Hình Thịnh Minh từ ngày tốt nghiệp cấp 3, năm nào cũng vậy, buổi chiều trước đêm giao thừa đều đến thăm thầy chủ nhiệm cũ. Thói quen này duy trì đã được 16 năm, từ lúc 18 tuổi là học sinh cá biệt vừa ra khỏi cánh cổng trung học phổ thông, lúc bần hàn tới lúc giàu có ở ngưỡng 34 tuổi, dù bận rộn tới đâu cũng không bỏ sót một năm nào. Nhớ lại lần đầu tiên anh tới thăm thầy Quý vào chiều 30 Tết, thầy giáo trung tuổi khi ấy đã cực kỳ ngạc nhiên. Bởi anh là học sinh kém nhất lớp nhưng lại tới chúc Tết thầy sớm nhất. Thường thì các học sinh sẽ cùng nhau tới thăm thầy vào mồng 3 Tết theo thông lệ truyền thống. "Sao con không đi cùng các bạn mà lại tới một mình?" " Dạ, vì con là đứa cá biệt nên ngại không đi cùng các bạn, mà họ cũng không thích đi cùng con. Hơn nữa nếu đi cùng các bạn, con sợ thầy chỉ nói chuyện với những bạn giỏi thôi. Con sẽ không được nói chuyện nhiều cùng thầy." Vị thầy giáo bật cười trước lời lẽ của một học sinh cũ thông minh nhưng quậy phá, đã là thanh niên mà vẫn như…
Chương 74: Tới tận nhà
16 Năm, 10 Tuổi, 1 LầnTác giả: Hoa Tiểu LêTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngHình Thịnh Minh từ ngày tốt nghiệp cấp 3, năm nào cũng vậy, buổi chiều trước đêm giao thừa đều đến thăm thầy chủ nhiệm cũ. Thói quen này duy trì đã được 16 năm, từ lúc 18 tuổi là học sinh cá biệt vừa ra khỏi cánh cổng trung học phổ thông, lúc bần hàn tới lúc giàu có ở ngưỡng 34 tuổi, dù bận rộn tới đâu cũng không bỏ sót một năm nào. Nhớ lại lần đầu tiên anh tới thăm thầy Quý vào chiều 30 Tết, thầy giáo trung tuổi khi ấy đã cực kỳ ngạc nhiên. Bởi anh là học sinh kém nhất lớp nhưng lại tới chúc Tết thầy sớm nhất. Thường thì các học sinh sẽ cùng nhau tới thăm thầy vào mồng 3 Tết theo thông lệ truyền thống. "Sao con không đi cùng các bạn mà lại tới một mình?" " Dạ, vì con là đứa cá biệt nên ngại không đi cùng các bạn, mà họ cũng không thích đi cùng con. Hơn nữa nếu đi cùng các bạn, con sợ thầy chỉ nói chuyện với những bạn giỏi thôi. Con sẽ không được nói chuyện nhiều cùng thầy." Vị thầy giáo bật cười trước lời lẽ của một học sinh cũ thông minh nhưng quậy phá, đã là thanh niên mà vẫn như… Đới An Tây vừa mới ngồi vào bàn ăn, bữa sáng đầy đủ xếp đầy trên mặt bàn, còn chưa kịp đụng tới thì thấy thuộc hạ hớt hải chạy vào. Ông ta nhíu mày cằn nhằn.Mới sáng sớm đã mang cái bộ dạng gì vậy?Dạ...Là Hình Thịnh Minh...Ai?Hình Thịnh Minh ạ.Tay cầm nĩa của lão khựng lại và đặt xuống, giọng có chút cao hơn.Hình Thịnh Minh làm sao?Anh ta đang ở ngoài muốn gặp ngài ạ.Tên họ Hình đó có nói chuyện gì không? Hắn bị điên à mà đùng đùng qua đây không báo trước vậy.Không ạ. Nhưng anh ta mang theo rất nhiều người.Thấy thuộc hạ trưng cái bản mặt lo lắng, Đới An Tây đứng dậy còn vỗ vào mặt người đó một cái.- Bình tĩnh đi, trên địa bàn của mình thì lo cái gì. Nghe câu "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" chưa. Mới một tên Hình Thịnh Minh mà đã run rẩy thì làm ăn được cái gì nữa. Đúng là không có tương lai, không làm được việclớn.Miệng nói vậy nhưng Đới An Tây không khỏi thở dài, rồi chậm rãi ra sân nhà đón khách.Đập vào mắt ông ta là một dàn xe Lexus màu đen, đám người Hình Thiên Hội đứng dọc hai bên cực kỳ nghiêm chỉnh và làm người nhìn dấy lên áp lực.Vũ Kiên mở cửa xe, Hình Thịnh Minh nheo mắt nhìn ra ngoài, sau đó khom người bước xuống. Đới An Tây tuy không phải lần đầu gặp anh, nhưng lần nào gặp cũng bị khí chất ngút trời của anh đàn áp, dù anh thua ông ta cả một thế hệ.Lẽ ra phải là người tới thăm đột ngột như Hình Thịnh Minh lên tiếng trước, nhưng anh nhìn chằm chằm làm Đới An Tây phải ra dáng chủ nhà mà chào hỏi.- Ô, khách quý khách quý!Ông ta bước tới gần, tay chìa ra như thể bạn bè thân thiết lâu không gặp, muốn tay bắt mặt mừng nhưng bị Hình Thịnh Minh phớt lờ.Tôi vào trong nói chuyện được chứ?À...Đương nhiên. Mới sáng ra....Còn chưa nói hết câu, Đới An Tây cay cú khi Hình Thịnh Minh coi ông ta như vô hình mà bước đi trước. Ơ kìa, ai mới là chủ nhà vậy?Hình Thịnh Minh ngồi ở vị trí ngang hàng với Đới An Tây, ông ta cho người bê trà lên và nháy mắt nhẹ với thân tín ở đó. Thân tín hiểu ý, cũng tập trung cao độ, không quên phân phó đàn em để ý nhóm người Hình Thiên Hội, chỉ cần có động thái đáng ngờ là phải phản xạ lại ngay.Buổi sáng uống trà rất tốt. Cậu Hình uống thử xem, trà ngon phải khách quý tôi mới đem ra mời đấy.Tôi không tới đây để uống trà.Ngữ điệu từ chối thẳng thừng của anh khiến ông ta bắt đầu hồi hộp.À tôi biết, chắc hẳn là có chuyện gì phải không? Cậu lặn lội tới tận nhà tôi, hẳn là chuyện quan trọng.Đúng vậy, cực kì quan trọng.Đới An Tây chưa hiểu lắm, đang định hỏi cho rõ thì thấy người của Hình Thịnh Minh khệ nệ khiêng gì đó vào trong. Nhìn giống như người bị thương vậy.- Gì đây?Vũ Kiên lật tấm khăn ra, tay bưng trà của Đới An Tây run bần bật, tuy không rơi nhưng nước trà sóng sánh ra ngoài.- HÌNH THỊNH MINH! CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?Thái độ quá khích của ông ta khiến anh rất hài lòng, anh hất hàm đáp lại.- Người quen của Đới gia nhà ông đấy.Đới An Tây nhăn mày rất sâu, đập mạnh ly trà xuống bàn.Ai quen biết gì. Cậu mang người chết tới, là muốn mang xui xẻo cho tôi?Đấy là ông tự nghĩ thôi. Tôi tới để xác nhận một điều.Con cáo già họ Đới đoán được chuyện gì sắp được Hình Thịnh Minh nói ra, nhưng vẫn giả ngơ.Mang cái xác kia đi đi....Đới An Tây!Hình Thịnh Minh, cậu láo vừa phải thôi. Tôi đáng tuổi bố cậu đấy, tên tôi không phải để cậu tùy tiện nói đâu.Ông sai kẻ đó hại nhà tôi.Không. Lẽ ra cậu phải để người sống tới đối chất chứ. Tên đó giờ là cái xác vô hồn, ai sẽ tin lời cậu đây? Đừng có vu oan giá họa cho tôi.Không sao. Biểu hiện này của ông đúng như tôi tưởng tượng. Người bị dồn tới cái chết thì mới thành khẩn nói ra bí mật. Mà kẻ ác thì không xứng đáng được sống thảnh thơi, tốt nhất là nên im lặng vĩnh viễn. Ông nhìn cho kỹ vào, nhỡ một ngày ông cũng như vậy thì đỡ bỡ ngỡ.
16 Năm, 10 Tuổi, 1 LầnTác giả: Hoa Tiểu LêTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngHình Thịnh Minh từ ngày tốt nghiệp cấp 3, năm nào cũng vậy, buổi chiều trước đêm giao thừa đều đến thăm thầy chủ nhiệm cũ. Thói quen này duy trì đã được 16 năm, từ lúc 18 tuổi là học sinh cá biệt vừa ra khỏi cánh cổng trung học phổ thông, lúc bần hàn tới lúc giàu có ở ngưỡng 34 tuổi, dù bận rộn tới đâu cũng không bỏ sót một năm nào. Nhớ lại lần đầu tiên anh tới thăm thầy Quý vào chiều 30 Tết, thầy giáo trung tuổi khi ấy đã cực kỳ ngạc nhiên. Bởi anh là học sinh kém nhất lớp nhưng lại tới chúc Tết thầy sớm nhất. Thường thì các học sinh sẽ cùng nhau tới thăm thầy vào mồng 3 Tết theo thông lệ truyền thống. "Sao con không đi cùng các bạn mà lại tới một mình?" " Dạ, vì con là đứa cá biệt nên ngại không đi cùng các bạn, mà họ cũng không thích đi cùng con. Hơn nữa nếu đi cùng các bạn, con sợ thầy chỉ nói chuyện với những bạn giỏi thôi. Con sẽ không được nói chuyện nhiều cùng thầy." Vị thầy giáo bật cười trước lời lẽ của một học sinh cũ thông minh nhưng quậy phá, đã là thanh niên mà vẫn như… Đới An Tây vừa mới ngồi vào bàn ăn, bữa sáng đầy đủ xếp đầy trên mặt bàn, còn chưa kịp đụng tới thì thấy thuộc hạ hớt hải chạy vào. Ông ta nhíu mày cằn nhằn.Mới sáng sớm đã mang cái bộ dạng gì vậy?Dạ...Là Hình Thịnh Minh...Ai?Hình Thịnh Minh ạ.Tay cầm nĩa của lão khựng lại và đặt xuống, giọng có chút cao hơn.Hình Thịnh Minh làm sao?Anh ta đang ở ngoài muốn gặp ngài ạ.Tên họ Hình đó có nói chuyện gì không? Hắn bị điên à mà đùng đùng qua đây không báo trước vậy.Không ạ. Nhưng anh ta mang theo rất nhiều người.Thấy thuộc hạ trưng cái bản mặt lo lắng, Đới An Tây đứng dậy còn vỗ vào mặt người đó một cái.- Bình tĩnh đi, trên địa bàn của mình thì lo cái gì. Nghe câu "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" chưa. Mới một tên Hình Thịnh Minh mà đã run rẩy thì làm ăn được cái gì nữa. Đúng là không có tương lai, không làm được việclớn.Miệng nói vậy nhưng Đới An Tây không khỏi thở dài, rồi chậm rãi ra sân nhà đón khách.Đập vào mắt ông ta là một dàn xe Lexus màu đen, đám người Hình Thiên Hội đứng dọc hai bên cực kỳ nghiêm chỉnh và làm người nhìn dấy lên áp lực.Vũ Kiên mở cửa xe, Hình Thịnh Minh nheo mắt nhìn ra ngoài, sau đó khom người bước xuống. Đới An Tây tuy không phải lần đầu gặp anh, nhưng lần nào gặp cũng bị khí chất ngút trời của anh đàn áp, dù anh thua ông ta cả một thế hệ.Lẽ ra phải là người tới thăm đột ngột như Hình Thịnh Minh lên tiếng trước, nhưng anh nhìn chằm chằm làm Đới An Tây phải ra dáng chủ nhà mà chào hỏi.- Ô, khách quý khách quý!Ông ta bước tới gần, tay chìa ra như thể bạn bè thân thiết lâu không gặp, muốn tay bắt mặt mừng nhưng bị Hình Thịnh Minh phớt lờ.Tôi vào trong nói chuyện được chứ?À...Đương nhiên. Mới sáng ra....Còn chưa nói hết câu, Đới An Tây cay cú khi Hình Thịnh Minh coi ông ta như vô hình mà bước đi trước. Ơ kìa, ai mới là chủ nhà vậy?Hình Thịnh Minh ngồi ở vị trí ngang hàng với Đới An Tây, ông ta cho người bê trà lên và nháy mắt nhẹ với thân tín ở đó. Thân tín hiểu ý, cũng tập trung cao độ, không quên phân phó đàn em để ý nhóm người Hình Thiên Hội, chỉ cần có động thái đáng ngờ là phải phản xạ lại ngay.Buổi sáng uống trà rất tốt. Cậu Hình uống thử xem, trà ngon phải khách quý tôi mới đem ra mời đấy.Tôi không tới đây để uống trà.Ngữ điệu từ chối thẳng thừng của anh khiến ông ta bắt đầu hồi hộp.À tôi biết, chắc hẳn là có chuyện gì phải không? Cậu lặn lội tới tận nhà tôi, hẳn là chuyện quan trọng.Đúng vậy, cực kì quan trọng.Đới An Tây chưa hiểu lắm, đang định hỏi cho rõ thì thấy người của Hình Thịnh Minh khệ nệ khiêng gì đó vào trong. Nhìn giống như người bị thương vậy.- Gì đây?Vũ Kiên lật tấm khăn ra, tay bưng trà của Đới An Tây run bần bật, tuy không rơi nhưng nước trà sóng sánh ra ngoài.- HÌNH THỊNH MINH! CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?Thái độ quá khích của ông ta khiến anh rất hài lòng, anh hất hàm đáp lại.- Người quen của Đới gia nhà ông đấy.Đới An Tây nhăn mày rất sâu, đập mạnh ly trà xuống bàn.Ai quen biết gì. Cậu mang người chết tới, là muốn mang xui xẻo cho tôi?Đấy là ông tự nghĩ thôi. Tôi tới để xác nhận một điều.Con cáo già họ Đới đoán được chuyện gì sắp được Hình Thịnh Minh nói ra, nhưng vẫn giả ngơ.Mang cái xác kia đi đi....Đới An Tây!Hình Thịnh Minh, cậu láo vừa phải thôi. Tôi đáng tuổi bố cậu đấy, tên tôi không phải để cậu tùy tiện nói đâu.Ông sai kẻ đó hại nhà tôi.Không. Lẽ ra cậu phải để người sống tới đối chất chứ. Tên đó giờ là cái xác vô hồn, ai sẽ tin lời cậu đây? Đừng có vu oan giá họa cho tôi.Không sao. Biểu hiện này của ông đúng như tôi tưởng tượng. Người bị dồn tới cái chết thì mới thành khẩn nói ra bí mật. Mà kẻ ác thì không xứng đáng được sống thảnh thơi, tốt nhất là nên im lặng vĩnh viễn. Ông nhìn cho kỹ vào, nhỡ một ngày ông cũng như vậy thì đỡ bỡ ngỡ.
16 Năm, 10 Tuổi, 1 LầnTác giả: Hoa Tiểu LêTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngHình Thịnh Minh từ ngày tốt nghiệp cấp 3, năm nào cũng vậy, buổi chiều trước đêm giao thừa đều đến thăm thầy chủ nhiệm cũ. Thói quen này duy trì đã được 16 năm, từ lúc 18 tuổi là học sinh cá biệt vừa ra khỏi cánh cổng trung học phổ thông, lúc bần hàn tới lúc giàu có ở ngưỡng 34 tuổi, dù bận rộn tới đâu cũng không bỏ sót một năm nào. Nhớ lại lần đầu tiên anh tới thăm thầy Quý vào chiều 30 Tết, thầy giáo trung tuổi khi ấy đã cực kỳ ngạc nhiên. Bởi anh là học sinh kém nhất lớp nhưng lại tới chúc Tết thầy sớm nhất. Thường thì các học sinh sẽ cùng nhau tới thăm thầy vào mồng 3 Tết theo thông lệ truyền thống. "Sao con không đi cùng các bạn mà lại tới một mình?" " Dạ, vì con là đứa cá biệt nên ngại không đi cùng các bạn, mà họ cũng không thích đi cùng con. Hơn nữa nếu đi cùng các bạn, con sợ thầy chỉ nói chuyện với những bạn giỏi thôi. Con sẽ không được nói chuyện nhiều cùng thầy." Vị thầy giáo bật cười trước lời lẽ của một học sinh cũ thông minh nhưng quậy phá, đã là thanh niên mà vẫn như… Đới An Tây vừa mới ngồi vào bàn ăn, bữa sáng đầy đủ xếp đầy trên mặt bàn, còn chưa kịp đụng tới thì thấy thuộc hạ hớt hải chạy vào. Ông ta nhíu mày cằn nhằn.Mới sáng sớm đã mang cái bộ dạng gì vậy?Dạ...Là Hình Thịnh Minh...Ai?Hình Thịnh Minh ạ.Tay cầm nĩa của lão khựng lại và đặt xuống, giọng có chút cao hơn.Hình Thịnh Minh làm sao?Anh ta đang ở ngoài muốn gặp ngài ạ.Tên họ Hình đó có nói chuyện gì không? Hắn bị điên à mà đùng đùng qua đây không báo trước vậy.Không ạ. Nhưng anh ta mang theo rất nhiều người.Thấy thuộc hạ trưng cái bản mặt lo lắng, Đới An Tây đứng dậy còn vỗ vào mặt người đó một cái.- Bình tĩnh đi, trên địa bàn của mình thì lo cái gì. Nghe câu "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" chưa. Mới một tên Hình Thịnh Minh mà đã run rẩy thì làm ăn được cái gì nữa. Đúng là không có tương lai, không làm được việclớn.Miệng nói vậy nhưng Đới An Tây không khỏi thở dài, rồi chậm rãi ra sân nhà đón khách.Đập vào mắt ông ta là một dàn xe Lexus màu đen, đám người Hình Thiên Hội đứng dọc hai bên cực kỳ nghiêm chỉnh và làm người nhìn dấy lên áp lực.Vũ Kiên mở cửa xe, Hình Thịnh Minh nheo mắt nhìn ra ngoài, sau đó khom người bước xuống. Đới An Tây tuy không phải lần đầu gặp anh, nhưng lần nào gặp cũng bị khí chất ngút trời của anh đàn áp, dù anh thua ông ta cả một thế hệ.Lẽ ra phải là người tới thăm đột ngột như Hình Thịnh Minh lên tiếng trước, nhưng anh nhìn chằm chằm làm Đới An Tây phải ra dáng chủ nhà mà chào hỏi.- Ô, khách quý khách quý!Ông ta bước tới gần, tay chìa ra như thể bạn bè thân thiết lâu không gặp, muốn tay bắt mặt mừng nhưng bị Hình Thịnh Minh phớt lờ.Tôi vào trong nói chuyện được chứ?À...Đương nhiên. Mới sáng ra....Còn chưa nói hết câu, Đới An Tây cay cú khi Hình Thịnh Minh coi ông ta như vô hình mà bước đi trước. Ơ kìa, ai mới là chủ nhà vậy?Hình Thịnh Minh ngồi ở vị trí ngang hàng với Đới An Tây, ông ta cho người bê trà lên và nháy mắt nhẹ với thân tín ở đó. Thân tín hiểu ý, cũng tập trung cao độ, không quên phân phó đàn em để ý nhóm người Hình Thiên Hội, chỉ cần có động thái đáng ngờ là phải phản xạ lại ngay.Buổi sáng uống trà rất tốt. Cậu Hình uống thử xem, trà ngon phải khách quý tôi mới đem ra mời đấy.Tôi không tới đây để uống trà.Ngữ điệu từ chối thẳng thừng của anh khiến ông ta bắt đầu hồi hộp.À tôi biết, chắc hẳn là có chuyện gì phải không? Cậu lặn lội tới tận nhà tôi, hẳn là chuyện quan trọng.Đúng vậy, cực kì quan trọng.Đới An Tây chưa hiểu lắm, đang định hỏi cho rõ thì thấy người của Hình Thịnh Minh khệ nệ khiêng gì đó vào trong. Nhìn giống như người bị thương vậy.- Gì đây?Vũ Kiên lật tấm khăn ra, tay bưng trà của Đới An Tây run bần bật, tuy không rơi nhưng nước trà sóng sánh ra ngoài.- HÌNH THỊNH MINH! CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?Thái độ quá khích của ông ta khiến anh rất hài lòng, anh hất hàm đáp lại.- Người quen của Đới gia nhà ông đấy.Đới An Tây nhăn mày rất sâu, đập mạnh ly trà xuống bàn.Ai quen biết gì. Cậu mang người chết tới, là muốn mang xui xẻo cho tôi?Đấy là ông tự nghĩ thôi. Tôi tới để xác nhận một điều.Con cáo già họ Đới đoán được chuyện gì sắp được Hình Thịnh Minh nói ra, nhưng vẫn giả ngơ.Mang cái xác kia đi đi....Đới An Tây!Hình Thịnh Minh, cậu láo vừa phải thôi. Tôi đáng tuổi bố cậu đấy, tên tôi không phải để cậu tùy tiện nói đâu.Ông sai kẻ đó hại nhà tôi.Không. Lẽ ra cậu phải để người sống tới đối chất chứ. Tên đó giờ là cái xác vô hồn, ai sẽ tin lời cậu đây? Đừng có vu oan giá họa cho tôi.Không sao. Biểu hiện này của ông đúng như tôi tưởng tượng. Người bị dồn tới cái chết thì mới thành khẩn nói ra bí mật. Mà kẻ ác thì không xứng đáng được sống thảnh thơi, tốt nhất là nên im lặng vĩnh viễn. Ông nhìn cho kỹ vào, nhỡ một ngày ông cũng như vậy thì đỡ bỡ ngỡ.