Editor: Đậu “Chị ơi, em đói quá….” Chu Tuệ cúi đầu nhìn em gái trong lòng mình, thân hình nhỏ bé không còn sức lực ấy làm ổ trong vòng tay của cô không chút động đậy, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, giọng nói vô cùng yếu ớt. Đã hai ngày trôi qua bọn họ chưa được ăn chút gì, cứ tiếp tục thế này, em gái sẽ chết mất. “Chị lập tức đi tìm đồ ăn cho em…” Chu Tuệ gạt nước mắt, hôn lên trán của cô bé, “Em phải ngoan, ở đây chờ chị, chị sẽ về ngay thôi.” Cô đặt Chu An nằm trên tấm bìa các tông cứng, nhìn quanh một vòng, bốn phương tám hướng đều là người, có người bị bệnh, có người thoi thóp nằm co quắp cơ thể vì đói khát, còn có người không biết sống hay chết, nằm đó cả một ngày cũng chẳng thấy trở mình. Ba ngày trước, biên giới Phong Đạo xảy ra chiến tranh, pháo đạn chằng chịt xả xuống mặt đất hệt như trận mưa đá, những tòa nhà cao tầng bị tàn phá đổ sập, xác chết đầy máu me nằm chi chít trên đường. Chu Tuệ dẫn theo em gái chạy ra ngoài, mất liên lạc với ba mẹ, đi theo một nhóm người…
Chương 58: Cuộc sống nội gián
Thần Linh - Đông CaTác giả: Đông CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEditor: Đậu “Chị ơi, em đói quá….” Chu Tuệ cúi đầu nhìn em gái trong lòng mình, thân hình nhỏ bé không còn sức lực ấy làm ổ trong vòng tay của cô không chút động đậy, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, giọng nói vô cùng yếu ớt. Đã hai ngày trôi qua bọn họ chưa được ăn chút gì, cứ tiếp tục thế này, em gái sẽ chết mất. “Chị lập tức đi tìm đồ ăn cho em…” Chu Tuệ gạt nước mắt, hôn lên trán của cô bé, “Em phải ngoan, ở đây chờ chị, chị sẽ về ngay thôi.” Cô đặt Chu An nằm trên tấm bìa các tông cứng, nhìn quanh một vòng, bốn phương tám hướng đều là người, có người bị bệnh, có người thoi thóp nằm co quắp cơ thể vì đói khát, còn có người không biết sống hay chết, nằm đó cả một ngày cũng chẳng thấy trở mình. Ba ngày trước, biên giới Phong Đạo xảy ra chiến tranh, pháo đạn chằng chịt xả xuống mặt đất hệt như trận mưa đá, những tòa nhà cao tầng bị tàn phá đổ sập, xác chết đầy máu me nằm chi chít trên đường. Chu Tuệ dẫn theo em gái chạy ra ngoài, mất liên lạc với ba mẹ, đi theo một nhóm người… Edit: ĐậuHình Minh hỏi thăm tin tức ở thành phố Vân, cuối cùng tra đến tận biên giới, khoảng thời gian đó biên giới phân thành bốn khu vực đông tây nam bắc, mỗi khu đều có một người đứng đầu canh giữ.Vì muốn tìm em gái, anh đã làm côn đồ suốt nửa năm, thành công được tuyển vào khu phía bắc, trở thành một tên xã hội đen làm tay sai cho đại ca khu phía bắc, đi theo bọn họ đánh nhau, uống rượu, gây sự, chịu đòn thay đại ca, đánh nhau chỉ lo đâm đầu lao về phía trước, có như thế người nọ mới tin tưởng anh, làm việc gì cũng mang anh theo.Cũng chính vào năm thứ hai, anh biết được em gái bị tên đại ca khu phía nam bán cho một thương nhân giàu có, vào tối hôm đó, em gái của anh bị bọn chúng chơi đùa cho đến chết.Bởi vì không có tên, chỉ đăng ký tới từ thành phố Vân, lúc đưa đến đây mới 12 tuổi, trên người mặc một chiếc váy màu vàng.Người phụ trách lười xử lý xác chết, ném cô bé xuống biển.Hình Minh mất một năm trời để thu thập chứng cứ, tống hai tên đại ca khu phía bắc và khu phía nam vào tù cùng nhau, nhưng mạng lưới phía trên rắc rối phức tạp, đứt đoạn này thì vẫn còn đoạn khác, vị trí bị trống luôn luôn có người thay thế.Sau này, vì muốn cắt đứt toàn bộ gốc rễ, anh đã bắt đầu sự nghiệp làm nội gián của mình suốt 8 năm ròng.“Tôi chuẩn bị hồ sơ cho cậu ấy ở cục cảnh sát, ngoài tên tuổi ra, cậu ấy chỉ đưa cho tôi cái hộp thiếc.” Giọng nói của Trương Thành Cam càng lúc càng thả chậm, “Tháng trước cậu ấy nhờ tôi, nếu như lần này hành động gặp chuyện ngoài ý muốn thì giao chiếc hộp này cho cô.”Chu Tuệ lau nước mắt, đóng nắp hộp lại, ôm chặt trong lòng, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”Trương Thành Cam rời đi, Chu Tuệ một mình quỳ trước tấm bia mộ rất rất lâu, bên tai toàn là giọng nói của Hình Minh.Anh gọi cô: “Chu Tuệ.”Anh hỏi cô có nhớ anh không.Anh còn hứa, sau khi mọi thứ kết thúc, nếu như anh vẫn còn sống, anh sẽ đến cưới cô.Cô khóc rất lâu, đầu gối vì quỳ lâu đã đau nhói, lúc đứng dậy cô lảo đảo suýt chút nữa té ngã, may mắn có một cánh tay vươn đến đỡ cô, Chu Tuệ vô thức túm lấy cánh tay của người ấy: “Hình Minh…”Nhưng khi quay đầu lại trông thấy khuôn mặt của Trương Phong Vũ.Không biết cậu ta đứng đây từ bao giờ, trong tay ôm một bó hoa cúc trắng, vẻ mặt gượng cứng, cậu ta nhìn cô nói: “Tớ, tớ đến viếng anh ấy.”Chu Tuệ buông cậu ta ra, không nói gì cả.“Chu Tuệ.” Trương Phong Vũ đặt bó hoa xuống, cúi người trước bia mộ, rồi nói với cô, “Xin lỗi, đều tại tớ, nếu không phải tại tớ, tớ…”Sau khi Hình Minh xảy ra chuyện, các bản tin đâu đâu cũng khen ngợi sự hy sinh anh dũng của anh, Trương Phong Vũ vội vàng ngoài bay về nước, còn chưa gặp được Hình Minh, đã bị Tống Duy Lượng đánh cho một trận no đòn, Tống Duy Lượng nói với cậu ta, nếu không phải tại cuộc điện thoại đó, Chu Tuệ sẽ không bị Dương Huy nhắm đến, nếu không phải tại cuộc điện thoại đó của cậu ta, Hình Minh cũng không chết.Trương Phong Vũ có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa, khoảng thời gian này, ngoài việc dưỡng thương ra, cậu ta chỉ nằm trên giường bệnh suy nghĩ về những lời khi đó Hình Minh nói, bây giờ cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra, tại sao Hình Minh lại bảo cậu ta nhớ rõ phát súng ấy.Ngay từ đầu, Hình Minh đã lường trước sắp có chuyện xảy ra.Hành động sẽ không thất bại, nhưng anh chắc chắn sẽ chết.“Cậu đi đi.” Chu Tuệ không muốn nói chuyện với cậu ta, giọng nói mệt mỏi, “Tôi không muốn nhìn thấy cậu.”“Xin lỗi.” Trương Phong Vũ nói chuyện với cô xong, lại cúi người trước bia mộ nói một câu, “Em xin lỗi anh.”Câu ta rời đi, sắc trời cũng dần ngả tối, ở nơi không xa xe của Tống Duy Lượng luôn đậu ở đó, anh ta không rời đi mà vẫn đứng đợi cô.Lúc anh ta đi đến, Chu Tuệ đã tựa vào tấm bia mộ ngủ gật, mấy ngày nay cô không thể chìm vào giấc ngủ một cách bình thường, giống như chỉ có khi ở bên cạnh Hình Minh cô mới có thể yên tâm ngủ thiếp đi.Tống Duy Lượng cúi đầu nhìn, sau đó cởi áo khoác của mình xuống đắp lên người cô.
Edit: Đậu
Hình Minh hỏi thăm tin tức ở thành phố Vân, cuối cùng tra đến tận biên giới, khoảng thời gian đó biên giới phân thành bốn khu vực đông tây nam bắc, mỗi khu đều có một người đứng đầu canh giữ.
Vì muốn tìm em gái, anh đã làm côn đồ suốt nửa năm, thành công được tuyển vào khu phía bắc, trở thành một tên xã hội đen làm tay sai cho đại ca khu phía bắc, đi theo bọn họ đánh nhau, uống rượu, gây sự, chịu đòn thay đại ca, đánh nhau chỉ lo đâm đầu lao về phía trước, có như thế người nọ mới tin tưởng anh, làm việc gì cũng mang anh theo.
Cũng chính vào năm thứ hai, anh biết được em gái bị tên đại ca khu phía nam bán cho một thương nhân giàu có, vào tối hôm đó, em gái của anh bị bọn chúng chơi đùa cho đến chết.
Bởi vì không có tên, chỉ đăng ký tới từ thành phố Vân, lúc đưa đến đây mới 12 tuổi, trên người mặc một chiếc váy màu vàng.
Người phụ trách lười xử lý xác chết, ném cô bé xuống biển.
Hình Minh mất một năm trời để thu thập chứng cứ, tống hai tên đại ca khu phía bắc và khu phía nam vào tù cùng nhau, nhưng mạng lưới phía trên rắc rối phức tạp, đứt đoạn này thì vẫn còn đoạn khác, vị trí bị trống luôn luôn có người thay thế.
Sau này, vì muốn cắt đứt toàn bộ gốc rễ, anh đã bắt đầu sự nghiệp làm nội gián của mình suốt 8 năm ròng.
“Tôi chuẩn bị hồ sơ cho cậu ấy ở cục cảnh sát, ngoài tên tuổi ra, cậu ấy chỉ đưa cho tôi cái hộp thiếc.” Giọng nói của Trương Thành Cam càng lúc càng thả chậm, “Tháng trước cậu ấy nhờ tôi, nếu như lần này hành động gặp chuyện ngoài ý muốn thì giao chiếc hộp này cho cô.”
Chu Tuệ lau nước mắt, đóng nắp hộp lại, ôm chặt trong lòng, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Trương Thành Cam rời đi, Chu Tuệ một mình quỳ trước tấm bia mộ rất rất lâu, bên tai toàn là giọng nói của Hình Minh.
Anh gọi cô: “Chu Tuệ.”
Anh hỏi cô có nhớ anh không.
Anh còn hứa, sau khi mọi thứ kết thúc, nếu như anh vẫn còn sống, anh sẽ đến cưới cô.
Cô khóc rất lâu, đầu gối vì quỳ lâu đã đau nhói, lúc đứng dậy cô lảo đảo suýt chút nữa té ngã, may mắn có một cánh tay vươn đến đỡ cô, Chu Tuệ vô thức túm lấy cánh tay của người ấy: “Hình Minh…”
Nhưng khi quay đầu lại trông thấy khuôn mặt của Trương Phong Vũ.
Không biết cậu ta đứng đây từ bao giờ, trong tay ôm một bó hoa cúc trắng, vẻ mặt gượng cứng, cậu ta nhìn cô nói: “Tớ, tớ đến viếng anh ấy.”
Chu Tuệ buông cậu ta ra, không nói gì cả.
“Chu Tuệ.” Trương Phong Vũ đặt bó hoa xuống, cúi người trước bia mộ, rồi nói với cô, “Xin lỗi, đều tại tớ, nếu không phải tại tớ, tớ…”
Sau khi Hình Minh xảy ra chuyện, các bản tin đâu đâu cũng khen ngợi sự hy sinh anh dũng của anh, Trương Phong Vũ vội vàng ngoài bay về nước, còn chưa gặp được Hình Minh, đã bị Tống Duy Lượng đánh cho một trận no đòn, Tống Duy Lượng nói với cậu ta, nếu không phải tại cuộc điện thoại đó, Chu Tuệ sẽ không bị Dương Huy nhắm đến, nếu không phải tại cuộc điện thoại đó của cậu ta, Hình Minh cũng không chết.
Trương Phong Vũ có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa, khoảng thời gian này, ngoài việc dưỡng thương ra, cậu ta chỉ nằm trên giường bệnh suy nghĩ về những lời khi đó Hình Minh nói, bây giờ cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra, tại sao Hình Minh lại bảo cậu ta nhớ rõ phát súng ấy.
Ngay từ đầu, Hình Minh đã lường trước sắp có chuyện xảy ra.
Hành động sẽ không thất bại, nhưng anh chắc chắn sẽ chết.
“Cậu đi đi.” Chu Tuệ không muốn nói chuyện với cậu ta, giọng nói mệt mỏi, “Tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
“Xin lỗi.” Trương Phong Vũ nói chuyện với cô xong, lại cúi người trước bia mộ nói một câu, “Em xin lỗi anh.”
Câu ta rời đi, sắc trời cũng dần ngả tối, ở nơi không xa xe của Tống Duy Lượng luôn đậu ở đó, anh ta không rời đi mà vẫn đứng đợi cô.
Lúc anh ta đi đến, Chu Tuệ đã tựa vào tấm bia mộ ngủ gật, mấy ngày nay cô không thể chìm vào giấc ngủ một cách bình thường, giống như chỉ có khi ở bên cạnh Hình Minh cô mới có thể yên tâm ngủ thiếp đi.
Tống Duy Lượng cúi đầu nhìn, sau đó cởi áo khoác của mình xuống đắp lên người cô.
Thần Linh - Đông CaTác giả: Đông CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEditor: Đậu “Chị ơi, em đói quá….” Chu Tuệ cúi đầu nhìn em gái trong lòng mình, thân hình nhỏ bé không còn sức lực ấy làm ổ trong vòng tay của cô không chút động đậy, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, giọng nói vô cùng yếu ớt. Đã hai ngày trôi qua bọn họ chưa được ăn chút gì, cứ tiếp tục thế này, em gái sẽ chết mất. “Chị lập tức đi tìm đồ ăn cho em…” Chu Tuệ gạt nước mắt, hôn lên trán của cô bé, “Em phải ngoan, ở đây chờ chị, chị sẽ về ngay thôi.” Cô đặt Chu An nằm trên tấm bìa các tông cứng, nhìn quanh một vòng, bốn phương tám hướng đều là người, có người bị bệnh, có người thoi thóp nằm co quắp cơ thể vì đói khát, còn có người không biết sống hay chết, nằm đó cả một ngày cũng chẳng thấy trở mình. Ba ngày trước, biên giới Phong Đạo xảy ra chiến tranh, pháo đạn chằng chịt xả xuống mặt đất hệt như trận mưa đá, những tòa nhà cao tầng bị tàn phá đổ sập, xác chết đầy máu me nằm chi chít trên đường. Chu Tuệ dẫn theo em gái chạy ra ngoài, mất liên lạc với ba mẹ, đi theo một nhóm người… Edit: ĐậuHình Minh hỏi thăm tin tức ở thành phố Vân, cuối cùng tra đến tận biên giới, khoảng thời gian đó biên giới phân thành bốn khu vực đông tây nam bắc, mỗi khu đều có một người đứng đầu canh giữ.Vì muốn tìm em gái, anh đã làm côn đồ suốt nửa năm, thành công được tuyển vào khu phía bắc, trở thành một tên xã hội đen làm tay sai cho đại ca khu phía bắc, đi theo bọn họ đánh nhau, uống rượu, gây sự, chịu đòn thay đại ca, đánh nhau chỉ lo đâm đầu lao về phía trước, có như thế người nọ mới tin tưởng anh, làm việc gì cũng mang anh theo.Cũng chính vào năm thứ hai, anh biết được em gái bị tên đại ca khu phía nam bán cho một thương nhân giàu có, vào tối hôm đó, em gái của anh bị bọn chúng chơi đùa cho đến chết.Bởi vì không có tên, chỉ đăng ký tới từ thành phố Vân, lúc đưa đến đây mới 12 tuổi, trên người mặc một chiếc váy màu vàng.Người phụ trách lười xử lý xác chết, ném cô bé xuống biển.Hình Minh mất một năm trời để thu thập chứng cứ, tống hai tên đại ca khu phía bắc và khu phía nam vào tù cùng nhau, nhưng mạng lưới phía trên rắc rối phức tạp, đứt đoạn này thì vẫn còn đoạn khác, vị trí bị trống luôn luôn có người thay thế.Sau này, vì muốn cắt đứt toàn bộ gốc rễ, anh đã bắt đầu sự nghiệp làm nội gián của mình suốt 8 năm ròng.“Tôi chuẩn bị hồ sơ cho cậu ấy ở cục cảnh sát, ngoài tên tuổi ra, cậu ấy chỉ đưa cho tôi cái hộp thiếc.” Giọng nói của Trương Thành Cam càng lúc càng thả chậm, “Tháng trước cậu ấy nhờ tôi, nếu như lần này hành động gặp chuyện ngoài ý muốn thì giao chiếc hộp này cho cô.”Chu Tuệ lau nước mắt, đóng nắp hộp lại, ôm chặt trong lòng, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”Trương Thành Cam rời đi, Chu Tuệ một mình quỳ trước tấm bia mộ rất rất lâu, bên tai toàn là giọng nói của Hình Minh.Anh gọi cô: “Chu Tuệ.”Anh hỏi cô có nhớ anh không.Anh còn hứa, sau khi mọi thứ kết thúc, nếu như anh vẫn còn sống, anh sẽ đến cưới cô.Cô khóc rất lâu, đầu gối vì quỳ lâu đã đau nhói, lúc đứng dậy cô lảo đảo suýt chút nữa té ngã, may mắn có một cánh tay vươn đến đỡ cô, Chu Tuệ vô thức túm lấy cánh tay của người ấy: “Hình Minh…”Nhưng khi quay đầu lại trông thấy khuôn mặt của Trương Phong Vũ.Không biết cậu ta đứng đây từ bao giờ, trong tay ôm một bó hoa cúc trắng, vẻ mặt gượng cứng, cậu ta nhìn cô nói: “Tớ, tớ đến viếng anh ấy.”Chu Tuệ buông cậu ta ra, không nói gì cả.“Chu Tuệ.” Trương Phong Vũ đặt bó hoa xuống, cúi người trước bia mộ, rồi nói với cô, “Xin lỗi, đều tại tớ, nếu không phải tại tớ, tớ…”Sau khi Hình Minh xảy ra chuyện, các bản tin đâu đâu cũng khen ngợi sự hy sinh anh dũng của anh, Trương Phong Vũ vội vàng ngoài bay về nước, còn chưa gặp được Hình Minh, đã bị Tống Duy Lượng đánh cho một trận no đòn, Tống Duy Lượng nói với cậu ta, nếu không phải tại cuộc điện thoại đó, Chu Tuệ sẽ không bị Dương Huy nhắm đến, nếu không phải tại cuộc điện thoại đó của cậu ta, Hình Minh cũng không chết.Trương Phong Vũ có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa, khoảng thời gian này, ngoài việc dưỡng thương ra, cậu ta chỉ nằm trên giường bệnh suy nghĩ về những lời khi đó Hình Minh nói, bây giờ cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra, tại sao Hình Minh lại bảo cậu ta nhớ rõ phát súng ấy.Ngay từ đầu, Hình Minh đã lường trước sắp có chuyện xảy ra.Hành động sẽ không thất bại, nhưng anh chắc chắn sẽ chết.“Cậu đi đi.” Chu Tuệ không muốn nói chuyện với cậu ta, giọng nói mệt mỏi, “Tôi không muốn nhìn thấy cậu.”“Xin lỗi.” Trương Phong Vũ nói chuyện với cô xong, lại cúi người trước bia mộ nói một câu, “Em xin lỗi anh.”Câu ta rời đi, sắc trời cũng dần ngả tối, ở nơi không xa xe của Tống Duy Lượng luôn đậu ở đó, anh ta không rời đi mà vẫn đứng đợi cô.Lúc anh ta đi đến, Chu Tuệ đã tựa vào tấm bia mộ ngủ gật, mấy ngày nay cô không thể chìm vào giấc ngủ một cách bình thường, giống như chỉ có khi ở bên cạnh Hình Minh cô mới có thể yên tâm ngủ thiếp đi.Tống Duy Lượng cúi đầu nhìn, sau đó cởi áo khoác của mình xuống đắp lên người cô.