Tác giả:

Mùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà…

Chương 312

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam ChínhTác giả: Mộc Trà QuânTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà… Em giỏi nhỉ 1Đường Văn Sinh giật mình: "Sao lại hỏi thế?"Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng kéo anh vào một góc sân, nhỏ giọng kể về người chị em của mẹ Đường, vừa mới nhắc tới người này, Đường Văn Sinh đã đè tay cô lại."Anh biết chuyện này, khoảng thời gian chị cả ở nhà bàn chuyện cưới hỏi, mẹ cứ nhắc mãi là không được để chị cả gả xa nhà, vậy nên cũng từng nhắc tới dì kia."Lúc này Phong Ánh Nguyệt thấy sốt ruột, tay không tự giác siết lại với nhau: "Còn nhớ lần trước cậu cả đi thăm Lưu Phân, cứ tưởng qua mấy ngày ông ấy mới về, ai ngờ mới đi hai hôm đã quay lại mà vẻ mặt cũng khó coi, lại càng không nhắc tới chuyện có gặp được Lưu Phân không, anh nói xem..."Trời đông giá rét gió lạnh thấu xương, hai người đứng trong sân, chỉ cảm thấy cả người đang rét run.Đường Văn Sinh ôm bả vai cô, kéo người đi về hướng nhà bếp: "Cứ giao chuyện này cho anh, em và mẹ yên tâm đi.""Được." Phong Ánh Nguyệt dùng sức nắm tay anh: "Em đi nấu cơm, anh đi nhóm hai cái bếp lò đi."Vợ chồng hai người chia ra làm việc.Trong lúc Đường Văn Sinh nhóm hết bếp lò rồi bưng lên cửa nhà chính để nó tản nhiệt, chuẩn bị tới phòng bếp để phụ một tay thì Nguyên Đản thức dậy, nó đội cái mũ mà Phong Ánh Nguyệt dệt cho nó, chạy tung tăng từ nhà phía đông lại đây."Cha, không phải hôm qua đã bảo sáng thức dậy sẽ gọi con sao?"Nguyên Đản xốc khăn lông phủ trên thùng gỗ lên, thoáng cái hơi nóng đã bốc lên, nó đặt khăn lông mình mang tới xuống, sau đó nhanh chóng rửa mặt."Hôm qua con cũng mệt rồi, hơn nữa bây giờ trời lạnh, dậy sớm như thế làm gì."Đường Văn Sinh vừa đặt củi vào trong cửa phòng bếp vừa trả lời.Nguyên Đản treo khăn lau mặt của mình lên gọn gàng, sau đó úp khăn lông phủ trên thùng gỗ lại như cũ, tránh để lát nữa mẹ Đường bọn họ rửa mặt thì nước lại không đủ nóng."Cha mẹ có thể dậy sớm thì con cũng có thể, cũng tại con không lên kế hoạch tốt, trong thành phố có điện nên đọc sách sướng miễn bàn, cũng vì vậy mà tối hôm qua đọc quá khuya, không biết ngủ từ lúc nào."Nói xong, Nguyên Đản cũng thấy hơi ngượng ngùng.Phong Ánh Nguyệt đang nấu trứng gà đường đỏ, nghe thấy thế thì nhìn sang Đường Văn Sinh: "Bộ anh không ngăn à?""Nó thích đọc sách, chẳng lẽ anh còn cản sao?" Đường Văn Sinh nén cười: "Không bằng để nó đọc cho đã." "Nhưng dù thế nào thì cũng không thể đọc tới mức ngủ quên lúc nào không hay chứ." Phong Ánh Nguyệt nói xong, cho Nguyên Đản đang chờ để giúp đỡ cầm giẻ lau bàn đi lên nhà chính.Lúc Nguyên Đản lau bàn thì cậu Lưu thức dậy, mẹ Đường cũng vừa rửa mặt xong.Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu Lưu chuẩn bị đi làm, Phong Ánh Nguyệt thấy vậy thì nhìn sang Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh quay về nhà phía đông để lấy mũ rồi ra ngoài theo đối phương.Mẹ Đường thấy vậy thì nhìn sang Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt nói: "Văn Sinh nói anh ấy biết phải làm thế nào.""Vậy là tốt rồi, cũng có thể là mẹ nghĩ nhiều thôi."Nào có chuyện khéo tới mức để bà gặp lại chuyện như thế lần nữa chứ?Hy vọng đứa bé kia không gặp chuyện gì.Vừa ra đầu hẻm, cơn gió lạnh buốt kia lướt qua, mặc dù cả hai đều đội mũ chụp tai nhưng đều cảm thấy hơi lạnh."Cậu cả, lần trước cậu sang chỗ em gái cũng không ở lại bao lâu, dù sao mấy năm nay cậu cũng tích góp được khoảng một tháng ngày nghỉ, hay là tới đó thăm em gái xem sao?"Cậu Lưu lấy làm lạ khi hôm nay thằng nhóc này cùng ra đây, nghe vậy thì lập tức sửng sốt, sau đó thấy hơi cảm động."Cậu biết cháu muốn tốt cho quan hệ của cha con nhà cậu, nhưng cậu... cậu cũng không giấu gì cháu, lần trước cậu qua nhưng chưa gặp được Lưu Phân lần nào! Mẹ chồng con bé nói chuyện chua ngoa đanh đá với cậu, bảo là Lưu Phân không muốn gặp cậu."Cậu Lưu thở dài: "Cậu không còn thể diện để ở lại, mà muốn về cũng không có xe, vậy nên đã tìm một nhà khách để ở một đêm."Đường Văn Sinh nghe thế thì cau mày: "Mẹ chồng em ấy nói cái gì thì sự thật là như thế sao? Còn chưa gặp được người thì chưa chắc đó là suy nghĩ của em ấy.""Cháu không hiểu, con bé còn đang trách cậu."Cậu Lưu lắc đầu, phất tay với anh rồi tự lái xe đạp đi.Sau khi bóng ông ấy và xe đạp đi xa, Đường Văn Sinh xoay người tìm một bốt điện thoại để gọi điện đến đơn vị của Liêu Thiên Cường.May mà mấy ngày nay Liêu Thiên Cường tăng ca nên đang ở tại đơn vị, nếu không sáng sớm thế này đúng là không tìm được người."Địa chỉ nhà chồng Lưu Phân? Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?"Liêu Thiên Cường sợ tới mức cả người tỉnh táo lại.Đường Văn Sinh cũng không giấu anh ấy, nhỏ giọng kể lại một lượt chuyện này qua điện thoại, kể về chuyện lần trước cậu Lưu đi tìm Lưu Phân nhưng không gặp được người.

Em giỏi nhỉ 1

Đường Văn Sinh giật mình: "Sao lại hỏi thế?"

Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng kéo anh vào một góc sân, nhỏ giọng kể về người chị em của mẹ Đường, vừa mới nhắc tới người này, Đường Văn Sinh đã đè tay cô lại.

"Anh biết chuyện này, khoảng thời gian chị cả ở nhà bàn chuyện cưới hỏi, mẹ cứ nhắc mãi là không được để chị cả gả xa nhà, vậy nên cũng từng nhắc tới dì kia."

Lúc này Phong Ánh Nguyệt thấy sốt ruột, tay không tự giác siết lại với nhau: "Còn nhớ lần trước cậu cả đi thăm Lưu Phân, cứ tưởng qua mấy ngày ông ấy mới về, ai ngờ mới đi hai hôm đã quay lại mà vẻ mặt cũng khó coi, lại càng không nhắc tới chuyện có gặp được Lưu Phân không, anh nói xem..."

Trời đông giá rét gió lạnh thấu xương, hai người đứng trong sân, chỉ cảm thấy cả người đang rét run.

Đường Văn Sinh ôm bả vai cô, kéo người đi về hướng nhà bếp: "Cứ giao chuyện này cho anh, em và mẹ yên tâm đi."

"Được." Phong Ánh Nguyệt dùng sức nắm tay anh: "Em đi nấu cơm, anh đi nhóm hai cái bếp lò đi."

Vợ chồng hai người chia ra làm việc.

Trong lúc Đường Văn Sinh nhóm hết bếp lò rồi bưng lên cửa nhà chính để nó tản nhiệt, chuẩn bị tới phòng bếp để phụ một tay thì Nguyên Đản thức dậy, nó đội cái mũ mà Phong Ánh Nguyệt dệt cho nó, chạy tung tăng từ nhà phía đông lại đây.

"Cha, không phải hôm qua đã bảo sáng thức dậy sẽ gọi con sao?"

Nguyên Đản xốc khăn lông phủ trên thùng gỗ lên, thoáng cái hơi nóng đã bốc lên, nó đặt khăn lông mình mang tới xuống, sau đó nhanh chóng rửa mặt.

"Hôm qua con cũng mệt rồi, hơn nữa bây giờ trời lạnh, dậy sớm như thế làm gì."

Đường Văn Sinh vừa đặt củi vào trong cửa phòng bếp vừa trả lời.

Nguyên Đản treo khăn lau mặt của mình lên gọn gàng, sau đó úp khăn lông phủ trên thùng gỗ lại như cũ, tránh để lát nữa mẹ Đường bọn họ rửa mặt thì nước lại không đủ nóng.

"Cha mẹ có thể dậy sớm thì con cũng có thể, cũng tại con không lên kế hoạch tốt, trong thành phố có điện nên đọc sách sướng miễn bàn, cũng vì vậy mà tối hôm qua đọc quá khuya, không biết ngủ từ lúc nào."

Nói xong, Nguyên Đản cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Phong Ánh Nguyệt đang nấu trứng gà đường đỏ, nghe thấy thế thì nhìn sang Đường Văn Sinh: "Bộ anh không ngăn à?"

"Nó thích đọc sách, chẳng lẽ anh còn cản sao?" Đường Văn Sinh nén cười: "Không bằng để nó đọc cho đã." "Nhưng dù thế nào thì cũng không thể đọc tới mức ngủ quên lúc nào không hay chứ." Phong Ánh Nguyệt nói xong, cho Nguyên Đản đang chờ để giúp đỡ cầm giẻ lau bàn đi lên nhà chính.

Lúc Nguyên Đản lau bàn thì cậu Lưu thức dậy, mẹ Đường cũng vừa rửa mặt xong.

Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu Lưu chuẩn bị đi làm, Phong Ánh Nguyệt thấy vậy thì nhìn sang Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh quay về nhà phía đông để lấy mũ rồi ra ngoài theo đối phương.

Mẹ Đường thấy vậy thì nhìn sang Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt nói: "Văn Sinh nói anh ấy biết phải làm thế nào."

"Vậy là tốt rồi, cũng có thể là mẹ nghĩ nhiều thôi."

Nào có chuyện khéo tới mức để bà gặp lại chuyện như thế lần nữa chứ?

Hy vọng đứa bé kia không gặp chuyện gì.

Vừa ra đầu hẻm, cơn gió lạnh buốt kia lướt qua, mặc dù cả hai đều đội mũ chụp tai nhưng đều cảm thấy hơi lạnh.

"Cậu cả, lần trước cậu sang chỗ em gái cũng không ở lại bao lâu, dù sao mấy năm nay cậu cũng tích góp được khoảng một tháng ngày nghỉ, hay là tới đó thăm em gái xem sao?"

Cậu Lưu lấy làm lạ khi hôm nay thằng nhóc này cùng ra đây, nghe vậy thì lập tức sửng sốt, sau đó thấy hơi cảm động.

"Cậu biết cháu muốn tốt cho quan hệ của cha con nhà cậu, nhưng cậu... cậu cũng không giấu gì cháu, lần trước cậu qua nhưng chưa gặp được Lưu Phân lần nào! Mẹ chồng con bé nói chuyện chua ngoa đanh đá với cậu, bảo là Lưu Phân không muốn gặp cậu."

Cậu Lưu thở dài: "Cậu không còn thể diện để ở lại, mà muốn về cũng không có xe, vậy nên đã tìm một nhà khách để ở một đêm."

Đường Văn Sinh nghe thế thì cau mày: "Mẹ chồng em ấy nói cái gì thì sự thật là như thế sao? Còn chưa gặp được người thì chưa chắc đó là suy nghĩ của em ấy."

"Cháu không hiểu, con bé còn đang trách cậu."

Cậu Lưu lắc đầu, phất tay với anh rồi tự lái xe đạp đi.

Sau khi bóng ông ấy và xe đạp đi xa, Đường Văn Sinh xoay người tìm một bốt điện thoại để gọi điện đến đơn vị của Liêu Thiên Cường.

May mà mấy ngày nay Liêu Thiên Cường tăng ca nên đang ở tại đơn vị, nếu không sáng sớm thế này đúng là không tìm được người.

"Địa chỉ nhà chồng Lưu Phân? Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?"

Liêu Thiên Cường sợ tới mức cả người tỉnh táo lại.

Đường Văn Sinh cũng không giấu anh ấy, nhỏ giọng kể lại một lượt chuyện này qua điện thoại, kể về chuyện lần trước cậu Lưu đi tìm Lưu Phân nhưng không gặp được người.

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam ChínhTác giả: Mộc Trà QuânTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà… Em giỏi nhỉ 1Đường Văn Sinh giật mình: "Sao lại hỏi thế?"Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng kéo anh vào một góc sân, nhỏ giọng kể về người chị em của mẹ Đường, vừa mới nhắc tới người này, Đường Văn Sinh đã đè tay cô lại."Anh biết chuyện này, khoảng thời gian chị cả ở nhà bàn chuyện cưới hỏi, mẹ cứ nhắc mãi là không được để chị cả gả xa nhà, vậy nên cũng từng nhắc tới dì kia."Lúc này Phong Ánh Nguyệt thấy sốt ruột, tay không tự giác siết lại với nhau: "Còn nhớ lần trước cậu cả đi thăm Lưu Phân, cứ tưởng qua mấy ngày ông ấy mới về, ai ngờ mới đi hai hôm đã quay lại mà vẻ mặt cũng khó coi, lại càng không nhắc tới chuyện có gặp được Lưu Phân không, anh nói xem..."Trời đông giá rét gió lạnh thấu xương, hai người đứng trong sân, chỉ cảm thấy cả người đang rét run.Đường Văn Sinh ôm bả vai cô, kéo người đi về hướng nhà bếp: "Cứ giao chuyện này cho anh, em và mẹ yên tâm đi.""Được." Phong Ánh Nguyệt dùng sức nắm tay anh: "Em đi nấu cơm, anh đi nhóm hai cái bếp lò đi."Vợ chồng hai người chia ra làm việc.Trong lúc Đường Văn Sinh nhóm hết bếp lò rồi bưng lên cửa nhà chính để nó tản nhiệt, chuẩn bị tới phòng bếp để phụ một tay thì Nguyên Đản thức dậy, nó đội cái mũ mà Phong Ánh Nguyệt dệt cho nó, chạy tung tăng từ nhà phía đông lại đây."Cha, không phải hôm qua đã bảo sáng thức dậy sẽ gọi con sao?"Nguyên Đản xốc khăn lông phủ trên thùng gỗ lên, thoáng cái hơi nóng đã bốc lên, nó đặt khăn lông mình mang tới xuống, sau đó nhanh chóng rửa mặt."Hôm qua con cũng mệt rồi, hơn nữa bây giờ trời lạnh, dậy sớm như thế làm gì."Đường Văn Sinh vừa đặt củi vào trong cửa phòng bếp vừa trả lời.Nguyên Đản treo khăn lau mặt của mình lên gọn gàng, sau đó úp khăn lông phủ trên thùng gỗ lại như cũ, tránh để lát nữa mẹ Đường bọn họ rửa mặt thì nước lại không đủ nóng."Cha mẹ có thể dậy sớm thì con cũng có thể, cũng tại con không lên kế hoạch tốt, trong thành phố có điện nên đọc sách sướng miễn bàn, cũng vì vậy mà tối hôm qua đọc quá khuya, không biết ngủ từ lúc nào."Nói xong, Nguyên Đản cũng thấy hơi ngượng ngùng.Phong Ánh Nguyệt đang nấu trứng gà đường đỏ, nghe thấy thế thì nhìn sang Đường Văn Sinh: "Bộ anh không ngăn à?""Nó thích đọc sách, chẳng lẽ anh còn cản sao?" Đường Văn Sinh nén cười: "Không bằng để nó đọc cho đã." "Nhưng dù thế nào thì cũng không thể đọc tới mức ngủ quên lúc nào không hay chứ." Phong Ánh Nguyệt nói xong, cho Nguyên Đản đang chờ để giúp đỡ cầm giẻ lau bàn đi lên nhà chính.Lúc Nguyên Đản lau bàn thì cậu Lưu thức dậy, mẹ Đường cũng vừa rửa mặt xong.Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu Lưu chuẩn bị đi làm, Phong Ánh Nguyệt thấy vậy thì nhìn sang Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh quay về nhà phía đông để lấy mũ rồi ra ngoài theo đối phương.Mẹ Đường thấy vậy thì nhìn sang Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt nói: "Văn Sinh nói anh ấy biết phải làm thế nào.""Vậy là tốt rồi, cũng có thể là mẹ nghĩ nhiều thôi."Nào có chuyện khéo tới mức để bà gặp lại chuyện như thế lần nữa chứ?Hy vọng đứa bé kia không gặp chuyện gì.Vừa ra đầu hẻm, cơn gió lạnh buốt kia lướt qua, mặc dù cả hai đều đội mũ chụp tai nhưng đều cảm thấy hơi lạnh."Cậu cả, lần trước cậu sang chỗ em gái cũng không ở lại bao lâu, dù sao mấy năm nay cậu cũng tích góp được khoảng một tháng ngày nghỉ, hay là tới đó thăm em gái xem sao?"Cậu Lưu lấy làm lạ khi hôm nay thằng nhóc này cùng ra đây, nghe vậy thì lập tức sửng sốt, sau đó thấy hơi cảm động."Cậu biết cháu muốn tốt cho quan hệ của cha con nhà cậu, nhưng cậu... cậu cũng không giấu gì cháu, lần trước cậu qua nhưng chưa gặp được Lưu Phân lần nào! Mẹ chồng con bé nói chuyện chua ngoa đanh đá với cậu, bảo là Lưu Phân không muốn gặp cậu."Cậu Lưu thở dài: "Cậu không còn thể diện để ở lại, mà muốn về cũng không có xe, vậy nên đã tìm một nhà khách để ở một đêm."Đường Văn Sinh nghe thế thì cau mày: "Mẹ chồng em ấy nói cái gì thì sự thật là như thế sao? Còn chưa gặp được người thì chưa chắc đó là suy nghĩ của em ấy.""Cháu không hiểu, con bé còn đang trách cậu."Cậu Lưu lắc đầu, phất tay với anh rồi tự lái xe đạp đi.Sau khi bóng ông ấy và xe đạp đi xa, Đường Văn Sinh xoay người tìm một bốt điện thoại để gọi điện đến đơn vị của Liêu Thiên Cường.May mà mấy ngày nay Liêu Thiên Cường tăng ca nên đang ở tại đơn vị, nếu không sáng sớm thế này đúng là không tìm được người."Địa chỉ nhà chồng Lưu Phân? Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?"Liêu Thiên Cường sợ tới mức cả người tỉnh táo lại.Đường Văn Sinh cũng không giấu anh ấy, nhỏ giọng kể lại một lượt chuyện này qua điện thoại, kể về chuyện lần trước cậu Lưu đi tìm Lưu Phân nhưng không gặp được người.

Chương 312