Rời khỏi Hầu phủ, ta trở về Tây Nhai. Tây Nhai vẫn như xưa, mười mấy cửa hàng san sát nhau, các bà các bác tụ tập nói xấu người khác. Nhưng Tây Nhai cũng có chút khác biệt. Ví như, hàng xóm cũ Vương đại nương đã qua đời năm kia, giờ chỉ còn là một nấm mồ nhỏ. Ta thắp cho bà một nén nhang, thở dài một tiếng. Mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất. Như Vương đại nương. Cũng như ta và Tề Sùng. Mấy kẻ lắm lời nói: "Ồ, chim Phượng Hoàng vàng nhà họ Phùng đã trở lại rồi ư? Sao, còn bị bỏ nữa à?" Năm đó Tề Sùng cưới ta, mười dặm kiệu hoa, trống kèn rộn rã. Vài nhà kia từng muốn trèo cao, kết thân với ta, đều bị Tề Sùng đuổi khéo. Tới giờ chúng vẫn còn ấm ức lắm. Lan Thúy đi theo ta năm năm nay, tức giận không chịu được, nhặt đá vụn ném về phía chúng. Diều đó Khiến đám người kia sợ hãi kêu la ầm ĩ. Ta cũng chẳng bận tâm, mở tấm lọng năm xưa từng dùng khi bán hoành thánh. Màu xanh vỏ trứng vịt, vải đã sờn cũ. Trên đó đề ba chữ son rực: "Hoành thánh nhà họ Phùng". Ta bèn nhờ người sửa lại, đổi…
Chương 17
Phùng Nương Tử Bán Hoành ThánhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhRời khỏi Hầu phủ, ta trở về Tây Nhai. Tây Nhai vẫn như xưa, mười mấy cửa hàng san sát nhau, các bà các bác tụ tập nói xấu người khác. Nhưng Tây Nhai cũng có chút khác biệt. Ví như, hàng xóm cũ Vương đại nương đã qua đời năm kia, giờ chỉ còn là một nấm mồ nhỏ. Ta thắp cho bà một nén nhang, thở dài một tiếng. Mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất. Như Vương đại nương. Cũng như ta và Tề Sùng. Mấy kẻ lắm lời nói: "Ồ, chim Phượng Hoàng vàng nhà họ Phùng đã trở lại rồi ư? Sao, còn bị bỏ nữa à?" Năm đó Tề Sùng cưới ta, mười dặm kiệu hoa, trống kèn rộn rã. Vài nhà kia từng muốn trèo cao, kết thân với ta, đều bị Tề Sùng đuổi khéo. Tới giờ chúng vẫn còn ấm ức lắm. Lan Thúy đi theo ta năm năm nay, tức giận không chịu được, nhặt đá vụn ném về phía chúng. Diều đó Khiến đám người kia sợ hãi kêu la ầm ĩ. Ta cũng chẳng bận tâm, mở tấm lọng năm xưa từng dùng khi bán hoành thánh. Màu xanh vỏ trứng vịt, vải đã sờn cũ. Trên đó đề ba chữ son rực: "Hoành thánh nhà họ Phùng". Ta bèn nhờ người sửa lại, đổi… Ta thở phào nhẹ nhõm.Xé rách mặt mũi không phải là điều ta mong muốn, nhưng nếu có thể bảo vệ Tiểu Xuân và hai vị Vương gia, ta cũng sẵn sàng đấu tranh. Lúc này, một tiếng quát vang lên: "Là kẻ nào lại muốn đi kiện cáo trước mặt Hoàng thượng?"Ta có chút nghi hoặc, bỗng thấy Tiểu Xuân từ xa, toàn thân bê bết máu, nằm trên tấm ván, nhưng vẫn mỉm cười với ta. Tim ta nhói đau dữ dội. Đứa ngốc này, sao lại đi kiện cáo trước mặt Hoàng thượng trước cả ta?Phía trước, một nam nhân tuấn mỹ mặc long bào vàng ngồi trên kiệu, cao cao tại thượng. Tề Sùng giật mình kinh hãi, quỳ xuống lạy.Hóa ra là Hoàng đế. Bách tính cũng hô vang "Vạn tuế vạn vạn tuế".Hoàng thượng cho chúng ta đứng dậy.“Ái khanh, nếu khanh cảm thấy oan ức trong lòng, sao không đến thưa với trẫm? Cớ sao lại làm ầm ĩ trước cửa phủ Tĩnh Vương?"Hoàng thượng e dè Tĩnh Vương không phải ngày một ngày hai, cho nên Tề Sùng mới dám làm càn như vậy.Chỉ thấy hắn vẫn tỏ vẻ phẫn uất nói: "Chuyện xấu hổ của thần, sao có thể mang ra công đường? Xét cho cùng, thê tử của thần đối với thần, thật sự là tình yêu sâu đậm."Thật sự quá mức kinh tởm!Ta lo lắng cho Tiểu Xuân, không tranh cãi với hắn. Tề Sùng thao thao bất tuyệt, nhưng Hoàng thượng đã cắt ngang lời hắn: “Ngươi và Phùng Song, đã hòa ly hay chưa?"Tề Sùng sững sờ: "Đã hòa ly.""Đã hòa ly, sao lại còn là thê tử của ngươi?"TềSùng đầy mặt phẫn nộ, còn muốn nói gì đó, nhưng lại chạm phải ánh mắt phẫn nộ của Hoàng đế. Hắn lập tức nuốt hết những lời định nói vào bụng, một lúc sau mới nói: "Bệ hạ thứ tội."Hoàng thượng khẽ cười, ném mấy phong thư vào mặt Tề Sùng: "Tề ái khanh, ngươi thật là giỏi giang. Ngươi ép Phùng thị hòa ly, lại còn giữ những bức thư bày tỏ tình cảm với người khác, vậy mà ngươi dám đổ thêm dầu vào lửa, phao tin đồn rằng Phùng thị lẳng lơ? Tề Sùng, ngươi thật là giỏi."Giọng nói của Hoàng thượng không hề d.a.o động, nhưng Tề Sùng lại sợ đến toát mồ hôi lạnh, điên cuồng dập đầu."Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng! Là vi thần sai, vi thần không dám tái phạm nữa!"Triệu Đại Nương nào còn dám làm càn, sợ đến ngất xỉu tại chỗ. Mọi người đều đã hiểu rõ, quay sang mắng nhiếc Triệu Đại Nương và Tề Sùng.Cuối cùng, Hoàng thượng cách chức Tề Sùng, đánh Tề Sùng và Triệu Đại Nương mỗi người tám mươi đại bản, coi như xong chuyện. Chỉ là, hai người này đừng hòng ngẩng đầu làm người nữa.Ta còn chưa kịp hỏi thăm thương tích của Tiểu Xuân, Hoàng thượng lại triệu ta vào cung. Trên đường đi, ta vô cùng thấp thỏm. Xét cho cùng, Hoàng thượng và Tĩnh Vương bất hòa nhiều năm, hôm nay Hoàng thượng lại ngầm giúp Tĩnh Vương, không biết trong lòng có bực bội không.Thế nhưng, vừa bước vào điện, ta lại thấy ba huynh đệ họ đang ngồi ngay ngắn. Thịnh Vương là người ngoan ngoãn nhất, Tĩnh Vương vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo. Hoàng thượng liếc nhìn ta: "Phùng thị, ngươi muốn gì làm phần thưởng?"
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Xé rách mặt mũi không phải là điều ta mong muốn, nhưng nếu có thể bảo vệ Tiểu Xuân và hai vị Vương gia, ta cũng sẵn sàng đấu tranh. Lúc này, một tiếng quát vang lên: "Là kẻ nào lại muốn đi kiện cáo trước mặt Hoàng thượng?"
Ta có chút nghi hoặc, bỗng thấy Tiểu Xuân từ xa, toàn thân bê bết máu, nằm trên tấm ván, nhưng vẫn mỉm cười với ta. Tim ta nhói đau dữ dội. Đứa ngốc này, sao lại đi kiện cáo trước mặt Hoàng thượng trước cả ta?
Phía trước, một nam nhân tuấn mỹ mặc long bào vàng ngồi trên kiệu, cao cao tại thượng. Tề Sùng giật mình kinh hãi, quỳ xuống lạy.
Hóa ra là Hoàng đế. Bách tính cũng hô vang "Vạn tuế vạn vạn tuế".
Hoàng thượng cho chúng ta đứng dậy.
“Ái khanh, nếu khanh cảm thấy oan ức trong lòng, sao không đến thưa với trẫm? Cớ sao lại làm ầm ĩ trước cửa phủ Tĩnh Vương?"
Hoàng thượng e dè Tĩnh Vương không phải ngày một ngày hai, cho nên Tề Sùng mới dám làm càn như vậy.
Chỉ thấy hắn vẫn tỏ vẻ phẫn uất nói: "Chuyện xấu hổ của thần, sao có thể mang ra công đường? Xét cho cùng, thê tử của thần đối với thần, thật sự là tình yêu sâu đậm."
Thật sự quá mức kinh tởm!
Ta lo lắng cho Tiểu Xuân, không tranh cãi với hắn. Tề Sùng thao thao bất tuyệt, nhưng Hoàng thượng đã cắt ngang lời hắn: “Ngươi và Phùng Song, đã hòa ly hay chưa?"
Tề Sùng sững sờ: "Đã hòa ly."
"Đã hòa ly, sao lại còn là thê tử của ngươi?"
TềSùng đầy mặt phẫn nộ, còn muốn nói gì đó, nhưng lại chạm phải ánh mắt phẫn nộ của Hoàng đế. Hắn lập tức nuốt hết những lời định nói vào bụng, một lúc sau mới nói: "Bệ hạ thứ tội."
Hoàng thượng khẽ cười, ném mấy phong thư vào mặt Tề Sùng: "Tề ái khanh, ngươi thật là giỏi giang. Ngươi ép Phùng thị hòa ly, lại còn giữ những bức thư bày tỏ tình cảm với người khác, vậy mà ngươi dám đổ thêm dầu vào lửa, phao tin đồn rằng Phùng thị lẳng lơ? Tề Sùng, ngươi thật là giỏi."
Giọng nói của Hoàng thượng không hề d.a.o động, nhưng Tề Sùng lại sợ đến toát mồ hôi lạnh, điên cuồng dập đầu.
"Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng! Là vi thần sai, vi thần không dám tái phạm nữa!"
Triệu Đại Nương nào còn dám làm càn, sợ đến ngất xỉu tại chỗ. Mọi người đều đã hiểu rõ, quay sang mắng nhiếc Triệu Đại Nương và Tề Sùng.
Cuối cùng, Hoàng thượng cách chức Tề Sùng, đánh Tề Sùng và Triệu Đại Nương mỗi người tám mươi đại bản, coi như xong chuyện. Chỉ là, hai người này đừng hòng ngẩng đầu làm người nữa.
Ta còn chưa kịp hỏi thăm thương tích của Tiểu Xuân, Hoàng thượng lại triệu ta vào cung. Trên đường đi, ta vô cùng thấp thỏm. Xét cho cùng, Hoàng thượng và Tĩnh Vương bất hòa nhiều năm, hôm nay Hoàng thượng lại ngầm giúp Tĩnh Vương, không biết trong lòng có bực bội không.
Thế nhưng, vừa bước vào điện, ta lại thấy ba huynh đệ họ đang ngồi ngay ngắn. Thịnh Vương là người ngoan ngoãn nhất, Tĩnh Vương vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo. Hoàng thượng liếc nhìn ta: "Phùng thị, ngươi muốn gì làm phần thưởng?"
Phùng Nương Tử Bán Hoành ThánhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhRời khỏi Hầu phủ, ta trở về Tây Nhai. Tây Nhai vẫn như xưa, mười mấy cửa hàng san sát nhau, các bà các bác tụ tập nói xấu người khác. Nhưng Tây Nhai cũng có chút khác biệt. Ví như, hàng xóm cũ Vương đại nương đã qua đời năm kia, giờ chỉ còn là một nấm mồ nhỏ. Ta thắp cho bà một nén nhang, thở dài một tiếng. Mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất. Như Vương đại nương. Cũng như ta và Tề Sùng. Mấy kẻ lắm lời nói: "Ồ, chim Phượng Hoàng vàng nhà họ Phùng đã trở lại rồi ư? Sao, còn bị bỏ nữa à?" Năm đó Tề Sùng cưới ta, mười dặm kiệu hoa, trống kèn rộn rã. Vài nhà kia từng muốn trèo cao, kết thân với ta, đều bị Tề Sùng đuổi khéo. Tới giờ chúng vẫn còn ấm ức lắm. Lan Thúy đi theo ta năm năm nay, tức giận không chịu được, nhặt đá vụn ném về phía chúng. Diều đó Khiến đám người kia sợ hãi kêu la ầm ĩ. Ta cũng chẳng bận tâm, mở tấm lọng năm xưa từng dùng khi bán hoành thánh. Màu xanh vỏ trứng vịt, vải đã sờn cũ. Trên đó đề ba chữ son rực: "Hoành thánh nhà họ Phùng". Ta bèn nhờ người sửa lại, đổi… Ta thở phào nhẹ nhõm.Xé rách mặt mũi không phải là điều ta mong muốn, nhưng nếu có thể bảo vệ Tiểu Xuân và hai vị Vương gia, ta cũng sẵn sàng đấu tranh. Lúc này, một tiếng quát vang lên: "Là kẻ nào lại muốn đi kiện cáo trước mặt Hoàng thượng?"Ta có chút nghi hoặc, bỗng thấy Tiểu Xuân từ xa, toàn thân bê bết máu, nằm trên tấm ván, nhưng vẫn mỉm cười với ta. Tim ta nhói đau dữ dội. Đứa ngốc này, sao lại đi kiện cáo trước mặt Hoàng thượng trước cả ta?Phía trước, một nam nhân tuấn mỹ mặc long bào vàng ngồi trên kiệu, cao cao tại thượng. Tề Sùng giật mình kinh hãi, quỳ xuống lạy.Hóa ra là Hoàng đế. Bách tính cũng hô vang "Vạn tuế vạn vạn tuế".Hoàng thượng cho chúng ta đứng dậy.“Ái khanh, nếu khanh cảm thấy oan ức trong lòng, sao không đến thưa với trẫm? Cớ sao lại làm ầm ĩ trước cửa phủ Tĩnh Vương?"Hoàng thượng e dè Tĩnh Vương không phải ngày một ngày hai, cho nên Tề Sùng mới dám làm càn như vậy.Chỉ thấy hắn vẫn tỏ vẻ phẫn uất nói: "Chuyện xấu hổ của thần, sao có thể mang ra công đường? Xét cho cùng, thê tử của thần đối với thần, thật sự là tình yêu sâu đậm."Thật sự quá mức kinh tởm!Ta lo lắng cho Tiểu Xuân, không tranh cãi với hắn. Tề Sùng thao thao bất tuyệt, nhưng Hoàng thượng đã cắt ngang lời hắn: “Ngươi và Phùng Song, đã hòa ly hay chưa?"Tề Sùng sững sờ: "Đã hòa ly.""Đã hòa ly, sao lại còn là thê tử của ngươi?"TềSùng đầy mặt phẫn nộ, còn muốn nói gì đó, nhưng lại chạm phải ánh mắt phẫn nộ của Hoàng đế. Hắn lập tức nuốt hết những lời định nói vào bụng, một lúc sau mới nói: "Bệ hạ thứ tội."Hoàng thượng khẽ cười, ném mấy phong thư vào mặt Tề Sùng: "Tề ái khanh, ngươi thật là giỏi giang. Ngươi ép Phùng thị hòa ly, lại còn giữ những bức thư bày tỏ tình cảm với người khác, vậy mà ngươi dám đổ thêm dầu vào lửa, phao tin đồn rằng Phùng thị lẳng lơ? Tề Sùng, ngươi thật là giỏi."Giọng nói của Hoàng thượng không hề d.a.o động, nhưng Tề Sùng lại sợ đến toát mồ hôi lạnh, điên cuồng dập đầu."Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng! Là vi thần sai, vi thần không dám tái phạm nữa!"Triệu Đại Nương nào còn dám làm càn, sợ đến ngất xỉu tại chỗ. Mọi người đều đã hiểu rõ, quay sang mắng nhiếc Triệu Đại Nương và Tề Sùng.Cuối cùng, Hoàng thượng cách chức Tề Sùng, đánh Tề Sùng và Triệu Đại Nương mỗi người tám mươi đại bản, coi như xong chuyện. Chỉ là, hai người này đừng hòng ngẩng đầu làm người nữa.Ta còn chưa kịp hỏi thăm thương tích của Tiểu Xuân, Hoàng thượng lại triệu ta vào cung. Trên đường đi, ta vô cùng thấp thỏm. Xét cho cùng, Hoàng thượng và Tĩnh Vương bất hòa nhiều năm, hôm nay Hoàng thượng lại ngầm giúp Tĩnh Vương, không biết trong lòng có bực bội không.Thế nhưng, vừa bước vào điện, ta lại thấy ba huynh đệ họ đang ngồi ngay ngắn. Thịnh Vương là người ngoan ngoãn nhất, Tĩnh Vương vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo. Hoàng thượng liếc nhìn ta: "Phùng thị, ngươi muốn gì làm phần thưởng?"