Tác giả:

Mùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà…

Chương 395

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam ChínhTác giả: Mộc Trà QuânTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà… Đánh người 2Mẹ Tần và bà nội Tần nghe vậy liền mỉm cười, sau đó cả hai kéo cha Tần - người đang quấy rầy cậu nhóc giải đề ra ngoài.Có lẽ là vì đã nếm qua mùi vị thắng thua một lần rồi nên lần này Nguyên Đản và Tần Lưu Hải vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều nhờ vào sự hỗ trợ của Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh để ôn luyện.Đặc biệt là Tần Lưu Hải vẫn còn yếu về những thứ cơ bản, buổi sáng ở nhà vừa ăn cháo ngô vừa ngồi học thuộc lòng công thức, bà nội Tần nghe vậy liền biết.Điểm thi của cuộc thi toán bậc tiểu học được chọn là hai lớp trong khối lớp sáu của trường trung học cơ sở.Theo kế hoạch sẽ tổ chức vào thứ bảy.Tất cả trường tiểu học trong huyện có học sinh đăng ký tham gia đều phải tới chỗ này thi.Buổi sáng Phong Ánh Nguyệt chỉ có hai tiết, dạy xong, cô liền tới trường trung học cơ sở nhìn tụi nhỏ làm bài, sau đó cô liền phát hiện có hai đứa bé nhìn rất quen, đó là con của mấy người ở đội sản xuất."Đó là hai đứa bé của nhà ông Vu và nhà ông Lâm."Mẹ Đường vừa thấy cô, liền cười tủm tỉm đi tới.Không thấy người nhà của hai đứa bé kia ở đâu hết, chỉ thấy thầy của bọn nhỏ dẫn tới đây."A Tráng không tham gia thật là đáng tiếc."Phong Ánh Nguyệt cười nói."Thằng bé đó hả." Mẹ Đường thở dài: "Giống y chang cha nó vậy, đọc sách một hồi liền ngẩn người ra, học không nổi, không biết nó có thể kiên trì học tới lớp mấy nữa."Lúc trước anh họ cả cố gắng học đến lớp ba liền từ bỏ, thà ở đội sản xuất đi bê đá còn hơn là phải đi học, việc này khiến bác cả Đường tức muốn chết.Mà A Tráng cũng y như cha nó vậy.Mẹ Đường vừa nhắc đến chuyện này liền bực bội: "Ngoài Văn Sinh ra thì cũng không có đứa nào học hành cho ra hồn hết, cha con còn nói có phải là mộ của tổ tiên chôn không đúng chỗ hay không, bác cả của con nghe vậy cũng muốn dời mộ đi luôn đấy.""Đừng tin vào những thứ mê tín dị đoan, nếu quả thật là đã chôn sai chỗ thì sao con và Văn Sinh có thể học xong đại học được chứ?""Đúng là vậy, cho nên đừng nhắc tới chuyện này nữa."Nói chuyện với mẹ Đường được một hồi, rất nhanh đã thấy vài đứa trẻ làm xong bài bước ra ngoài.Hai người cũng không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng thi của Nguyên Đản, Nguyên Đản có vẻ đã làm xong nhưng cậu nhóc không nộp bài ngay, thay vào đó là ngồi kiểm tra lại một lần nữa, cho đến khi tiếng chuông thông báo kết thúc vang lên, cậu nhóc mới nộp bài thi và đi ra ngoài.Tần Lưu Hải cũng vậy.Mẹ Đường đưa bọn chúng về nhà trước, bây giờ mới có hơn mười giờ, về nhà sẽ vừa kịp lúc làm cơm trưa.Còn Phong Ánh Nguyệt thì đi đến chỗ của thầy Hoàng mượn một tờ đề thi cầm về, sau khi về đến nhà liền bảo hai cậu nhóc viết lại câu trả lời của mình vào tập rồi đối chiếu với nhau.Cuối cùng, Phong Ánh Nguyệt sẽ chấm thử cho tụi nhỏ.Thật ra những câu trong kì thi này khá khó đối với học sinh tiểu học.Sáng thứ bảy là dành cho dưới lớp năm thi, còn chiều thì sẽ dành cho lớp năm và lớp sáu thi."Thế nào ạ?"Nguyên Đản căng thẳng nhìn Phong Ánh Nguyệt.Phong Ánh Nguyệt sau khi đọc xong bài giải của Tần Lưu Hải, cô dùng bút đỏ ghi điểm số ở bên trên: 93.Hai cậu nhóc nhìn thấy số điểm đó liền liên tục thở phào nhẹ nhõm.Trên 90 điểm, dù không được giải nhất thì cũng có thể giành được giải ba."Không tồi nha." Phong Ánh Nguyệt khen một câu, Tần Lưu Hải đỏ mặt nhận lại quyển tập của mình, cẩn thận sờ điểm số của mình."Nguyên Đản?"Tần Lưu Hải nhìn vào quyển tập của Nguyên Đản.Nguyên Đản vô cùng lo lắng, trên chín mươi điểm là xuất sắc, nhưng cậu và Tần Lưu Hải lại có vài đáp án khác nhau."Mẹ có hơi đói."Phong Ánh Nguyệt vừa nhìn quyển tập của Nguyên Đản vừa nói.Nguyên Đản đứng dậy lấy bánh táo trong hộc tủ rồi xé bịch ra, tự mình đút cho Phong Ánh Nguyệt."Không tồi, chín mươi chín điểm, câu này bị sai một chỗ." Sau khi Phong Ánh Nguyệt ăn bánh táo, cô rất nhanh đã chấm xong, sau đó dùng bút đỏ khoanh vào một trong những đáp án điền vào chỗ trống của cậu nhóc và cũng khoanh vào đề thi.Nguyên Đản không nghĩ mình lại sai chỗ này liền vội vàng cầm lấy đề thi, cùng Tần Lưu Hải tính lại câu đã bị sai.Tần Lưu Hải và cậu đều làm sai câu đó.Hai người làm lại một lần nữa cũng không giải ra."Khả năng cao là bị in sai đề rồi." Phong Ánh Nguyệt uống một ngụm nước ấm: "Người phụ trách đề thi lần này sẽ bị mắng té tát cho mà coi."Như Phong Ánh Nguyệt đã nói, người này đã bị mắng nhưng cuộc thi đã kết thúc, vì vậy, chín mươi chín điểm là điểm cao nhất.

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam ChínhTác giả: Mộc Trà QuânTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà… Đánh người 2Mẹ Tần và bà nội Tần nghe vậy liền mỉm cười, sau đó cả hai kéo cha Tần - người đang quấy rầy cậu nhóc giải đề ra ngoài.Có lẽ là vì đã nếm qua mùi vị thắng thua một lần rồi nên lần này Nguyên Đản và Tần Lưu Hải vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều nhờ vào sự hỗ trợ của Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh để ôn luyện.Đặc biệt là Tần Lưu Hải vẫn còn yếu về những thứ cơ bản, buổi sáng ở nhà vừa ăn cháo ngô vừa ngồi học thuộc lòng công thức, bà nội Tần nghe vậy liền biết.Điểm thi của cuộc thi toán bậc tiểu học được chọn là hai lớp trong khối lớp sáu của trường trung học cơ sở.Theo kế hoạch sẽ tổ chức vào thứ bảy.Tất cả trường tiểu học trong huyện có học sinh đăng ký tham gia đều phải tới chỗ này thi.Buổi sáng Phong Ánh Nguyệt chỉ có hai tiết, dạy xong, cô liền tới trường trung học cơ sở nhìn tụi nhỏ làm bài, sau đó cô liền phát hiện có hai đứa bé nhìn rất quen, đó là con của mấy người ở đội sản xuất."Đó là hai đứa bé của nhà ông Vu và nhà ông Lâm."Mẹ Đường vừa thấy cô, liền cười tủm tỉm đi tới.Không thấy người nhà của hai đứa bé kia ở đâu hết, chỉ thấy thầy của bọn nhỏ dẫn tới đây."A Tráng không tham gia thật là đáng tiếc."Phong Ánh Nguyệt cười nói."Thằng bé đó hả." Mẹ Đường thở dài: "Giống y chang cha nó vậy, đọc sách một hồi liền ngẩn người ra, học không nổi, không biết nó có thể kiên trì học tới lớp mấy nữa."Lúc trước anh họ cả cố gắng học đến lớp ba liền từ bỏ, thà ở đội sản xuất đi bê đá còn hơn là phải đi học, việc này khiến bác cả Đường tức muốn chết.Mà A Tráng cũng y như cha nó vậy.Mẹ Đường vừa nhắc đến chuyện này liền bực bội: "Ngoài Văn Sinh ra thì cũng không có đứa nào học hành cho ra hồn hết, cha con còn nói có phải là mộ của tổ tiên chôn không đúng chỗ hay không, bác cả của con nghe vậy cũng muốn dời mộ đi luôn đấy.""Đừng tin vào những thứ mê tín dị đoan, nếu quả thật là đã chôn sai chỗ thì sao con và Văn Sinh có thể học xong đại học được chứ?""Đúng là vậy, cho nên đừng nhắc tới chuyện này nữa."Nói chuyện với mẹ Đường được một hồi, rất nhanh đã thấy vài đứa trẻ làm xong bài bước ra ngoài.Hai người cũng không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng thi của Nguyên Đản, Nguyên Đản có vẻ đã làm xong nhưng cậu nhóc không nộp bài ngay, thay vào đó là ngồi kiểm tra lại một lần nữa, cho đến khi tiếng chuông thông báo kết thúc vang lên, cậu nhóc mới nộp bài thi và đi ra ngoài.Tần Lưu Hải cũng vậy.Mẹ Đường đưa bọn chúng về nhà trước, bây giờ mới có hơn mười giờ, về nhà sẽ vừa kịp lúc làm cơm trưa.Còn Phong Ánh Nguyệt thì đi đến chỗ của thầy Hoàng mượn một tờ đề thi cầm về, sau khi về đến nhà liền bảo hai cậu nhóc viết lại câu trả lời của mình vào tập rồi đối chiếu với nhau.Cuối cùng, Phong Ánh Nguyệt sẽ chấm thử cho tụi nhỏ.Thật ra những câu trong kì thi này khá khó đối với học sinh tiểu học.Sáng thứ bảy là dành cho dưới lớp năm thi, còn chiều thì sẽ dành cho lớp năm và lớp sáu thi."Thế nào ạ?"Nguyên Đản căng thẳng nhìn Phong Ánh Nguyệt.Phong Ánh Nguyệt sau khi đọc xong bài giải của Tần Lưu Hải, cô dùng bút đỏ ghi điểm số ở bên trên: 93.Hai cậu nhóc nhìn thấy số điểm đó liền liên tục thở phào nhẹ nhõm.Trên 90 điểm, dù không được giải nhất thì cũng có thể giành được giải ba."Không tồi nha." Phong Ánh Nguyệt khen một câu, Tần Lưu Hải đỏ mặt nhận lại quyển tập của mình, cẩn thận sờ điểm số của mình."Nguyên Đản?"Tần Lưu Hải nhìn vào quyển tập của Nguyên Đản.Nguyên Đản vô cùng lo lắng, trên chín mươi điểm là xuất sắc, nhưng cậu và Tần Lưu Hải lại có vài đáp án khác nhau."Mẹ có hơi đói."Phong Ánh Nguyệt vừa nhìn quyển tập của Nguyên Đản vừa nói.Nguyên Đản đứng dậy lấy bánh táo trong hộc tủ rồi xé bịch ra, tự mình đút cho Phong Ánh Nguyệt."Không tồi, chín mươi chín điểm, câu này bị sai một chỗ." Sau khi Phong Ánh Nguyệt ăn bánh táo, cô rất nhanh đã chấm xong, sau đó dùng bút đỏ khoanh vào một trong những đáp án điền vào chỗ trống của cậu nhóc và cũng khoanh vào đề thi.Nguyên Đản không nghĩ mình lại sai chỗ này liền vội vàng cầm lấy đề thi, cùng Tần Lưu Hải tính lại câu đã bị sai.Tần Lưu Hải và cậu đều làm sai câu đó.Hai người làm lại một lần nữa cũng không giải ra."Khả năng cao là bị in sai đề rồi." Phong Ánh Nguyệt uống một ngụm nước ấm: "Người phụ trách đề thi lần này sẽ bị mắng té tát cho mà coi."Như Phong Ánh Nguyệt đã nói, người này đã bị mắng nhưng cuộc thi đã kết thúc, vì vậy, chín mươi chín điểm là điểm cao nhất.

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam ChínhTác giả: Mộc Trà QuânTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMùa xuân năm 1975, trong khu dân cư cũ bên cạnh xưởng giấy của huyện An Dương có người vừa tổ chức chuyện mừng xong, nhìn thấy màn đêm buông xuống, khách khứa rộn rã một lúc sau đó bọc kẹo hỉ hứng thú ra về. Phong Ánh Nguyệt ngồi trên giường gỗ trải chiếc drap giường thêu chữ Hỷ to đỏ, mượn ngọn đèn dầu sáng tỏ quan sát xung quanh. Ngoài chiếc giường gỗ cô đang ngồi, bên tay phải có ba chiếc rương gỗ đặt chồng lên, bên trên còn dán một tấm chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ. Bên tay trái có hai cánh cửa sổ thủy tinh khung gỗ, bên trên cửa sổ thủy tinh cũng dán chữ Hỷ cắt từ giấy đỏ, bên dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn không to không nhỏ, trên bàn còn đặt mấy quyển sách cùng với một ngọn đèn dầu. Nơi đối diện ba chiếc rương là một cánh cửa dùng vải bố làm rèm che, lúc này ánh đèn dầu bên ngoài in lên vải bố cũng rất sáng, thi thoảng còn truyền tới một số tiếng nói chuyện. Đây vốn là một căn phòng rộng mười lăm mét vuông, vì chuyện mừng lần này, căn phòng được chia thành hai gian trong ngoài, nơi mà… Đánh người 2Mẹ Tần và bà nội Tần nghe vậy liền mỉm cười, sau đó cả hai kéo cha Tần - người đang quấy rầy cậu nhóc giải đề ra ngoài.Có lẽ là vì đã nếm qua mùi vị thắng thua một lần rồi nên lần này Nguyên Đản và Tần Lưu Hải vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều nhờ vào sự hỗ trợ của Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh để ôn luyện.Đặc biệt là Tần Lưu Hải vẫn còn yếu về những thứ cơ bản, buổi sáng ở nhà vừa ăn cháo ngô vừa ngồi học thuộc lòng công thức, bà nội Tần nghe vậy liền biết.Điểm thi của cuộc thi toán bậc tiểu học được chọn là hai lớp trong khối lớp sáu của trường trung học cơ sở.Theo kế hoạch sẽ tổ chức vào thứ bảy.Tất cả trường tiểu học trong huyện có học sinh đăng ký tham gia đều phải tới chỗ này thi.Buổi sáng Phong Ánh Nguyệt chỉ có hai tiết, dạy xong, cô liền tới trường trung học cơ sở nhìn tụi nhỏ làm bài, sau đó cô liền phát hiện có hai đứa bé nhìn rất quen, đó là con của mấy người ở đội sản xuất."Đó là hai đứa bé của nhà ông Vu và nhà ông Lâm."Mẹ Đường vừa thấy cô, liền cười tủm tỉm đi tới.Không thấy người nhà của hai đứa bé kia ở đâu hết, chỉ thấy thầy của bọn nhỏ dẫn tới đây."A Tráng không tham gia thật là đáng tiếc."Phong Ánh Nguyệt cười nói."Thằng bé đó hả." Mẹ Đường thở dài: "Giống y chang cha nó vậy, đọc sách một hồi liền ngẩn người ra, học không nổi, không biết nó có thể kiên trì học tới lớp mấy nữa."Lúc trước anh họ cả cố gắng học đến lớp ba liền từ bỏ, thà ở đội sản xuất đi bê đá còn hơn là phải đi học, việc này khiến bác cả Đường tức muốn chết.Mà A Tráng cũng y như cha nó vậy.Mẹ Đường vừa nhắc đến chuyện này liền bực bội: "Ngoài Văn Sinh ra thì cũng không có đứa nào học hành cho ra hồn hết, cha con còn nói có phải là mộ của tổ tiên chôn không đúng chỗ hay không, bác cả của con nghe vậy cũng muốn dời mộ đi luôn đấy.""Đừng tin vào những thứ mê tín dị đoan, nếu quả thật là đã chôn sai chỗ thì sao con và Văn Sinh có thể học xong đại học được chứ?""Đúng là vậy, cho nên đừng nhắc tới chuyện này nữa."Nói chuyện với mẹ Đường được một hồi, rất nhanh đã thấy vài đứa trẻ làm xong bài bước ra ngoài.Hai người cũng không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng thi của Nguyên Đản, Nguyên Đản có vẻ đã làm xong nhưng cậu nhóc không nộp bài ngay, thay vào đó là ngồi kiểm tra lại một lần nữa, cho đến khi tiếng chuông thông báo kết thúc vang lên, cậu nhóc mới nộp bài thi và đi ra ngoài.Tần Lưu Hải cũng vậy.Mẹ Đường đưa bọn chúng về nhà trước, bây giờ mới có hơn mười giờ, về nhà sẽ vừa kịp lúc làm cơm trưa.Còn Phong Ánh Nguyệt thì đi đến chỗ của thầy Hoàng mượn một tờ đề thi cầm về, sau khi về đến nhà liền bảo hai cậu nhóc viết lại câu trả lời của mình vào tập rồi đối chiếu với nhau.Cuối cùng, Phong Ánh Nguyệt sẽ chấm thử cho tụi nhỏ.Thật ra những câu trong kì thi này khá khó đối với học sinh tiểu học.Sáng thứ bảy là dành cho dưới lớp năm thi, còn chiều thì sẽ dành cho lớp năm và lớp sáu thi."Thế nào ạ?"Nguyên Đản căng thẳng nhìn Phong Ánh Nguyệt.Phong Ánh Nguyệt sau khi đọc xong bài giải của Tần Lưu Hải, cô dùng bút đỏ ghi điểm số ở bên trên: 93.Hai cậu nhóc nhìn thấy số điểm đó liền liên tục thở phào nhẹ nhõm.Trên 90 điểm, dù không được giải nhất thì cũng có thể giành được giải ba."Không tồi nha." Phong Ánh Nguyệt khen một câu, Tần Lưu Hải đỏ mặt nhận lại quyển tập của mình, cẩn thận sờ điểm số của mình."Nguyên Đản?"Tần Lưu Hải nhìn vào quyển tập của Nguyên Đản.Nguyên Đản vô cùng lo lắng, trên chín mươi điểm là xuất sắc, nhưng cậu và Tần Lưu Hải lại có vài đáp án khác nhau."Mẹ có hơi đói."Phong Ánh Nguyệt vừa nhìn quyển tập của Nguyên Đản vừa nói.Nguyên Đản đứng dậy lấy bánh táo trong hộc tủ rồi xé bịch ra, tự mình đút cho Phong Ánh Nguyệt."Không tồi, chín mươi chín điểm, câu này bị sai một chỗ." Sau khi Phong Ánh Nguyệt ăn bánh táo, cô rất nhanh đã chấm xong, sau đó dùng bút đỏ khoanh vào một trong những đáp án điền vào chỗ trống của cậu nhóc và cũng khoanh vào đề thi.Nguyên Đản không nghĩ mình lại sai chỗ này liền vội vàng cầm lấy đề thi, cùng Tần Lưu Hải tính lại câu đã bị sai.Tần Lưu Hải và cậu đều làm sai câu đó.Hai người làm lại một lần nữa cũng không giải ra."Khả năng cao là bị in sai đề rồi." Phong Ánh Nguyệt uống một ngụm nước ấm: "Người phụ trách đề thi lần này sẽ bị mắng té tát cho mà coi."Như Phong Ánh Nguyệt đã nói, người này đã bị mắng nhưng cuộc thi đã kết thúc, vì vậy, chín mươi chín điểm là điểm cao nhất.

Chương 395