Tác giả:

Mùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà…

Chương 85

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam ChínhTác giả: Mộc Trà QuânTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà… Mẹ Đường nghe xong cũng hiểu, lúc Xuyên Tử đến Nguyên Đản đã tắm xong, hẳn là hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, chính Nguyên Đản đã nói."Chờ Nguyên Đản về, để mẹ hỏi kỹ xem mọi chuyện là thế nào, những lời đồn bên ngoài cũng không cần để ý tới, là người bình thường cũng sẽ không cho là thật!"Mặc dù nói như vậy, nhưng mẹ Đường vẫn thấy tức giận, trong đám người năm đó khắp nơi nói Đường Văn Sinh không được thì bà nội Xuyên Tử chính là người xông lên đầu tiên."Lời gì cũng đều há mồm là ra, ngay cả Xuyên Tử coi mẹ nó như mẹ kế cũng là bởi vì bà ta luôn nói hươu nói vượn trước mặt Xuyên Tử, lúc nào cũng muốn cháu trai đứng về phía mình, xa cách con dâu! Người như vậy thật không phải là thứ gì tốt, về sau mấy đứa gặp phải bà ta cũng nên tránh một chút!"Hai vợ chồng anh hai Đường liếc nhau, nhao nhao gật đầu.Tiếp theo chị dâu hai Đường mang miếng thịt khô cha mẹ cho ra: "Mẹ, tối nay nấu đi.""Đúng rồi, nhà chú ba đều ở nhà, vừa vặn ăn cùng nhau."Chị dâu hai Đường cũng cười nói."Thịt tươi còn chưa ăn xong đâu, cất đi đã, ngày cuối cùng lúc bọn nó sắp đi rồi nấu." Mẹ Đường nói xong lại thì thầm một câu: "Vợ chồng bọn chúng cũng không dễ dàng, sao còn tiếp tế mấy đứa chứ?""Chúng con không muốn, còn bị chỉ vào mặt mà mắng đâu..."Chị dâu hai Đường nói đến chuyện xảy ra bên nhà mẹ đẻ, mà lúc này Đường Văn Sinh đang ở chân núi sau núi đào hành dại, Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm ở một bên cầm hành dại mà anh đã đào, bỏ đất, sau đó đặt trong cái gùi nhỏ của Nguyên Đản.Nguyên Đản đứng bên cạnh cái gùi nhỏ, duỗi tay nhỏ ổn lấy gùi."Ban đêm làm rau xanh xào ăn, hoặc làm bánh rán hành cũng không tệ."Phong Ánh Nguyệt cười nói."Không phải em muốn để lại để ngâm dưa chua sao?""Nhiều như vậy, cũng không ngâm hết được." Phong Ánh Nguyệt vặt bớt rễ hành, thuận tay đặt vào trong gùi, Nguyên Đản sợ cô không với tới, còn nghiêng cái gùi về phía cô.Phong Ánh Nguyệt phát hiện điểm ấy, khen Nguyên Đản vài câu, thổi phồng đến mức hai gò má Nguyên Đản đỏ bừng.Trên đường về nhà, ba người gặp một đôi vợ chồng trẻ, theo bối phận cũng xem như cháu và cháu dâu của bọn họ. Người cháu kia nhìn Nguyên Đản, lại nhìn Đường Văn Sinh đang vác gùi, nhịn không được cười hỏi: "Chú Văn Sinh, cháu nghe nói hôm nay chú với Nguyên Đản ở trong sân vừa tắm vừa tranh bồn tắm?""Nói bậy cái gì thế! Nghe xong đã biết là nói bậy, anh còn nói nữa." Cô vợ lập tức đá anh ta một cái."Tranh bồn tắm?"Phong Ánh Nguyệt sững sờ, là sao?Thấy cô và Đường Văn Sinh cũng không biết, thanh niên nín cười nói lại cho bọn họ chuyện mà mẹ anh ta đã kể lúc về nhà một lần, nghe xong, Phong Ánh Nguyệt cười khẽ không thôi, mà Đường Văn Sinh thì hơi đen mặt.Chờ đôi vợ chồng kia đi, Đường Văn Sinh nhìn về phía Nguyên Đản đang cái gì cũng không hiểu."Con nói gì với Xuyên Tử thế?"Nguyên Đản thấy sắc mặt anh không tốt, lập tức tránh về phía Phong Ánh Nguyệt.Phong Ánh Nguyệt cười dắt tay nó đi lên phía trước: "Trẻ con biết cái gì, đi, chúng ta về nhà đã."Đường Văn Sinh nhìn bóng lưng của bọn họ, nhịn không được khẽ xoa trán.Về đến nhà, vừa mới vào sân đã bị anh hai Đường ngồi xổm một lúc lâu kéo đến kho củi truy hỏi: "Chuyện là thế nào?""Anh nói chuyện tranh bồn tắm?""Không phải sao?" Anh hai Đường biết rõ còn cố hỏi, tiếp tục truy hỏi: "Em tranh thật?"“… Anh hai.” Đường Văn Sinh không hiểu: "Trong lòng anh, em là người có thể tranh bồn tắm với Nguyên Đản sao?"Anh hai Đường ho nhẹ một tiếng, nhìn trời nhìn đất lại không nhìn Đường Văn Sinh: "À cái đó, người ấy mà, không nói chính xác được, hơn nữa khi còn bé em cũng tranh đồ của anh mà.""Cái kia vốn là chính là của em, là anh cầm rồi không trả lại cho em." Đường Văn Sinh không thay đổi sắc mặt vạch sai lầm của anh ấy.Bên này, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường nói chuyện xong, càng cười không ngừng: "Chuyện này truyền đi thật là thú vị, nếu em không biết Văn Sinh, chắc chắn sẽ tin!""Không đâu." Chị dâu hai Đường cười thành tiếng vịt kêu, thanh âm kia còn làm anh hai Đường ở kho củi cười: "Chuyện không đáng tin như thế cũng chỉ có mấy thím già thích buôn dưa kia thích nghe."

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam ChínhTác giả: Mộc Trà QuânTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà… Mẹ Đường nghe xong cũng hiểu, lúc Xuyên Tử đến Nguyên Đản đã tắm xong, hẳn là hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, chính Nguyên Đản đã nói."Chờ Nguyên Đản về, để mẹ hỏi kỹ xem mọi chuyện là thế nào, những lời đồn bên ngoài cũng không cần để ý tới, là người bình thường cũng sẽ không cho là thật!"Mặc dù nói như vậy, nhưng mẹ Đường vẫn thấy tức giận, trong đám người năm đó khắp nơi nói Đường Văn Sinh không được thì bà nội Xuyên Tử chính là người xông lên đầu tiên."Lời gì cũng đều há mồm là ra, ngay cả Xuyên Tử coi mẹ nó như mẹ kế cũng là bởi vì bà ta luôn nói hươu nói vượn trước mặt Xuyên Tử, lúc nào cũng muốn cháu trai đứng về phía mình, xa cách con dâu! Người như vậy thật không phải là thứ gì tốt, về sau mấy đứa gặp phải bà ta cũng nên tránh một chút!"Hai vợ chồng anh hai Đường liếc nhau, nhao nhao gật đầu.Tiếp theo chị dâu hai Đường mang miếng thịt khô cha mẹ cho ra: "Mẹ, tối nay nấu đi.""Đúng rồi, nhà chú ba đều ở nhà, vừa vặn ăn cùng nhau."Chị dâu hai Đường cũng cười nói."Thịt tươi còn chưa ăn xong đâu, cất đi đã, ngày cuối cùng lúc bọn nó sắp đi rồi nấu." Mẹ Đường nói xong lại thì thầm một câu: "Vợ chồng bọn chúng cũng không dễ dàng, sao còn tiếp tế mấy đứa chứ?""Chúng con không muốn, còn bị chỉ vào mặt mà mắng đâu..."Chị dâu hai Đường nói đến chuyện xảy ra bên nhà mẹ đẻ, mà lúc này Đường Văn Sinh đang ở chân núi sau núi đào hành dại, Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm ở một bên cầm hành dại mà anh đã đào, bỏ đất, sau đó đặt trong cái gùi nhỏ của Nguyên Đản.Nguyên Đản đứng bên cạnh cái gùi nhỏ, duỗi tay nhỏ ổn lấy gùi."Ban đêm làm rau xanh xào ăn, hoặc làm bánh rán hành cũng không tệ."Phong Ánh Nguyệt cười nói."Không phải em muốn để lại để ngâm dưa chua sao?""Nhiều như vậy, cũng không ngâm hết được." Phong Ánh Nguyệt vặt bớt rễ hành, thuận tay đặt vào trong gùi, Nguyên Đản sợ cô không với tới, còn nghiêng cái gùi về phía cô.Phong Ánh Nguyệt phát hiện điểm ấy, khen Nguyên Đản vài câu, thổi phồng đến mức hai gò má Nguyên Đản đỏ bừng.Trên đường về nhà, ba người gặp một đôi vợ chồng trẻ, theo bối phận cũng xem như cháu và cháu dâu của bọn họ. Người cháu kia nhìn Nguyên Đản, lại nhìn Đường Văn Sinh đang vác gùi, nhịn không được cười hỏi: "Chú Văn Sinh, cháu nghe nói hôm nay chú với Nguyên Đản ở trong sân vừa tắm vừa tranh bồn tắm?""Nói bậy cái gì thế! Nghe xong đã biết là nói bậy, anh còn nói nữa." Cô vợ lập tức đá anh ta một cái."Tranh bồn tắm?"Phong Ánh Nguyệt sững sờ, là sao?Thấy cô và Đường Văn Sinh cũng không biết, thanh niên nín cười nói lại cho bọn họ chuyện mà mẹ anh ta đã kể lúc về nhà một lần, nghe xong, Phong Ánh Nguyệt cười khẽ không thôi, mà Đường Văn Sinh thì hơi đen mặt.Chờ đôi vợ chồng kia đi, Đường Văn Sinh nhìn về phía Nguyên Đản đang cái gì cũng không hiểu."Con nói gì với Xuyên Tử thế?"Nguyên Đản thấy sắc mặt anh không tốt, lập tức tránh về phía Phong Ánh Nguyệt.Phong Ánh Nguyệt cười dắt tay nó đi lên phía trước: "Trẻ con biết cái gì, đi, chúng ta về nhà đã."Đường Văn Sinh nhìn bóng lưng của bọn họ, nhịn không được khẽ xoa trán.Về đến nhà, vừa mới vào sân đã bị anh hai Đường ngồi xổm một lúc lâu kéo đến kho củi truy hỏi: "Chuyện là thế nào?""Anh nói chuyện tranh bồn tắm?""Không phải sao?" Anh hai Đường biết rõ còn cố hỏi, tiếp tục truy hỏi: "Em tranh thật?"“… Anh hai.” Đường Văn Sinh không hiểu: "Trong lòng anh, em là người có thể tranh bồn tắm với Nguyên Đản sao?"Anh hai Đường ho nhẹ một tiếng, nhìn trời nhìn đất lại không nhìn Đường Văn Sinh: "À cái đó, người ấy mà, không nói chính xác được, hơn nữa khi còn bé em cũng tranh đồ của anh mà.""Cái kia vốn là chính là của em, là anh cầm rồi không trả lại cho em." Đường Văn Sinh không thay đổi sắc mặt vạch sai lầm của anh ấy.Bên này, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường nói chuyện xong, càng cười không ngừng: "Chuyện này truyền đi thật là thú vị, nếu em không biết Văn Sinh, chắc chắn sẽ tin!""Không đâu." Chị dâu hai Đường cười thành tiếng vịt kêu, thanh âm kia còn làm anh hai Đường ở kho củi cười: "Chuyện không đáng tin như thế cũng chỉ có mấy thím già thích buôn dưa kia thích nghe."

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam ChínhTác giả: Mộc Trà QuânTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà… Mẹ Đường nghe xong cũng hiểu, lúc Xuyên Tử đến Nguyên Đản đã tắm xong, hẳn là hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, chính Nguyên Đản đã nói."Chờ Nguyên Đản về, để mẹ hỏi kỹ xem mọi chuyện là thế nào, những lời đồn bên ngoài cũng không cần để ý tới, là người bình thường cũng sẽ không cho là thật!"Mặc dù nói như vậy, nhưng mẹ Đường vẫn thấy tức giận, trong đám người năm đó khắp nơi nói Đường Văn Sinh không được thì bà nội Xuyên Tử chính là người xông lên đầu tiên."Lời gì cũng đều há mồm là ra, ngay cả Xuyên Tử coi mẹ nó như mẹ kế cũng là bởi vì bà ta luôn nói hươu nói vượn trước mặt Xuyên Tử, lúc nào cũng muốn cháu trai đứng về phía mình, xa cách con dâu! Người như vậy thật không phải là thứ gì tốt, về sau mấy đứa gặp phải bà ta cũng nên tránh một chút!"Hai vợ chồng anh hai Đường liếc nhau, nhao nhao gật đầu.Tiếp theo chị dâu hai Đường mang miếng thịt khô cha mẹ cho ra: "Mẹ, tối nay nấu đi.""Đúng rồi, nhà chú ba đều ở nhà, vừa vặn ăn cùng nhau."Chị dâu hai Đường cũng cười nói."Thịt tươi còn chưa ăn xong đâu, cất đi đã, ngày cuối cùng lúc bọn nó sắp đi rồi nấu." Mẹ Đường nói xong lại thì thầm một câu: "Vợ chồng bọn chúng cũng không dễ dàng, sao còn tiếp tế mấy đứa chứ?""Chúng con không muốn, còn bị chỉ vào mặt mà mắng đâu..."Chị dâu hai Đường nói đến chuyện xảy ra bên nhà mẹ đẻ, mà lúc này Đường Văn Sinh đang ở chân núi sau núi đào hành dại, Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm ở một bên cầm hành dại mà anh đã đào, bỏ đất, sau đó đặt trong cái gùi nhỏ của Nguyên Đản.Nguyên Đản đứng bên cạnh cái gùi nhỏ, duỗi tay nhỏ ổn lấy gùi."Ban đêm làm rau xanh xào ăn, hoặc làm bánh rán hành cũng không tệ."Phong Ánh Nguyệt cười nói."Không phải em muốn để lại để ngâm dưa chua sao?""Nhiều như vậy, cũng không ngâm hết được." Phong Ánh Nguyệt vặt bớt rễ hành, thuận tay đặt vào trong gùi, Nguyên Đản sợ cô không với tới, còn nghiêng cái gùi về phía cô.Phong Ánh Nguyệt phát hiện điểm ấy, khen Nguyên Đản vài câu, thổi phồng đến mức hai gò má Nguyên Đản đỏ bừng.Trên đường về nhà, ba người gặp một đôi vợ chồng trẻ, theo bối phận cũng xem như cháu và cháu dâu của bọn họ. Người cháu kia nhìn Nguyên Đản, lại nhìn Đường Văn Sinh đang vác gùi, nhịn không được cười hỏi: "Chú Văn Sinh, cháu nghe nói hôm nay chú với Nguyên Đản ở trong sân vừa tắm vừa tranh bồn tắm?""Nói bậy cái gì thế! Nghe xong đã biết là nói bậy, anh còn nói nữa." Cô vợ lập tức đá anh ta một cái."Tranh bồn tắm?"Phong Ánh Nguyệt sững sờ, là sao?Thấy cô và Đường Văn Sinh cũng không biết, thanh niên nín cười nói lại cho bọn họ chuyện mà mẹ anh ta đã kể lúc về nhà một lần, nghe xong, Phong Ánh Nguyệt cười khẽ không thôi, mà Đường Văn Sinh thì hơi đen mặt.Chờ đôi vợ chồng kia đi, Đường Văn Sinh nhìn về phía Nguyên Đản đang cái gì cũng không hiểu."Con nói gì với Xuyên Tử thế?"Nguyên Đản thấy sắc mặt anh không tốt, lập tức tránh về phía Phong Ánh Nguyệt.Phong Ánh Nguyệt cười dắt tay nó đi lên phía trước: "Trẻ con biết cái gì, đi, chúng ta về nhà đã."Đường Văn Sinh nhìn bóng lưng của bọn họ, nhịn không được khẽ xoa trán.Về đến nhà, vừa mới vào sân đã bị anh hai Đường ngồi xổm một lúc lâu kéo đến kho củi truy hỏi: "Chuyện là thế nào?""Anh nói chuyện tranh bồn tắm?""Không phải sao?" Anh hai Đường biết rõ còn cố hỏi, tiếp tục truy hỏi: "Em tranh thật?"“… Anh hai.” Đường Văn Sinh không hiểu: "Trong lòng anh, em là người có thể tranh bồn tắm với Nguyên Đản sao?"Anh hai Đường ho nhẹ một tiếng, nhìn trời nhìn đất lại không nhìn Đường Văn Sinh: "À cái đó, người ấy mà, không nói chính xác được, hơn nữa khi còn bé em cũng tranh đồ của anh mà.""Cái kia vốn là chính là của em, là anh cầm rồi không trả lại cho em." Đường Văn Sinh không thay đổi sắc mặt vạch sai lầm của anh ấy.Bên này, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường nói chuyện xong, càng cười không ngừng: "Chuyện này truyền đi thật là thú vị, nếu em không biết Văn Sinh, chắc chắn sẽ tin!""Không đâu." Chị dâu hai Đường cười thành tiếng vịt kêu, thanh âm kia còn làm anh hai Đường ở kho củi cười: "Chuyện không đáng tin như thế cũng chỉ có mấy thím già thích buôn dưa kia thích nghe."

Chương 85