Bầu trời xám xịt phản chiếu lên cây cầu cao cũ kỹ. Dòng sông dưới cầu chảy cuồn cuộn, cuốn theo đất bazan lẫn bùn lầy lao đi. Sương mù làm ướt lông mi của cô trong nháy mắt, Hạ Nhạc tỉnh dậy như một bóng ma, cô thấy mình đang đứng một mình giữa cây cầu cao ấy. Đây…Là? Trong làn sương mù mờ ảo, thứ lấp đầy khoang mũi của cô là hương thơm tươi mát của cỏ cây. Đó không phải là làn sương mù mà cô hít vào mỗi buổi sáng khi phải dậy sớm bán mình cho tư bản, mà là làn sương mù thanh khiết thực sự. Bên cạnh lớp đất bazan gần bờ sông còn có lớp nền bê tông không đều nhau. Ký ức đang say ngủ dần dần thức tỉnh, vừa lạ vừa quen, vừa thú vị vừa đáng sợ. Cuối cùng biến thành tiếng ù kéo dài trong tai cô. Hạ Nhạc nhìn dưới gầm cầu, một cảm giác sợ hãi khó tả lan rộng. Phải cho đến khi cô chạy khỏi cây cầu cao và bước xuống lối đi bằng bê tông nhỏ hẹp cô mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Dọc theo con đường, hai hàng cây xanh tiêu điều, lá rơi xào xạc xuống đất rồi bị vùi sâu trong đất bụi. Sương…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...