*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngọc Đào cảm thấy cuộc sống của mình thật quá trắc trở, vốn dĩ cô định xuống núi đi tìm hội chị em bạn dì để nói chuyện tu tiên, nhưng ai biết nửa đường lại bị một đám đạo sĩ thình lình xuất hiện rồi bao vây, không ngoài dự đoán, cô bị đám đạo sĩ đó đánh cho rơi xuống vách núi, xém chút nữa đã đi đời nhà ma. Trong lúc hôn mê, Ngọc Đào cảm giác được có một đôi tay không ngừng ấn ở trên ngực mình, cô cố gắng trợn to mắt, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy được khuôn mặt của một người đàn ông trong tầm mắt của mình. Chỉ thấy đối phương có một gương mặt rất điển trai, sóng mũi cao thẳng một đường, môi mỏng cực kì đẹp, quanh người còn có khí chất trưởng thành, cao quý, nhìn sơ cả người vừa hiền lành lại cấm dục, đặc biệt là khớp xương của đôi tay đang ấn ở trên ngực cô, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút mơ màng. Không chờ cô thu hồi ý thức, người phụ nữ ở bên…
Chương 48
Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng NgàyTác giả: Hạ Vãn CaTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngọc Đào cảm thấy cuộc sống của mình thật quá trắc trở, vốn dĩ cô định xuống núi đi tìm hội chị em bạn dì để nói chuyện tu tiên, nhưng ai biết nửa đường lại bị một đám đạo sĩ thình lình xuất hiện rồi bao vây, không ngoài dự đoán, cô bị đám đạo sĩ đó đánh cho rơi xuống vách núi, xém chút nữa đã đi đời nhà ma. Trong lúc hôn mê, Ngọc Đào cảm giác được có một đôi tay không ngừng ấn ở trên ngực mình, cô cố gắng trợn to mắt, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy được khuôn mặt của một người đàn ông trong tầm mắt của mình. Chỉ thấy đối phương có một gương mặt rất điển trai, sóng mũi cao thẳng một đường, môi mỏng cực kì đẹp, quanh người còn có khí chất trưởng thành, cao quý, nhìn sơ cả người vừa hiền lành lại cấm dục, đặc biệt là khớp xương của đôi tay đang ấn ở trên ngực cô, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút mơ màng. Không chờ cô thu hồi ý thức, người phụ nữ ở bên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hiện tại nhìn cô ta ủy khuất như thế, Tống Vĩnh Lan thật sự là không đành lòng: "Uyển Trinh, việc này làm sao có thể trách em? Sao em lại xin lỗi cô ta?”Nói xong, cô ta cắn răng nhìn chằm chằm Tô Ngọc Đào: "Cô tự mình làm chuyện ngu xuẩn, giờ lại cảm thấy chỉ cần đổ mọi chuyện lên người người khác mới cảm thấy trong lòng dễ chịu đúng không?”Ngọc Đào nghe vậy lạnh lùng cười: "Cô ta cũng xin lỗi rồi cô còn la hét cái gì? Cô là mẹ cô ta à, bận tâm cái gì?”Lời nói thô tục há mồm đã văng, Tống Vĩnh Lan không cách nào chịu đựng được: "Cô thật quá vô lý, chỉ có cô mới như vậy, trách không được vì sao cô không có bạn bè!”"Bạn bè?" Ngọc Đào nhìn anh ta, ánh mắt cười lạnh: "Cô sẽ không cho rằng Tạ Uyển Trinh thật sự coi tôi là bạn bè đấy chứ?”Tạ Uyển Trinh nghe cô đột nhiên chĩa mũi nhọn về phía mình, trong lòng rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Tô Ngọc Đào cười nói: "Cô khẳng định sẽ không biết mỗi lần cô ta đi đến chỗ ở của thanh niên trí thức tìm cô, thật ra chủ yếu là vì đi thăm Hứa Văn Thông chứ?”Mỗi lần Tạ Uyển Trinh đi đến chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức tìm Tống Vĩnh Lan nguyên chủ đều sẽ đi theo, nguyên chủ còn tưởng rằng cô ta thật sự đi tìm Tống Vĩnh Lan, trên thực tế cô ta cũng chỉ muốn ở trước mặt Hứa Văn Thông tạo ra cảm giác tồn tại mà thôi.Mà với tư cách là nam chính trong nguyên tác, đương nhiên bên cạnh một đống người thầm mến, ngoại trừ nguyên chủ ra, Tống Vĩnh Lan cũng ở trong đó.Tống Vĩnh Lan tuy rằng rất không muốn nghe lời Tô Ngọc Đào vừa rồi vào tai, nhưng cô nhắc tới Hứa Văn Thông.Lời nói kia quá mức làm cho cô ta kinh ngạc, cho nên lại có chút muốn nghe tiếp."Cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Cô ta nhìn Tô Ngọc Đào lạnh lùng nói."Vĩnh Lan, chị đừng nghe cô ấy nói lung tung." Tạ Uyển Trinh cảm thấy vô cùng không ổn, giờ khắc này cô ta đột nhiên rất hối hận khi đưa Tống Vĩnh Lan theo..
Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng NgàyTác giả: Hạ Vãn CaTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngọc Đào cảm thấy cuộc sống của mình thật quá trắc trở, vốn dĩ cô định xuống núi đi tìm hội chị em bạn dì để nói chuyện tu tiên, nhưng ai biết nửa đường lại bị một đám đạo sĩ thình lình xuất hiện rồi bao vây, không ngoài dự đoán, cô bị đám đạo sĩ đó đánh cho rơi xuống vách núi, xém chút nữa đã đi đời nhà ma. Trong lúc hôn mê, Ngọc Đào cảm giác được có một đôi tay không ngừng ấn ở trên ngực mình, cô cố gắng trợn to mắt, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy được khuôn mặt của một người đàn ông trong tầm mắt của mình. Chỉ thấy đối phương có một gương mặt rất điển trai, sóng mũi cao thẳng một đường, môi mỏng cực kì đẹp, quanh người còn có khí chất trưởng thành, cao quý, nhìn sơ cả người vừa hiền lành lại cấm dục, đặc biệt là khớp xương của đôi tay đang ấn ở trên ngực cô, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút mơ màng. Không chờ cô thu hồi ý thức, người phụ nữ ở bên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hiện tại nhìn cô ta ủy khuất như thế, Tống Vĩnh Lan thật sự là không đành lòng: "Uyển Trinh, việc này làm sao có thể trách em? Sao em lại xin lỗi cô ta?”Nói xong, cô ta cắn răng nhìn chằm chằm Tô Ngọc Đào: "Cô tự mình làm chuyện ngu xuẩn, giờ lại cảm thấy chỉ cần đổ mọi chuyện lên người người khác mới cảm thấy trong lòng dễ chịu đúng không?”Ngọc Đào nghe vậy lạnh lùng cười: "Cô ta cũng xin lỗi rồi cô còn la hét cái gì? Cô là mẹ cô ta à, bận tâm cái gì?”Lời nói thô tục há mồm đã văng, Tống Vĩnh Lan không cách nào chịu đựng được: "Cô thật quá vô lý, chỉ có cô mới như vậy, trách không được vì sao cô không có bạn bè!”"Bạn bè?" Ngọc Đào nhìn anh ta, ánh mắt cười lạnh: "Cô sẽ không cho rằng Tạ Uyển Trinh thật sự coi tôi là bạn bè đấy chứ?”Tạ Uyển Trinh nghe cô đột nhiên chĩa mũi nhọn về phía mình, trong lòng rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Tô Ngọc Đào cười nói: "Cô khẳng định sẽ không biết mỗi lần cô ta đi đến chỗ ở của thanh niên trí thức tìm cô, thật ra chủ yếu là vì đi thăm Hứa Văn Thông chứ?”Mỗi lần Tạ Uyển Trinh đi đến chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức tìm Tống Vĩnh Lan nguyên chủ đều sẽ đi theo, nguyên chủ còn tưởng rằng cô ta thật sự đi tìm Tống Vĩnh Lan, trên thực tế cô ta cũng chỉ muốn ở trước mặt Hứa Văn Thông tạo ra cảm giác tồn tại mà thôi.Mà với tư cách là nam chính trong nguyên tác, đương nhiên bên cạnh một đống người thầm mến, ngoại trừ nguyên chủ ra, Tống Vĩnh Lan cũng ở trong đó.Tống Vĩnh Lan tuy rằng rất không muốn nghe lời Tô Ngọc Đào vừa rồi vào tai, nhưng cô nhắc tới Hứa Văn Thông.Lời nói kia quá mức làm cho cô ta kinh ngạc, cho nên lại có chút muốn nghe tiếp."Cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Cô ta nhìn Tô Ngọc Đào lạnh lùng nói."Vĩnh Lan, chị đừng nghe cô ấy nói lung tung." Tạ Uyển Trinh cảm thấy vô cùng không ổn, giờ khắc này cô ta đột nhiên rất hối hận khi đưa Tống Vĩnh Lan theo..
Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng NgàyTác giả: Hạ Vãn CaTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngọc Đào cảm thấy cuộc sống của mình thật quá trắc trở, vốn dĩ cô định xuống núi đi tìm hội chị em bạn dì để nói chuyện tu tiên, nhưng ai biết nửa đường lại bị một đám đạo sĩ thình lình xuất hiện rồi bao vây, không ngoài dự đoán, cô bị đám đạo sĩ đó đánh cho rơi xuống vách núi, xém chút nữa đã đi đời nhà ma. Trong lúc hôn mê, Ngọc Đào cảm giác được có một đôi tay không ngừng ấn ở trên ngực mình, cô cố gắng trợn to mắt, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy được khuôn mặt của một người đàn ông trong tầm mắt của mình. Chỉ thấy đối phương có một gương mặt rất điển trai, sóng mũi cao thẳng một đường, môi mỏng cực kì đẹp, quanh người còn có khí chất trưởng thành, cao quý, nhìn sơ cả người vừa hiền lành lại cấm dục, đặc biệt là khớp xương của đôi tay đang ấn ở trên ngực cô, làm cho người ta khó tránh khỏi có chút mơ màng. Không chờ cô thu hồi ý thức, người phụ nữ ở bên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hiện tại nhìn cô ta ủy khuất như thế, Tống Vĩnh Lan thật sự là không đành lòng: "Uyển Trinh, việc này làm sao có thể trách em? Sao em lại xin lỗi cô ta?”Nói xong, cô ta cắn răng nhìn chằm chằm Tô Ngọc Đào: "Cô tự mình làm chuyện ngu xuẩn, giờ lại cảm thấy chỉ cần đổ mọi chuyện lên người người khác mới cảm thấy trong lòng dễ chịu đúng không?”Ngọc Đào nghe vậy lạnh lùng cười: "Cô ta cũng xin lỗi rồi cô còn la hét cái gì? Cô là mẹ cô ta à, bận tâm cái gì?”Lời nói thô tục há mồm đã văng, Tống Vĩnh Lan không cách nào chịu đựng được: "Cô thật quá vô lý, chỉ có cô mới như vậy, trách không được vì sao cô không có bạn bè!”"Bạn bè?" Ngọc Đào nhìn anh ta, ánh mắt cười lạnh: "Cô sẽ không cho rằng Tạ Uyển Trinh thật sự coi tôi là bạn bè đấy chứ?”Tạ Uyển Trinh nghe cô đột nhiên chĩa mũi nhọn về phía mình, trong lòng rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Tô Ngọc Đào cười nói: "Cô khẳng định sẽ không biết mỗi lần cô ta đi đến chỗ ở của thanh niên trí thức tìm cô, thật ra chủ yếu là vì đi thăm Hứa Văn Thông chứ?”Mỗi lần Tạ Uyển Trinh đi đến chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức tìm Tống Vĩnh Lan nguyên chủ đều sẽ đi theo, nguyên chủ còn tưởng rằng cô ta thật sự đi tìm Tống Vĩnh Lan, trên thực tế cô ta cũng chỉ muốn ở trước mặt Hứa Văn Thông tạo ra cảm giác tồn tại mà thôi.Mà với tư cách là nam chính trong nguyên tác, đương nhiên bên cạnh một đống người thầm mến, ngoại trừ nguyên chủ ra, Tống Vĩnh Lan cũng ở trong đó.Tống Vĩnh Lan tuy rằng rất không muốn nghe lời Tô Ngọc Đào vừa rồi vào tai, nhưng cô nhắc tới Hứa Văn Thông.Lời nói kia quá mức làm cho cô ta kinh ngạc, cho nên lại có chút muốn nghe tiếp."Cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Cô ta nhìn Tô Ngọc Đào lạnh lùng nói."Vĩnh Lan, chị đừng nghe cô ấy nói lung tung." Tạ Uyển Trinh cảm thấy vô cùng không ổn, giờ khắc này cô ta đột nhiên rất hối hận khi đưa Tống Vĩnh Lan theo..