Ngươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân…
Chương 6
Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân… Đại thẩm B vừa giặt đồ vừa cười nói: "Nhìn làn da trắng trẻo của con bé này, cả vùng chẳng ai sánh bằng. Không biết Dư Thập Cửu tìm đâu ra thê tử xinh đẹp thế, da dẻ mịn màng như tiểu thư khuê các." Ta nắm chặt tấm vải bẩn, lúng túng chẳng biết nói gì. Ta, ta đâu phải... thê tử của Dư Thập Cửu. Đại thẩm C nháy mắt, cười đầy ẩn ý: "Tiểu tức phụ, phu quân nàng lực lưỡng thế, đêm đến chắc vất vả lắm nhỉ?" Mặt ta đỏ bừng như lửa. Các vị đại thẩm này nói năng thật là bỗ bã! Giày chưa kịp lau sạch, ta vội vã cầm miếng vải chạy đi. Dân dã quả thật quá đỗi phóng khoáng! Đằng sau vang lên tiếng cười rộn rã của các đại thẩm. "Sao lại e thẹn thế kia!" Chiều tối, Dư Thập Cửu vác về một con hươu. Vừa thấy hắn, ta đã buột miệng mắng: "Đồ nhà quê!" Dư Thập Cửu ngẩn người, hỏi: "Tiểu tổ tông, ta lại làm gì phật ý ngươi rồi?" Ta lại nhớ đến những lời nói táo bạo của các đại thẩm bên bờ suối, mặt đỏ bừng lên. Nhưng ta chẳng thể thốt nên lời. Chỉ có thể cứng rắn đáp lại: "Tiểu thư ta muốn mắng thì mắng, cần gì xem giờ giấc!" Dư Thập Cửu phì cười. Hắn đặt thịt nai xuống sân, rồi từ trong n.g.ự.c lấy ra một gói nhỏ nấm rừng đã được gói ghém cẩn thận. Dư Thập Cửu nói: "Tiểu tổ tông đừng giận nữa, tối nay ta sẽ nướng thịt nai, nấu canh nấm rừng cho ngươi." Cái bụng ta không biết điều lại kêu lên một tiếng "ọc ọc". Ta khẽ hừ lạnh: "Vậy thì để ta nếm thử." Nghe tiếng bụng ta, Dư Thập Cửu cười lớn, bàn tay to lớn xoa lên búi tóc nhỏ trên đầu ta. Ta giật mình: "Dư Thập Cửu! Ngươi chưa rửa tay!!" Tay nghề của Dư Thập Cửu cũng không tồi. Thịt nai nướng vàng ruộm, thơm phức, chỉ tiếc hơi nhiều mỡ nên ta chỉ ăn vài miếng. Canh nấm rừng ta lại uống khá nhiều, còn ăn thêm củ khoai lang hắn đào dưới ruộng. Ăn no rồi, ta thấy buồn ngủ díu cả mắt, ngáp một cái rõ to. Ngáp đến nỗi nước mắt trào ra. Nước mắt nhòe đi, ký ức về những bữa cơm gia đình lại ùa về. Phụ thân thích nhâm nhi chén rượu, trên bàn lúc nào cũng có dưa muối, mồi nhắm cho người. Mẫu thân ăn uống thanh đạm, thường chỉ dùng cháo trắng hay mì chay. Huynh trưởng không kén chọn, nhưng lại ưa thích các món thịt. Còn ta, hảo ngọt, bánh trái trong bếp lúc nào cũng có phần ta. Bỗng dưng, lòng ta cảm thấy trống vắng. Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng giờ này ra sao? Khi nào mới đến đón ta? Nhưng ta nhanh chóng lau khô dòng lệ, xua tan nỗi buồn. Phụ thân từng dạy, người phải luôn hướng về phía trước. Trước mắt, Dư Thập Cửu đang dọn dẹp bát đũa, ta khẽ kéo tay áo hắn: "Thập Cửu, ta muốn tắm." Trong sân không có giếng nước. Dư Thập Cửu nói: "Ngày thường ta đều ra sông tắm, đợi trời tối ta đưa ngươi đi. Ta sẽ canh chừng cho ngươi, ngươi cứ yên tâm mà tắm." Ta dứt khoát từ chối: "Chỉ có người rừng mới ra sông tắm! Nếu ta ra đó tắm, nhất định sẽ nhiễm bệnh!" Dư Thập Cửu lại cau mày, đôi mắt sắc như mắt báo lộ rõ vẻ hung dữ. Ta rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ bị bệnh đấy! Ngươi hẳn sẽ phải tốn nhiều tiền chữa trị cho ta lắm!" Nghe vậy, Dư Thập Cửu đành nhượng bộ: "Ta đi gánh nước." Hừ, đáng lẽ phải làm vậy ngay từ đầu.
Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân… Đại thẩm B vừa giặt đồ vừa cười nói: "Nhìn làn da trắng trẻo của con bé này, cả vùng chẳng ai sánh bằng. Không biết Dư Thập Cửu tìm đâu ra thê tử xinh đẹp thế, da dẻ mịn màng như tiểu thư khuê các." Ta nắm chặt tấm vải bẩn, lúng túng chẳng biết nói gì. Ta, ta đâu phải... thê tử của Dư Thập Cửu. Đại thẩm C nháy mắt, cười đầy ẩn ý: "Tiểu tức phụ, phu quân nàng lực lưỡng thế, đêm đến chắc vất vả lắm nhỉ?" Mặt ta đỏ bừng như lửa. Các vị đại thẩm này nói năng thật là bỗ bã! Giày chưa kịp lau sạch, ta vội vã cầm miếng vải chạy đi. Dân dã quả thật quá đỗi phóng khoáng! Đằng sau vang lên tiếng cười rộn rã của các đại thẩm. "Sao lại e thẹn thế kia!" Chiều tối, Dư Thập Cửu vác về một con hươu. Vừa thấy hắn, ta đã buột miệng mắng: "Đồ nhà quê!" Dư Thập Cửu ngẩn người, hỏi: "Tiểu tổ tông, ta lại làm gì phật ý ngươi rồi?" Ta lại nhớ đến những lời nói táo bạo của các đại thẩm bên bờ suối, mặt đỏ bừng lên. Nhưng ta chẳng thể thốt nên lời. Chỉ có thể cứng rắn đáp lại: "Tiểu thư ta muốn mắng thì mắng, cần gì xem giờ giấc!" Dư Thập Cửu phì cười. Hắn đặt thịt nai xuống sân, rồi từ trong n.g.ự.c lấy ra một gói nhỏ nấm rừng đã được gói ghém cẩn thận. Dư Thập Cửu nói: "Tiểu tổ tông đừng giận nữa, tối nay ta sẽ nướng thịt nai, nấu canh nấm rừng cho ngươi." Cái bụng ta không biết điều lại kêu lên một tiếng "ọc ọc". Ta khẽ hừ lạnh: "Vậy thì để ta nếm thử." Nghe tiếng bụng ta, Dư Thập Cửu cười lớn, bàn tay to lớn xoa lên búi tóc nhỏ trên đầu ta. Ta giật mình: "Dư Thập Cửu! Ngươi chưa rửa tay!!" Tay nghề của Dư Thập Cửu cũng không tồi. Thịt nai nướng vàng ruộm, thơm phức, chỉ tiếc hơi nhiều mỡ nên ta chỉ ăn vài miếng. Canh nấm rừng ta lại uống khá nhiều, còn ăn thêm củ khoai lang hắn đào dưới ruộng. Ăn no rồi, ta thấy buồn ngủ díu cả mắt, ngáp một cái rõ to. Ngáp đến nỗi nước mắt trào ra. Nước mắt nhòe đi, ký ức về những bữa cơm gia đình lại ùa về. Phụ thân thích nhâm nhi chén rượu, trên bàn lúc nào cũng có dưa muối, mồi nhắm cho người. Mẫu thân ăn uống thanh đạm, thường chỉ dùng cháo trắng hay mì chay. Huynh trưởng không kén chọn, nhưng lại ưa thích các món thịt. Còn ta, hảo ngọt, bánh trái trong bếp lúc nào cũng có phần ta. Bỗng dưng, lòng ta cảm thấy trống vắng. Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng giờ này ra sao? Khi nào mới đến đón ta? Nhưng ta nhanh chóng lau khô dòng lệ, xua tan nỗi buồn. Phụ thân từng dạy, người phải luôn hướng về phía trước. Trước mắt, Dư Thập Cửu đang dọn dẹp bát đũa, ta khẽ kéo tay áo hắn: "Thập Cửu, ta muốn tắm." Trong sân không có giếng nước. Dư Thập Cửu nói: "Ngày thường ta đều ra sông tắm, đợi trời tối ta đưa ngươi đi. Ta sẽ canh chừng cho ngươi, ngươi cứ yên tâm mà tắm." Ta dứt khoát từ chối: "Chỉ có người rừng mới ra sông tắm! Nếu ta ra đó tắm, nhất định sẽ nhiễm bệnh!" Dư Thập Cửu lại cau mày, đôi mắt sắc như mắt báo lộ rõ vẻ hung dữ. Ta rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ bị bệnh đấy! Ngươi hẳn sẽ phải tốn nhiều tiền chữa trị cho ta lắm!" Nghe vậy, Dư Thập Cửu đành nhượng bộ: "Ta đi gánh nước." Hừ, đáng lẽ phải làm vậy ngay từ đầu.
Về Quê Ẩn Cư - Quan VânTác giả: Quan Vân/觀蕓Truyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!" Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta. Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào. "Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!" Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái. Ai ngờ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận. Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: "Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!" Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận. Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp. Phụ thân… Đại thẩm B vừa giặt đồ vừa cười nói: "Nhìn làn da trắng trẻo của con bé này, cả vùng chẳng ai sánh bằng. Không biết Dư Thập Cửu tìm đâu ra thê tử xinh đẹp thế, da dẻ mịn màng như tiểu thư khuê các." Ta nắm chặt tấm vải bẩn, lúng túng chẳng biết nói gì. Ta, ta đâu phải... thê tử của Dư Thập Cửu. Đại thẩm C nháy mắt, cười đầy ẩn ý: "Tiểu tức phụ, phu quân nàng lực lưỡng thế, đêm đến chắc vất vả lắm nhỉ?" Mặt ta đỏ bừng như lửa. Các vị đại thẩm này nói năng thật là bỗ bã! Giày chưa kịp lau sạch, ta vội vã cầm miếng vải chạy đi. Dân dã quả thật quá đỗi phóng khoáng! Đằng sau vang lên tiếng cười rộn rã của các đại thẩm. "Sao lại e thẹn thế kia!" Chiều tối, Dư Thập Cửu vác về một con hươu. Vừa thấy hắn, ta đã buột miệng mắng: "Đồ nhà quê!" Dư Thập Cửu ngẩn người, hỏi: "Tiểu tổ tông, ta lại làm gì phật ý ngươi rồi?" Ta lại nhớ đến những lời nói táo bạo của các đại thẩm bên bờ suối, mặt đỏ bừng lên. Nhưng ta chẳng thể thốt nên lời. Chỉ có thể cứng rắn đáp lại: "Tiểu thư ta muốn mắng thì mắng, cần gì xem giờ giấc!" Dư Thập Cửu phì cười. Hắn đặt thịt nai xuống sân, rồi từ trong n.g.ự.c lấy ra một gói nhỏ nấm rừng đã được gói ghém cẩn thận. Dư Thập Cửu nói: "Tiểu tổ tông đừng giận nữa, tối nay ta sẽ nướng thịt nai, nấu canh nấm rừng cho ngươi." Cái bụng ta không biết điều lại kêu lên một tiếng "ọc ọc". Ta khẽ hừ lạnh: "Vậy thì để ta nếm thử." Nghe tiếng bụng ta, Dư Thập Cửu cười lớn, bàn tay to lớn xoa lên búi tóc nhỏ trên đầu ta. Ta giật mình: "Dư Thập Cửu! Ngươi chưa rửa tay!!" Tay nghề của Dư Thập Cửu cũng không tồi. Thịt nai nướng vàng ruộm, thơm phức, chỉ tiếc hơi nhiều mỡ nên ta chỉ ăn vài miếng. Canh nấm rừng ta lại uống khá nhiều, còn ăn thêm củ khoai lang hắn đào dưới ruộng. Ăn no rồi, ta thấy buồn ngủ díu cả mắt, ngáp một cái rõ to. Ngáp đến nỗi nước mắt trào ra. Nước mắt nhòe đi, ký ức về những bữa cơm gia đình lại ùa về. Phụ thân thích nhâm nhi chén rượu, trên bàn lúc nào cũng có dưa muối, mồi nhắm cho người. Mẫu thân ăn uống thanh đạm, thường chỉ dùng cháo trắng hay mì chay. Huynh trưởng không kén chọn, nhưng lại ưa thích các món thịt. Còn ta, hảo ngọt, bánh trái trong bếp lúc nào cũng có phần ta. Bỗng dưng, lòng ta cảm thấy trống vắng. Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng giờ này ra sao? Khi nào mới đến đón ta? Nhưng ta nhanh chóng lau khô dòng lệ, xua tan nỗi buồn. Phụ thân từng dạy, người phải luôn hướng về phía trước. Trước mắt, Dư Thập Cửu đang dọn dẹp bát đũa, ta khẽ kéo tay áo hắn: "Thập Cửu, ta muốn tắm." Trong sân không có giếng nước. Dư Thập Cửu nói: "Ngày thường ta đều ra sông tắm, đợi trời tối ta đưa ngươi đi. Ta sẽ canh chừng cho ngươi, ngươi cứ yên tâm mà tắm." Ta dứt khoát từ chối: "Chỉ có người rừng mới ra sông tắm! Nếu ta ra đó tắm, nhất định sẽ nhiễm bệnh!" Dư Thập Cửu lại cau mày, đôi mắt sắc như mắt báo lộ rõ vẻ hung dữ. Ta rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ bị bệnh đấy! Ngươi hẳn sẽ phải tốn nhiều tiền chữa trị cho ta lắm!" Nghe vậy, Dư Thập Cửu đành nhượng bộ: "Ta đi gánh nước." Hừ, đáng lẽ phải làm vậy ngay từ đầu.