Mỗi tháng vào ngày rằm, bất kể mưa gió ra sao, ta đều không thiếu lần nào, cùng mẹ chồng đến chùa Hộ Quốc cầu phúc. Con người khi đã về già, có quá nhiều ràng buộc khó buông bỏ, bà gửi gắm tất cả vào thần linh và tổ tiên, từ khi mặt trời còn sáng chói cho đến lúc hoàng hôn dần tàn. Còn ta, bởi cuộc đời chẳng còn gì hối tiếc cũng chẳng cầu mong điều gì thêm, nên thường sớm lánh vào hậu viện, nghe gió nhìn mây để gi/ết thời gian. Nhưng lần này, tại đình nhỏ nơi ta thường nấu trà, lại tình cờ gặp một cô nương thú vị. Nàng cầm trên tay bát cháo yến do nha hoàn hầu hạ, nở nụ cười rạng rỡ: “Chàng ta ấy à, lúc nào cũng lo lắng vớ vẩn.” “Chùa Hộ Quốc lớn thế này, sao lại để mẹ con ta bị đói được chứ.” Nói rồi, nàng vô tình hay hữu ý xoa xoa cái bụng bầu chưa to rõ, khuôn mặt hiện lên vẻ dịu dàng và niềm vui sướng của một người chuẩn bị làm mẹ. Nhận ra ta đang nhìn, nàng bối rối gật đầu chào. Sau đó, nàng thản nhiên hỏi: “Các con của phu nhân nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Chúng có từng quấy nhiễu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...