(Văn án) Năm mười sáu tuổi, ta bị Thái tử từ hôn. Chẳng mấy chốc, ta trở thành trò cười lớn nhất của cả Kinh Thành. Chỉ vì hắn từ hôn với ta để cưới người muội muội vốn dĩ vô danh tiểu tốt của ta. Từ hôn với đích nữ để cưới thứ nữ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một tiểu thư của gia đình danh gia vọng tộc. Thế nhưng, ta chẳng hề bận tâm, thậm chí còn muốn bật cười! Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup. Sống lại một đời, ta thật sự muốn xem nàng ta còn có thể dậy sóng thế nào... 1 Ta tên là Tống Ngọc Cẩm. Cha ta là Đại tướng quân trấn quốc của Đại Lương, mẹ ta là Hoài An Quận chúa được Tiên hoàng phong tặng, các huynh trưởng của ta đều đã lập nhiều chiến công hiển hách. Nhà họ Tống chúng ta có thể được xem là gia tộc thịnh vượng nhất…
Chương 12
Cẩm Tú Lan SanTác giả: Trì Tảo TảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không(Văn án) Năm mười sáu tuổi, ta bị Thái tử từ hôn. Chẳng mấy chốc, ta trở thành trò cười lớn nhất của cả Kinh Thành. Chỉ vì hắn từ hôn với ta để cưới người muội muội vốn dĩ vô danh tiểu tốt của ta. Từ hôn với đích nữ để cưới thứ nữ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một tiểu thư của gia đình danh gia vọng tộc. Thế nhưng, ta chẳng hề bận tâm, thậm chí còn muốn bật cười! Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup. Sống lại một đời, ta thật sự muốn xem nàng ta còn có thể dậy sóng thế nào... 1 Ta tên là Tống Ngọc Cẩm. Cha ta là Đại tướng quân trấn quốc của Đại Lương, mẹ ta là Hoài An Quận chúa được Tiên hoàng phong tặng, các huynh trưởng của ta đều đã lập nhiều chiến công hiển hách. Nhà họ Tống chúng ta có thể được xem là gia tộc thịnh vượng nhất… Ta khẽ cúi đầu, đời này, có lẽ vì ta luôn nắm bắt được cơ hội, nhiều sự việc phát triển nhanh hơn đời trước, mà Tống Tĩnh An cũng nóng vội hơn đời trước. Sự nóng vội này lại khiến nàng rối loạn kế hoạch, sống mơ hồ hơn đời trước. "Vị trí thái tử phi quả thực không phải ai cũng có thể đảm đương, nhưng ta cũng may mắn vì người ngồi lên vị trí đó không phải là ta." Nghe xong lời ta, Thác Bạt Linh Nhi nghi hoặc chớp mắt hỏi: "Tại sao?" Ta khẽ thở dài, nhìn đoàn đón dâu trải dài trên phố, nhẹ giọng nói: "Điều khó đoán nhất trên đời này là lòng người, huống hồ là lòng đế vương?" 14 Người mới vào phủ, thời gian thái tử ở bên Tống Tĩnh An ít đi nhiều. Ban đầu Tống Tĩnh An còn không cam lòng, ngày ngày nước mắt đầm đìa, thậm chí dùng đủ mọi cách, chỉ để kéo thái tử ra khỏi phòng của Hoa Doanh Chi. Thái tử đối với nàng cũng cảm thấy có lỗi, nên dù biết nàng đang làm trò trẻ con, cũng sẽ lập tức bỏ Hoa Doanh Chi mà đến bên nàng, thậm chí còn mang theo thức ăn và trang sức nàng thích, dịu dàng cùng nàng dùng bữa, ôm nàng mà ngủ, chiều chuộng nàng. Nhưng những ngày như vậy cũng không kéo dài được lâu. Hoa Doanh Chi vào phủ thái tử chưa đầy nửa năm, thì được thái y chẩn đoán đã mang thai. Thái tử là trưởng tử của bệ hạ, đứa trẻ này, dù trai hay gái, đều sẽ là cháu trưởng hoàng gia. Bệ hạ nghe tin thì vô cùng vui mừng, không biết bao nhiêu phần thưởng được đưa vào phủ thái tử, thời gian thái tử ở bên Hoa Doanh Chi cũng ngày một nhiều hơn, không còn để ý đến những trò trẻ con của Tống Tĩnh An nữa. Ngày qua ngày, Tống Tĩnh An gầy đi trông thấy, thân hình cũng ngày càng gầy gò. Thái y đến khám, chỉ nói nàng là do u sầu, cần tĩnh tâm dưỡng bệnh. Thái tử biết được, lại thường xuyên đến thăm nàng, những món bổ quý giá trong cung ban xuống, phần lớn cũng vào phòng Tống Tĩnh An. Dù vậy, tình trạng của Tống Tĩnh An vẫn không có chuyển biến tốt, thậm chí ngày càng nghiêm trọng, thái y còn trực tiếp nói nàng tích tụ uất ức thành bệnh, chẳng còn sống được bao lâu. Đến khi Hoa Doanh Chi mang thai được bảy tháng, ta nhận được thư mời từ Tống Tĩnh An gửi đến. Nàng nói nàng muốn gặp ta. Như kiếp trước, đến cuối cùng, người Tống Tĩnh An muốn gặp vẫn là ta. Nhận thư, ta bảo Thanh Mạn làm một phần bánh quế hoa, đây là món điểm tâm mà Tống Tĩnh An từng rất thích, cũng coi như là món quà cuối cùng ta tặng nàng. 15 Vừa bước vào phủ thái tử, ta đã thấy từ xa một bóng hình yểu điệu màu xanh lam. Hoa Doanh Chi với bụng bầu, gương mặt điềm tĩnh dịu dàng đứng dưới gốc cây quế trong sân, liếc thấy ta, nàng chậm rãi quay lại, nở nụ cười mỉm với ta, đẹp đến không thể tả. Mỗi cử chỉ của nàng, đoan trang thục nữ, hoàn toàn không giống một cô gái hái thuốc nuôi nơi sơn dã, mà giống một tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng từ nhỏ. Nhìn vẻ điềm tĩnh dịu dàng của nàng, ta hiểu rằng, rốt cuộc hoàng gia đã tìm được người còn xuất sắc hơn ta nghĩ. Chỉ là, để tìm được người ngoài ta ra có thể thực sự đảm đương vị trí thái tử phi, nhưng lại có thể danh chính ngôn thuận cưới thái tử mà không bị Tống Tĩnh An ngăn cản, hẳn cũng tốn không ít công sức của bệ hạ. Đến phòng Tống Tĩnh An, ta thấy nàng yếu ớt tựa vào giường, mặt mày xanh xao gầy yếu, cả căn phòng phảng phất mùi thuốc đắng. Thấy ta, đôi mắt âm u của Tống Tĩnh An sáng lên, rồi liền ho khan một trận kịch liệt, như muốn ho đến rã rời linh hồn. Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup."Muội tìm ta đến, có việc gì." Ta chọn một chiếc ghế gần nàng ngồi xuống. Nàng ho một lúc mới bình tĩnh lại, chăm chú nhìn ta: "Tống Ngọc Cẩm, tỷ từng nói ta là linh hồn đến từ thế giới khác, không có khả năng tiên tri, chẳng lẽ tỷ đã biết điều gì từ sớm?!" Ta nhìn nàng, nhẹ nhàng nhếch môi, "Biết thì sao, không biết thì sao, với tình trạng của muội bây giờ, muội có thể làm gì được chứ?" Nghe lời ta, đồng tử Tống Tĩnh An đột nhiên co rút, mắt nhanh chóng hiện lên một tia hoảng hốt, "Không thể nào! Điều này không thể nào! Khi ta xuyên không đến, trong ký ức của nguyên chủ, tỷ chưa bao giờ có khả năng tiên tri! Tỷ không phải Tống Ngọc Cẩm! Ta đã nói tại sao ta không đấu lại tỷ, rõ ràng ta mới là người được chọn, rõ ràng mọi thứ đều phải phát triển theo dự đoán của ta! Là tỷ! Tất cả là do tỷ đang giở trò đúng không!!"
Cẩm Tú Lan SanTác giả: Trì Tảo TảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không(Văn án) Năm mười sáu tuổi, ta bị Thái tử từ hôn. Chẳng mấy chốc, ta trở thành trò cười lớn nhất của cả Kinh Thành. Chỉ vì hắn từ hôn với ta để cưới người muội muội vốn dĩ vô danh tiểu tốt của ta. Từ hôn với đích nữ để cưới thứ nữ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một tiểu thư của gia đình danh gia vọng tộc. Thế nhưng, ta chẳng hề bận tâm, thậm chí còn muốn bật cười! Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup. Sống lại một đời, ta thật sự muốn xem nàng ta còn có thể dậy sóng thế nào... 1 Ta tên là Tống Ngọc Cẩm. Cha ta là Đại tướng quân trấn quốc của Đại Lương, mẹ ta là Hoài An Quận chúa được Tiên hoàng phong tặng, các huynh trưởng của ta đều đã lập nhiều chiến công hiển hách. Nhà họ Tống chúng ta có thể được xem là gia tộc thịnh vượng nhất… Ta khẽ cúi đầu, đời này, có lẽ vì ta luôn nắm bắt được cơ hội, nhiều sự việc phát triển nhanh hơn đời trước, mà Tống Tĩnh An cũng nóng vội hơn đời trước. Sự nóng vội này lại khiến nàng rối loạn kế hoạch, sống mơ hồ hơn đời trước. "Vị trí thái tử phi quả thực không phải ai cũng có thể đảm đương, nhưng ta cũng may mắn vì người ngồi lên vị trí đó không phải là ta." Nghe xong lời ta, Thác Bạt Linh Nhi nghi hoặc chớp mắt hỏi: "Tại sao?" Ta khẽ thở dài, nhìn đoàn đón dâu trải dài trên phố, nhẹ giọng nói: "Điều khó đoán nhất trên đời này là lòng người, huống hồ là lòng đế vương?" 14 Người mới vào phủ, thời gian thái tử ở bên Tống Tĩnh An ít đi nhiều. Ban đầu Tống Tĩnh An còn không cam lòng, ngày ngày nước mắt đầm đìa, thậm chí dùng đủ mọi cách, chỉ để kéo thái tử ra khỏi phòng của Hoa Doanh Chi. Thái tử đối với nàng cũng cảm thấy có lỗi, nên dù biết nàng đang làm trò trẻ con, cũng sẽ lập tức bỏ Hoa Doanh Chi mà đến bên nàng, thậm chí còn mang theo thức ăn và trang sức nàng thích, dịu dàng cùng nàng dùng bữa, ôm nàng mà ngủ, chiều chuộng nàng. Nhưng những ngày như vậy cũng không kéo dài được lâu. Hoa Doanh Chi vào phủ thái tử chưa đầy nửa năm, thì được thái y chẩn đoán đã mang thai. Thái tử là trưởng tử của bệ hạ, đứa trẻ này, dù trai hay gái, đều sẽ là cháu trưởng hoàng gia. Bệ hạ nghe tin thì vô cùng vui mừng, không biết bao nhiêu phần thưởng được đưa vào phủ thái tử, thời gian thái tử ở bên Hoa Doanh Chi cũng ngày một nhiều hơn, không còn để ý đến những trò trẻ con của Tống Tĩnh An nữa. Ngày qua ngày, Tống Tĩnh An gầy đi trông thấy, thân hình cũng ngày càng gầy gò. Thái y đến khám, chỉ nói nàng là do u sầu, cần tĩnh tâm dưỡng bệnh. Thái tử biết được, lại thường xuyên đến thăm nàng, những món bổ quý giá trong cung ban xuống, phần lớn cũng vào phòng Tống Tĩnh An. Dù vậy, tình trạng của Tống Tĩnh An vẫn không có chuyển biến tốt, thậm chí ngày càng nghiêm trọng, thái y còn trực tiếp nói nàng tích tụ uất ức thành bệnh, chẳng còn sống được bao lâu. Đến khi Hoa Doanh Chi mang thai được bảy tháng, ta nhận được thư mời từ Tống Tĩnh An gửi đến. Nàng nói nàng muốn gặp ta. Như kiếp trước, đến cuối cùng, người Tống Tĩnh An muốn gặp vẫn là ta. Nhận thư, ta bảo Thanh Mạn làm một phần bánh quế hoa, đây là món điểm tâm mà Tống Tĩnh An từng rất thích, cũng coi như là món quà cuối cùng ta tặng nàng. 15 Vừa bước vào phủ thái tử, ta đã thấy từ xa một bóng hình yểu điệu màu xanh lam. Hoa Doanh Chi với bụng bầu, gương mặt điềm tĩnh dịu dàng đứng dưới gốc cây quế trong sân, liếc thấy ta, nàng chậm rãi quay lại, nở nụ cười mỉm với ta, đẹp đến không thể tả. Mỗi cử chỉ của nàng, đoan trang thục nữ, hoàn toàn không giống một cô gái hái thuốc nuôi nơi sơn dã, mà giống một tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng từ nhỏ. Nhìn vẻ điềm tĩnh dịu dàng của nàng, ta hiểu rằng, rốt cuộc hoàng gia đã tìm được người còn xuất sắc hơn ta nghĩ. Chỉ là, để tìm được người ngoài ta ra có thể thực sự đảm đương vị trí thái tử phi, nhưng lại có thể danh chính ngôn thuận cưới thái tử mà không bị Tống Tĩnh An ngăn cản, hẳn cũng tốn không ít công sức của bệ hạ. Đến phòng Tống Tĩnh An, ta thấy nàng yếu ớt tựa vào giường, mặt mày xanh xao gầy yếu, cả căn phòng phảng phất mùi thuốc đắng. Thấy ta, đôi mắt âm u của Tống Tĩnh An sáng lên, rồi liền ho khan một trận kịch liệt, như muốn ho đến rã rời linh hồn. Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup."Muội tìm ta đến, có việc gì." Ta chọn một chiếc ghế gần nàng ngồi xuống. Nàng ho một lúc mới bình tĩnh lại, chăm chú nhìn ta: "Tống Ngọc Cẩm, tỷ từng nói ta là linh hồn đến từ thế giới khác, không có khả năng tiên tri, chẳng lẽ tỷ đã biết điều gì từ sớm?!" Ta nhìn nàng, nhẹ nhàng nhếch môi, "Biết thì sao, không biết thì sao, với tình trạng của muội bây giờ, muội có thể làm gì được chứ?" Nghe lời ta, đồng tử Tống Tĩnh An đột nhiên co rút, mắt nhanh chóng hiện lên một tia hoảng hốt, "Không thể nào! Điều này không thể nào! Khi ta xuyên không đến, trong ký ức của nguyên chủ, tỷ chưa bao giờ có khả năng tiên tri! Tỷ không phải Tống Ngọc Cẩm! Ta đã nói tại sao ta không đấu lại tỷ, rõ ràng ta mới là người được chọn, rõ ràng mọi thứ đều phải phát triển theo dự đoán của ta! Là tỷ! Tất cả là do tỷ đang giở trò đúng không!!"
Cẩm Tú Lan SanTác giả: Trì Tảo TảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không(Văn án) Năm mười sáu tuổi, ta bị Thái tử từ hôn. Chẳng mấy chốc, ta trở thành trò cười lớn nhất của cả Kinh Thành. Chỉ vì hắn từ hôn với ta để cưới người muội muội vốn dĩ vô danh tiểu tốt của ta. Từ hôn với đích nữ để cưới thứ nữ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một tiểu thư của gia đình danh gia vọng tộc. Thế nhưng, ta chẳng hề bận tâm, thậm chí còn muốn bật cười! Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup. Sống lại một đời, ta thật sự muốn xem nàng ta còn có thể dậy sóng thế nào... 1 Ta tên là Tống Ngọc Cẩm. Cha ta là Đại tướng quân trấn quốc của Đại Lương, mẹ ta là Hoài An Quận chúa được Tiên hoàng phong tặng, các huynh trưởng của ta đều đã lập nhiều chiến công hiển hách. Nhà họ Tống chúng ta có thể được xem là gia tộc thịnh vượng nhất… Ta khẽ cúi đầu, đời này, có lẽ vì ta luôn nắm bắt được cơ hội, nhiều sự việc phát triển nhanh hơn đời trước, mà Tống Tĩnh An cũng nóng vội hơn đời trước. Sự nóng vội này lại khiến nàng rối loạn kế hoạch, sống mơ hồ hơn đời trước. "Vị trí thái tử phi quả thực không phải ai cũng có thể đảm đương, nhưng ta cũng may mắn vì người ngồi lên vị trí đó không phải là ta." Nghe xong lời ta, Thác Bạt Linh Nhi nghi hoặc chớp mắt hỏi: "Tại sao?" Ta khẽ thở dài, nhìn đoàn đón dâu trải dài trên phố, nhẹ giọng nói: "Điều khó đoán nhất trên đời này là lòng người, huống hồ là lòng đế vương?" 14 Người mới vào phủ, thời gian thái tử ở bên Tống Tĩnh An ít đi nhiều. Ban đầu Tống Tĩnh An còn không cam lòng, ngày ngày nước mắt đầm đìa, thậm chí dùng đủ mọi cách, chỉ để kéo thái tử ra khỏi phòng của Hoa Doanh Chi. Thái tử đối với nàng cũng cảm thấy có lỗi, nên dù biết nàng đang làm trò trẻ con, cũng sẽ lập tức bỏ Hoa Doanh Chi mà đến bên nàng, thậm chí còn mang theo thức ăn và trang sức nàng thích, dịu dàng cùng nàng dùng bữa, ôm nàng mà ngủ, chiều chuộng nàng. Nhưng những ngày như vậy cũng không kéo dài được lâu. Hoa Doanh Chi vào phủ thái tử chưa đầy nửa năm, thì được thái y chẩn đoán đã mang thai. Thái tử là trưởng tử của bệ hạ, đứa trẻ này, dù trai hay gái, đều sẽ là cháu trưởng hoàng gia. Bệ hạ nghe tin thì vô cùng vui mừng, không biết bao nhiêu phần thưởng được đưa vào phủ thái tử, thời gian thái tử ở bên Hoa Doanh Chi cũng ngày một nhiều hơn, không còn để ý đến những trò trẻ con của Tống Tĩnh An nữa. Ngày qua ngày, Tống Tĩnh An gầy đi trông thấy, thân hình cũng ngày càng gầy gò. Thái y đến khám, chỉ nói nàng là do u sầu, cần tĩnh tâm dưỡng bệnh. Thái tử biết được, lại thường xuyên đến thăm nàng, những món bổ quý giá trong cung ban xuống, phần lớn cũng vào phòng Tống Tĩnh An. Dù vậy, tình trạng của Tống Tĩnh An vẫn không có chuyển biến tốt, thậm chí ngày càng nghiêm trọng, thái y còn trực tiếp nói nàng tích tụ uất ức thành bệnh, chẳng còn sống được bao lâu. Đến khi Hoa Doanh Chi mang thai được bảy tháng, ta nhận được thư mời từ Tống Tĩnh An gửi đến. Nàng nói nàng muốn gặp ta. Như kiếp trước, đến cuối cùng, người Tống Tĩnh An muốn gặp vẫn là ta. Nhận thư, ta bảo Thanh Mạn làm một phần bánh quế hoa, đây là món điểm tâm mà Tống Tĩnh An từng rất thích, cũng coi như là món quà cuối cùng ta tặng nàng. 15 Vừa bước vào phủ thái tử, ta đã thấy từ xa một bóng hình yểu điệu màu xanh lam. Hoa Doanh Chi với bụng bầu, gương mặt điềm tĩnh dịu dàng đứng dưới gốc cây quế trong sân, liếc thấy ta, nàng chậm rãi quay lại, nở nụ cười mỉm với ta, đẹp đến không thể tả. Mỗi cử chỉ của nàng, đoan trang thục nữ, hoàn toàn không giống một cô gái hái thuốc nuôi nơi sơn dã, mà giống một tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng từ nhỏ. Nhìn vẻ điềm tĩnh dịu dàng của nàng, ta hiểu rằng, rốt cuộc hoàng gia đã tìm được người còn xuất sắc hơn ta nghĩ. Chỉ là, để tìm được người ngoài ta ra có thể thực sự đảm đương vị trí thái tử phi, nhưng lại có thể danh chính ngôn thuận cưới thái tử mà không bị Tống Tĩnh An ngăn cản, hẳn cũng tốn không ít công sức của bệ hạ. Đến phòng Tống Tĩnh An, ta thấy nàng yếu ớt tựa vào giường, mặt mày xanh xao gầy yếu, cả căn phòng phảng phất mùi thuốc đắng. Thấy ta, đôi mắt âm u của Tống Tĩnh An sáng lên, rồi liền ho khan một trận kịch liệt, như muốn ho đến rã rời linh hồn. Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup."Muội tìm ta đến, có việc gì." Ta chọn một chiếc ghế gần nàng ngồi xuống. Nàng ho một lúc mới bình tĩnh lại, chăm chú nhìn ta: "Tống Ngọc Cẩm, tỷ từng nói ta là linh hồn đến từ thế giới khác, không có khả năng tiên tri, chẳng lẽ tỷ đã biết điều gì từ sớm?!" Ta nhìn nàng, nhẹ nhàng nhếch môi, "Biết thì sao, không biết thì sao, với tình trạng của muội bây giờ, muội có thể làm gì được chứ?" Nghe lời ta, đồng tử Tống Tĩnh An đột nhiên co rút, mắt nhanh chóng hiện lên một tia hoảng hốt, "Không thể nào! Điều này không thể nào! Khi ta xuyên không đến, trong ký ức của nguyên chủ, tỷ chưa bao giờ có khả năng tiên tri! Tỷ không phải Tống Ngọc Cẩm! Ta đã nói tại sao ta không đấu lại tỷ, rõ ràng ta mới là người được chọn, rõ ràng mọi thứ đều phải phát triển theo dự đoán của ta! Là tỷ! Tất cả là do tỷ đang giở trò đúng không!!"