửa phòng ra, tôi còn đang âm thầm vui mừng vì đơn hàng này có thể nhận được mấy trăm đồng. Kết quả, khi tôi nhìn thấy Chu Kinh Trì bị một đám người vây quanh ở giữa ghế, tim đột nhiên trầm xuống. Lúc này anh ta mặc âu phục giày da, cả người tản ra một khí quý bẩm sinh. Hoàn toàn không giống người bạn trai nghèo rớt mồng tơi trước cửa còn quấn quýt lấy tôi muốn hôn. Tôi không tin nên nhìn đi nhìn lại, bên tai lại truyền đến tiếng cười duyên dáng của người phụ nữ quyến rũ nằm trong lòng anh ta. “Anh Cửu, tiết mục cô bé lọ lem yêu bạch mã hoàng tử còn chưa chơi đủ sao? Thẩm Uyển kia rốt cuộc có cái gì tốt, cô ta không xứng để anh bỏ ra mấy năm để chơi trò nhàm chán đó.” Lời nói của người phụ nữ tràn đầy khinh thường. Chu Kinh Trì không trả lời, đáy mắt cất giấu ý cười nhàn nhạt, anh ta nâng cằm cô gái lên, cúi đầu hôn. Ghế lô cực kỳ yên tĩnh, làm cho nụ hôn này có vẻ kiều diễm mập mờ. Tiếng thở hổn hển của người phụ nữ như thủy triều tràn vào trong lỗ tai của tôi…
Chương 11
Thái Tử Gia Giả Nghèo Để Yêu TôiTác giả: Liêu NinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMột giây trước khi đẩy cửa phòng ra, tôi còn đang âm thầm vui mừng vì đơn hàng này có thể nhận được mấy trăm đồng. Kết quả, khi tôi nhìn thấy Chu Kinh Trì bị một đám người vây quanh ở giữa ghế, tim đột nhiên trầm xuống. Lúc này anh ta mặc âu phục giày da, cả người tản ra một khí quý bẩm sinh. Hoàn toàn không giống người bạn trai nghèo rớt mồng tơi trước cửa còn quấn quýt lấy tôi muốn hôn. Tôi không tin nên nhìn đi nhìn lại, bên tai lại truyền đến tiếng cười duyên dáng của người phụ nữ quyến rũ nằm trong lòng anh ta. “Anh Cửu, tiết mục cô bé lọ lem yêu bạch mã hoàng tử còn chưa chơi đủ sao? Thẩm Uyển kia rốt cuộc có cái gì tốt, cô ta không xứng để anh bỏ ra mấy năm để chơi trò nhàm chán đó.” Lời nói của người phụ nữ tràn đầy khinh thường. Chu Kinh Trì không trả lời, đáy mắt cất giấu ý cười nhàn nhạt, anh ta nâng cằm cô gái lên, cúi đầu hôn. Ghế lô cực kỳ yên tĩnh, làm cho nụ hôn này có vẻ kiều diễm mập mờ. Tiếng thở hổn hển của người phụ nữ như thủy triều tràn vào trong lỗ tai của tôi… Buổi tối, tôi nằm trên giường suy nghĩ về lời nói của Cố Thời Yến.Là tôi điên hay là thế giới này điên đây?Mấy ông anh này rảnh thế à? Luôn thích tìm người nghèo như tôi để trình diễn tiết mục tổng giám đốc bá đạo.Suy nghĩ của tôi đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.Nhìn dãy số xa lạ phía trên, tôi nhíu nhíu mày, đang muốn cúp máy, lại bất ngờ nhấn nút nghe.“A lô?”Giọng nói đầu dây bên kia khàn khàn nhưng vô cùng quen thuộc, tôi sợ tới mức cả người run lên.Là Chu Kinh Trì.Tay chân tôi luống cuống, đang muốn cúp điện thoại lại nghe thấy anh ta nói: “Uyển Uyển, tại sao em lại muốn chia tay với anh?”“Còn nữa, tiền và nhẫn trong nhà là sao?” Giọng nói anh ta mang theo vài phần yếu ớt.Tôi trầm mặc không nói.“Tại sao phải đổi điện thoại, sợ anh liên lụy em sao?”Tôi tức giận nhưng cố gắng nở nụ cười.Đã đến lúc này rồi, anh ta còn giả ngu với tôi.“Chu Kinh Trì, ngàn vạn món ăn cao cấp không ngon à, hay là biệt thự trên trăm triệu không dễ ở, sao hết lần này tới lần khác anh lại ăn cùng tôi những món rẻ tiền, chen chúc trong phòng trọ âm u ẩm ướt?”Rõ ràng là giọng chất vấn, nhưng lại mang chút nức nở.Tôi cho rằng tôi có thể dễ dàng buông bỏ quá khứ, nhưng giờ phát hiện, tôi vẫn không cam lòng.Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.“Tại sao em biết?”“Liên quan quái gì đến anh…” Tôi nhịn không được nói tục một câu.“Uyển Uyển, em không ngoan nữa, còn có hai triệu kia là ai cho em, nhanh như vậy đã tìm được người tiếp theo rồi à?”Tôi bỗng nhiên cảm thấy khổ sở.Rốt cuộc mình có tài đức gì mới có thể bị những công tử nhà giàu này chọn làm con mồi chứ?Tôi không thể chấp nhận được sự thật bị anh ta chê cười.Thậm chí khi tôi làm nũng, trong mắt anh ta có khi là vẫy đuôi cầu xin sự thương xót.“Chu Kinh Trì, coi như tôi cầu xin anh, anh buông tha tôi đi. Trận này tôi nhận thua được không?”“Nhưng Uyển Uyển, hình như anh không nỡ kết thúc trò chơi này…”“Vậy ngươi đi c.h.ế.t đi!”Mắng xong câu này, tôi nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Buổi tối, tôi nằm trên giường suy nghĩ về lời nói của Cố Thời Yến.
Là tôi điên hay là thế giới này điên đây?
Mấy ông anh này rảnh thế à?
Luôn thích tìm người nghèo như tôi để trình diễn tiết mục tổng giám đốc bá đạo.
Suy nghĩ của tôi đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Nhìn dãy số xa lạ phía trên, tôi nhíu nhíu mày, đang muốn cúp máy, lại bất ngờ nhấn nút nghe.
“A lô?”
Giọng nói đầu dây bên kia khàn khàn nhưng vô cùng quen thuộc, tôi sợ tới mức cả người run lên.
Là Chu Kinh Trì.
Tay chân tôi luống cuống, đang muốn cúp điện thoại lại nghe thấy anh ta nói: “Uyển Uyển, tại sao em lại muốn chia tay với anh?”
“Còn nữa, tiền và nhẫn trong nhà là sao?” Giọng nói anh ta mang theo vài phần yếu ớt.
Tôi trầm mặc không nói.
“Tại sao phải đổi điện thoại, sợ anh liên lụy em sao?”
Tôi tức giận nhưng cố gắng nở nụ cười.
Đã đến lúc này rồi, anh ta còn giả ngu với tôi.
“Chu Kinh Trì, ngàn vạn món ăn cao cấp không ngon à, hay là biệt thự trên trăm triệu không dễ ở, sao hết lần này tới lần khác anh lại ăn cùng tôi những món rẻ tiền, chen chúc trong phòng trọ âm u ẩm ướt?”
Rõ ràng là giọng chất vấn, nhưng lại mang chút nức nở.
Tôi cho rằng tôi có thể dễ dàng buông bỏ quá khứ, nhưng giờ phát hiện, tôi vẫn không cam lòng.
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
“Tại sao em biết?”
“Liên quan quái gì đến anh…” Tôi nhịn không được nói tục một câu.
“Uyển Uyển, em không ngoan nữa, còn có hai triệu kia là ai cho em, nhanh như vậy đã tìm được người tiếp theo rồi à?”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy khổ sở.
Rốt cuộc mình có tài đức gì mới có thể bị những công tử nhà giàu này chọn làm con mồi chứ?
Tôi không thể chấp nhận được sự thật bị anh ta chê cười.
Thậm chí khi tôi làm nũng, trong mắt anh ta có khi là vẫy đuôi cầu xin sự thương xót.
“Chu Kinh Trì, coi như tôi cầu xin anh, anh buông tha tôi đi. Trận này tôi nhận thua được không?”
“Nhưng Uyển Uyển, hình như anh không nỡ kết thúc trò chơi này…”
“Vậy ngươi đi c.h.ế.t đi!”
Mắng xong câu này, tôi nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Thái Tử Gia Giả Nghèo Để Yêu TôiTác giả: Liêu NinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMột giây trước khi đẩy cửa phòng ra, tôi còn đang âm thầm vui mừng vì đơn hàng này có thể nhận được mấy trăm đồng. Kết quả, khi tôi nhìn thấy Chu Kinh Trì bị một đám người vây quanh ở giữa ghế, tim đột nhiên trầm xuống. Lúc này anh ta mặc âu phục giày da, cả người tản ra một khí quý bẩm sinh. Hoàn toàn không giống người bạn trai nghèo rớt mồng tơi trước cửa còn quấn quýt lấy tôi muốn hôn. Tôi không tin nên nhìn đi nhìn lại, bên tai lại truyền đến tiếng cười duyên dáng của người phụ nữ quyến rũ nằm trong lòng anh ta. “Anh Cửu, tiết mục cô bé lọ lem yêu bạch mã hoàng tử còn chưa chơi đủ sao? Thẩm Uyển kia rốt cuộc có cái gì tốt, cô ta không xứng để anh bỏ ra mấy năm để chơi trò nhàm chán đó.” Lời nói của người phụ nữ tràn đầy khinh thường. Chu Kinh Trì không trả lời, đáy mắt cất giấu ý cười nhàn nhạt, anh ta nâng cằm cô gái lên, cúi đầu hôn. Ghế lô cực kỳ yên tĩnh, làm cho nụ hôn này có vẻ kiều diễm mập mờ. Tiếng thở hổn hển của người phụ nữ như thủy triều tràn vào trong lỗ tai của tôi… Buổi tối, tôi nằm trên giường suy nghĩ về lời nói của Cố Thời Yến.Là tôi điên hay là thế giới này điên đây?Mấy ông anh này rảnh thế à? Luôn thích tìm người nghèo như tôi để trình diễn tiết mục tổng giám đốc bá đạo.Suy nghĩ của tôi đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.Nhìn dãy số xa lạ phía trên, tôi nhíu nhíu mày, đang muốn cúp máy, lại bất ngờ nhấn nút nghe.“A lô?”Giọng nói đầu dây bên kia khàn khàn nhưng vô cùng quen thuộc, tôi sợ tới mức cả người run lên.Là Chu Kinh Trì.Tay chân tôi luống cuống, đang muốn cúp điện thoại lại nghe thấy anh ta nói: “Uyển Uyển, tại sao em lại muốn chia tay với anh?”“Còn nữa, tiền và nhẫn trong nhà là sao?” Giọng nói anh ta mang theo vài phần yếu ớt.Tôi trầm mặc không nói.“Tại sao phải đổi điện thoại, sợ anh liên lụy em sao?”Tôi tức giận nhưng cố gắng nở nụ cười.Đã đến lúc này rồi, anh ta còn giả ngu với tôi.“Chu Kinh Trì, ngàn vạn món ăn cao cấp không ngon à, hay là biệt thự trên trăm triệu không dễ ở, sao hết lần này tới lần khác anh lại ăn cùng tôi những món rẻ tiền, chen chúc trong phòng trọ âm u ẩm ướt?”Rõ ràng là giọng chất vấn, nhưng lại mang chút nức nở.Tôi cho rằng tôi có thể dễ dàng buông bỏ quá khứ, nhưng giờ phát hiện, tôi vẫn không cam lòng.Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.“Tại sao em biết?”“Liên quan quái gì đến anh…” Tôi nhịn không được nói tục một câu.“Uyển Uyển, em không ngoan nữa, còn có hai triệu kia là ai cho em, nhanh như vậy đã tìm được người tiếp theo rồi à?”Tôi bỗng nhiên cảm thấy khổ sở.Rốt cuộc mình có tài đức gì mới có thể bị những công tử nhà giàu này chọn làm con mồi chứ?Tôi không thể chấp nhận được sự thật bị anh ta chê cười.Thậm chí khi tôi làm nũng, trong mắt anh ta có khi là vẫy đuôi cầu xin sự thương xót.“Chu Kinh Trì, coi như tôi cầu xin anh, anh buông tha tôi đi. Trận này tôi nhận thua được không?”“Nhưng Uyển Uyển, hình như anh không nỡ kết thúc trò chơi này…”“Vậy ngươi đi c.h.ế.t đi!”Mắng xong câu này, tôi nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.