Rời khỏi Hầu phủ, ta trở về Tây Nhai. Tây Nhai vẫn như xưa, mười mấy cửa hàng san sát nhau, các bà các bác tụ tập nói xấu người khác. Nhưng Tây Nhai cũng có chút khác biệt. Ví như, hàng xóm cũ Vương đại nương đã qua đời năm kia, giờ chỉ còn là một nấm mồ nhỏ. Ta thắp cho bà một nén nhang, thở dài một tiếng. Mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất. Như Vương đại nương. Cũng như ta và Tề Sùng. Mấy kẻ lắm lời nói: "Ồ, chim Phượng Hoàng vàng nhà họ Phùng đã trở lại rồi ư? Sao, còn bị bỏ nữa à?" Năm đó Tề Sùng cưới ta, mười dặm kiệu hoa, trống kèn rộn rã. Vài nhà kia từng muốn trèo cao, kết thân với ta, đều bị Tề Sùng đuổi khéo. Tới giờ chúng vẫn còn ấm ức lắm. Lan Thúy đi theo ta năm năm nay, tức giận không chịu được, nhặt đá vụn ném về phía chúng. Diều đó Khiến đám người kia sợ hãi kêu la ầm ĩ. Ta cũng chẳng bận tâm, mở tấm lọng năm xưa từng dùng khi bán hoành thánh. Màu xanh vỏ trứng vịt, vải đã sờn cũ. Trên đó đề ba chữ son rực: "Hoành thánh nhà họ Phùng". Ta bèn nhờ người sửa lại, đổi…
Chương 13
Phùng Nương Tử Bán Hoành ThánhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhRời khỏi Hầu phủ, ta trở về Tây Nhai. Tây Nhai vẫn như xưa, mười mấy cửa hàng san sát nhau, các bà các bác tụ tập nói xấu người khác. Nhưng Tây Nhai cũng có chút khác biệt. Ví như, hàng xóm cũ Vương đại nương đã qua đời năm kia, giờ chỉ còn là một nấm mồ nhỏ. Ta thắp cho bà một nén nhang, thở dài một tiếng. Mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất. Như Vương đại nương. Cũng như ta và Tề Sùng. Mấy kẻ lắm lời nói: "Ồ, chim Phượng Hoàng vàng nhà họ Phùng đã trở lại rồi ư? Sao, còn bị bỏ nữa à?" Năm đó Tề Sùng cưới ta, mười dặm kiệu hoa, trống kèn rộn rã. Vài nhà kia từng muốn trèo cao, kết thân với ta, đều bị Tề Sùng đuổi khéo. Tới giờ chúng vẫn còn ấm ức lắm. Lan Thúy đi theo ta năm năm nay, tức giận không chịu được, nhặt đá vụn ném về phía chúng. Diều đó Khiến đám người kia sợ hãi kêu la ầm ĩ. Ta cũng chẳng bận tâm, mở tấm lọng năm xưa từng dùng khi bán hoành thánh. Màu xanh vỏ trứng vịt, vải đã sờn cũ. Trên đó đề ba chữ son rực: "Hoành thánh nhà họ Phùng". Ta bèn nhờ người sửa lại, đổi… Chàng thiếu niên cắn răng chịu đựng, run rẩy gắp miếng rau thanh đạm. Ta nhanh tay lẹ mắt, đổi thành miếng thịt Đông Pha.Thật nực cười, ăn rau xào thì làm sao biết được tay nghề của ta chứ?Hắn ngẩn người, nhưng đũa vẫn không đổi hướng. Cuối cùng, hắnnhắm mắt, sợ hãi đưa miếng thịt Đông Pha vào miệng, rồi nhục nhã nhai... nhai nhai nhai, nhai nhai nhai nhai nhai.Ta và Thịnh Lễ cùng mọi người hồi hộp nhìn hắn. Thiếu niên mở mắt, ánh mắt có chút ngơ ngác, e thẹn nhưng vẫn trong veo.Lan Thúy hỏi: "Ngon không?"Hắn đáp: "... Ngon."Ta thở phào nhẹ nhõm. Ngon là đúng rồi.Thịt Đông Pha ta làm, da vàng ruộm giòn tan, thịt bên trong mềm mại, béo mà không ngấy, nạc mà không khô, từng thớ thịt rõ ràng, cắn một miếng là mê đắm.Làm sao có thể không ngon chứ?Thịnh Lễ mừng rỡ, bởi món ăn của ta đã chinh phục được huynh trưởng, hắn sẽ không bị trách mắng nữa. Ca ca của Thịnh Lễ tự giới thiệu mình là Thịnh Thanh, hai người là huynh đên ruột, tình cảm rất sâu đậm.Thịnh Thanh nói: "Đệ đệ ta từ nhỏ đã mắc chứng biếng ăn, vì vậy thân thể yếu ớt, bệnh tật triền miên. Ngày thường, đồ ăn thức uống của đệ ấy đều phải tuyển chọn kỹ càng. Nếu không phải mấy tháng nay ta đi vắng, cũng không biết đệ ấy nghịch ngợm đến vậy. Hôm nay ta đường đột xông vào nhà Phùng nương tử, thật sự xin lỗi."Ta xua tay nói: "Không sao, không sao."Thịnh Thanh quả là tuấn tú, ta càng ngắm càng thích, lỡ lời buột miệng nói: "Về sau các ngươi cứ đến nhà ta dùng cơm thường xuyên, mọi người đều vui vẻ.Hay là, để ta nuôi cả ngươi nữa."Vừa dứt lời ta đã hối hận.Dù sao Thịnh Lễ còn trẻ người non dạ, chỉ cần có Lan Thúy ở đó, nói gì hắn cũng gật đầu. Thịnh Thanh thì chưa chắc.Quả như ta đoán, Thịnh Thanh từ chối.Ta có chút chạnh lòng, Thịnh Thanh lại nói: "Phùng nương tử, cơm canh nàng nấu rất hợp khẩu vị của đệ đệ ta, không biết có thể mời nàng đến phủ ta lo liệu ba bữa cơm mỗi ngày không?"Ta nhìn sang Lan Thúy và Phùng Xuân.Lan Thúy chống nạnh nói: "Một tháng trả bao nhiêu bạc?"Thịnh Thanh: "Một tháng trăm lạng vàng, thế nào?"Mắt Lan Thúy sáng rực lên.Phùng Xuân suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Còn ta và Lan Thúy tỷ thì sao? Liệu có thể cùng tỷ tỷ đến Thịnh phủ không?"Thịnh Thanh đáp: "Tất nhiên là được."Thịnh Lễ mặt đỏ bừng, trông rất phấn khởi.Ta cũng vui mừng khôn xiết. Dù sao thêu thùa cũng không phải sở trường của ta, rời khỏi Tề phủ, ta cũng chẳng mang theo nhiều bạc. Nếu muốn nuôi sống cả gia đình lớn này, chỉ dựa vào thêu thùa và bán bánh bao thịt thì không ổn.Chỉ là...‘Chuyện giữa ta và Tề Sùng, e rằng chẳng mấy ai có thể chấp nhận được. Vì vậy ta cũng kể luôn chuyện ta và Tề Sùng đã hòa ly. Thịnh Thanh không hề ngạc nhiên, ngược lại còn mỉm cười: "Phùng nương tử, chúng ta đã từng gặp nhau."Ta ngẩn người ra một lúc."Ba năm trước, tiệc Trung thu."
Chàng thiếu niên cắn răng chịu đựng, run rẩy gắp miếng rau thanh đạm. Ta nhanh tay lẹ mắt, đổi thành miếng thịt Đông Pha.
Thật nực cười, ăn rau xào thì làm sao biết được tay nghề của ta chứ?
Hắn ngẩn người, nhưng đũa vẫn không đổi hướng. Cuối cùng, hắnnhắm mắt, sợ hãi đưa miếng thịt Đông Pha vào miệng, rồi nhục nhã nhai... nhai nhai nhai, nhai nhai nhai nhai nhai.
Ta và Thịnh Lễ cùng mọi người hồi hộp nhìn hắn. Thiếu niên mở mắt, ánh mắt có chút ngơ ngác, e thẹn nhưng vẫn trong veo.
Lan Thúy hỏi: "Ngon không?"
Hắn đáp: "... Ngon."
Ta thở phào nhẹ nhõm. Ngon là đúng rồi.
Thịt Đông Pha ta làm, da vàng ruộm giòn tan, thịt bên trong mềm mại, béo mà không ngấy, nạc mà không khô, từng thớ thịt rõ ràng, cắn một miếng là mê đắm.
Làm sao có thể không ngon chứ?
Thịnh Lễ mừng rỡ, bởi món ăn của ta đã chinh phục được huynh trưởng, hắn sẽ không bị trách mắng nữa. Ca ca của Thịnh Lễ tự giới thiệu mình là Thịnh Thanh, hai người là huynh đên ruột, tình cảm rất sâu đậm.
Thịnh Thanh nói: "Đệ đệ ta từ nhỏ đã mắc chứng biếng ăn, vì vậy thân thể yếu ớt, bệnh tật triền miên. Ngày thường, đồ ăn thức uống của đệ ấy đều phải tuyển chọn kỹ càng. Nếu không phải mấy tháng nay ta đi vắng, cũng không biết đệ ấy nghịch ngợm đến vậy. Hôm nay ta đường đột xông vào nhà Phùng nương tử, thật sự xin lỗi."
Ta xua tay nói: "Không sao, không sao."
Thịnh Thanh quả là tuấn tú, ta càng ngắm càng thích, lỡ lời buột miệng nói: "Về sau các ngươi cứ đến nhà ta dùng cơm thường xuyên, mọi người đều vui vẻ.
Hay là, để ta nuôi cả ngươi nữa."
Vừa dứt lời ta đã hối hận.
Dù sao Thịnh Lễ còn trẻ người non dạ, chỉ cần có Lan Thúy ở đó, nói gì hắn cũng gật đầu. Thịnh Thanh thì chưa chắc.
Quả như ta đoán, Thịnh Thanh từ chối.
Ta có chút chạnh lòng, Thịnh Thanh lại nói: "Phùng nương tử, cơm canh nàng nấu rất hợp khẩu vị của đệ đệ ta, không biết có thể mời nàng đến phủ ta lo liệu ba bữa cơm mỗi ngày không?"
Ta nhìn sang Lan Thúy và Phùng Xuân.
Lan Thúy chống nạnh nói: "Một tháng trả bao nhiêu bạc?"
Thịnh Thanh: "Một tháng trăm lạng vàng, thế nào?"
Mắt Lan Thúy sáng rực lên.
Phùng Xuân suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Còn ta và Lan Thúy tỷ thì sao? Liệu có thể cùng tỷ tỷ đến Thịnh phủ không?"
Thịnh Thanh đáp: "Tất nhiên là được."
Thịnh Lễ mặt đỏ bừng, trông rất phấn khởi.
Ta cũng vui mừng khôn xiết. Dù sao thêu thùa cũng không phải sở trường của ta, rời khỏi Tề phủ, ta cũng chẳng mang theo nhiều bạc. Nếu muốn nuôi sống cả gia đình lớn này, chỉ dựa vào thêu thùa và bán bánh bao thịt thì không ổn.
Chỉ là...
‘
Chuyện giữa ta và Tề Sùng, e rằng chẳng mấy ai có thể chấp nhận được. Vì vậy ta cũng kể luôn chuyện ta và Tề Sùng đã hòa ly. Thịnh Thanh không hề ngạc nhiên, ngược lại còn mỉm cười: "Phùng nương tử, chúng ta đã từng gặp nhau."
Ta ngẩn người ra một lúc.
"Ba năm trước, tiệc Trung thu."
Phùng Nương Tử Bán Hoành ThánhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhRời khỏi Hầu phủ, ta trở về Tây Nhai. Tây Nhai vẫn như xưa, mười mấy cửa hàng san sát nhau, các bà các bác tụ tập nói xấu người khác. Nhưng Tây Nhai cũng có chút khác biệt. Ví như, hàng xóm cũ Vương đại nương đã qua đời năm kia, giờ chỉ còn là một nấm mồ nhỏ. Ta thắp cho bà một nén nhang, thở dài một tiếng. Mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất. Như Vương đại nương. Cũng như ta và Tề Sùng. Mấy kẻ lắm lời nói: "Ồ, chim Phượng Hoàng vàng nhà họ Phùng đã trở lại rồi ư? Sao, còn bị bỏ nữa à?" Năm đó Tề Sùng cưới ta, mười dặm kiệu hoa, trống kèn rộn rã. Vài nhà kia từng muốn trèo cao, kết thân với ta, đều bị Tề Sùng đuổi khéo. Tới giờ chúng vẫn còn ấm ức lắm. Lan Thúy đi theo ta năm năm nay, tức giận không chịu được, nhặt đá vụn ném về phía chúng. Diều đó Khiến đám người kia sợ hãi kêu la ầm ĩ. Ta cũng chẳng bận tâm, mở tấm lọng năm xưa từng dùng khi bán hoành thánh. Màu xanh vỏ trứng vịt, vải đã sờn cũ. Trên đó đề ba chữ son rực: "Hoành thánh nhà họ Phùng". Ta bèn nhờ người sửa lại, đổi… Chàng thiếu niên cắn răng chịu đựng, run rẩy gắp miếng rau thanh đạm. Ta nhanh tay lẹ mắt, đổi thành miếng thịt Đông Pha.Thật nực cười, ăn rau xào thì làm sao biết được tay nghề của ta chứ?Hắn ngẩn người, nhưng đũa vẫn không đổi hướng. Cuối cùng, hắnnhắm mắt, sợ hãi đưa miếng thịt Đông Pha vào miệng, rồi nhục nhã nhai... nhai nhai nhai, nhai nhai nhai nhai nhai.Ta và Thịnh Lễ cùng mọi người hồi hộp nhìn hắn. Thiếu niên mở mắt, ánh mắt có chút ngơ ngác, e thẹn nhưng vẫn trong veo.Lan Thúy hỏi: "Ngon không?"Hắn đáp: "... Ngon."Ta thở phào nhẹ nhõm. Ngon là đúng rồi.Thịt Đông Pha ta làm, da vàng ruộm giòn tan, thịt bên trong mềm mại, béo mà không ngấy, nạc mà không khô, từng thớ thịt rõ ràng, cắn một miếng là mê đắm.Làm sao có thể không ngon chứ?Thịnh Lễ mừng rỡ, bởi món ăn của ta đã chinh phục được huynh trưởng, hắn sẽ không bị trách mắng nữa. Ca ca của Thịnh Lễ tự giới thiệu mình là Thịnh Thanh, hai người là huynh đên ruột, tình cảm rất sâu đậm.Thịnh Thanh nói: "Đệ đệ ta từ nhỏ đã mắc chứng biếng ăn, vì vậy thân thể yếu ớt, bệnh tật triền miên. Ngày thường, đồ ăn thức uống của đệ ấy đều phải tuyển chọn kỹ càng. Nếu không phải mấy tháng nay ta đi vắng, cũng không biết đệ ấy nghịch ngợm đến vậy. Hôm nay ta đường đột xông vào nhà Phùng nương tử, thật sự xin lỗi."Ta xua tay nói: "Không sao, không sao."Thịnh Thanh quả là tuấn tú, ta càng ngắm càng thích, lỡ lời buột miệng nói: "Về sau các ngươi cứ đến nhà ta dùng cơm thường xuyên, mọi người đều vui vẻ.Hay là, để ta nuôi cả ngươi nữa."Vừa dứt lời ta đã hối hận.Dù sao Thịnh Lễ còn trẻ người non dạ, chỉ cần có Lan Thúy ở đó, nói gì hắn cũng gật đầu. Thịnh Thanh thì chưa chắc.Quả như ta đoán, Thịnh Thanh từ chối.Ta có chút chạnh lòng, Thịnh Thanh lại nói: "Phùng nương tử, cơm canh nàng nấu rất hợp khẩu vị của đệ đệ ta, không biết có thể mời nàng đến phủ ta lo liệu ba bữa cơm mỗi ngày không?"Ta nhìn sang Lan Thúy và Phùng Xuân.Lan Thúy chống nạnh nói: "Một tháng trả bao nhiêu bạc?"Thịnh Thanh: "Một tháng trăm lạng vàng, thế nào?"Mắt Lan Thúy sáng rực lên.Phùng Xuân suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Còn ta và Lan Thúy tỷ thì sao? Liệu có thể cùng tỷ tỷ đến Thịnh phủ không?"Thịnh Thanh đáp: "Tất nhiên là được."Thịnh Lễ mặt đỏ bừng, trông rất phấn khởi.Ta cũng vui mừng khôn xiết. Dù sao thêu thùa cũng không phải sở trường của ta, rời khỏi Tề phủ, ta cũng chẳng mang theo nhiều bạc. Nếu muốn nuôi sống cả gia đình lớn này, chỉ dựa vào thêu thùa và bán bánh bao thịt thì không ổn.Chỉ là...‘Chuyện giữa ta và Tề Sùng, e rằng chẳng mấy ai có thể chấp nhận được. Vì vậy ta cũng kể luôn chuyện ta và Tề Sùng đã hòa ly. Thịnh Thanh không hề ngạc nhiên, ngược lại còn mỉm cười: "Phùng nương tử, chúng ta đã từng gặp nhau."Ta ngẩn người ra một lúc."Ba năm trước, tiệc Trung thu."