*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…
Chương 100
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hai mươi hai tháng mười một Giang Nhu được ra tháng, cô lo lắng thể chất của mình quá kém, còn ngồi thêm mấy ngày. Ngày đó ra tháng, cô gội đầu tắm rửa sạch sẽ, chờ sau khi đi ra từ trong phòng tắm, cô cảm thấy cả người nhẹ đi mấy cân.Mình tắm xong còn chưa xong, còn chuẩn bị tắm cho đứa nhỏ, gần đây thời tiết lạnh hơn, Giang Nhu và Lê Tiêu lo lắng đứa nhỏ quá nhỏ, cũng không dám tắm rửa cho đứa nhỏ, bình thường chỉ dùng khăn mặt lau một cái.Lần này vì tắm rửa cho cô nhóc, Lê Tiêu cố ý chạy ra bên ngoài mua một loại màn ni lông, Giang Nhu chưa từng thấy thứ này, xem như món đồ đặc biệt của thời đại này, giống với màn vải của công chúa Châu Âu cổ đại, phía trên nhỏ, phía dưới to, rất dài, là loại treo ở trên trần nhà có thể buông thõng xuống.Đây là ni lông, ở đây vào mùa đông tắm rửa thì treo cái này, tắm ở bên trong sẽ không lạnh.Bây giờ người xây phòng tắm trong nhà không nhiều lắm, trước kia khi Lê Tiêu lắp đặt cũng không biết có thứ như đồ sưởi trong phòng tắm.Lê Tiêu kiếm một cây dọng thừng buộc lên trên đầu, sau đó đóng một cây định ở phòng tắm, dây thừng buộc lên cây đinh ở đầu khác.Sau đó anh lại lấy ra bồn tắm nhỏ cho con gái, đồ nước ấm vào trong.Hai người đều tiến vào trong màn ni lông tắm rửa, Giang Nhu ôm đứa nhỏ, Lê Tiêu lấy tay thử nhiệt độ, anh ngồi xổm người, trên ghế nhỏ bên cạnh đặt khăn và quần áo. . Đọc 𝘵ru𝗒ệ𝑛 ha𝗒 𝘵ại ⩶ 𝖳 r ù m 𝖳 r u 𝗒 ệ 𝑛.v𝑛 ⩶Hai người bọn họ tắm cho đứa nhỏ cũng không quá thuần thục, Giang Nhu nâng thân thể đứa nhỏ, bảo Lê Tiêu ở đối diện gội đầu cho đứa nhó, có lẽ anh sợ xà phòng thương tổn làn da, trước tiên làm ướt tay mình, sau đó sờ xà phòng, hai tay chà ra bọt biển sau đó mới nhẹ nhàng xoa lên tóc trẻ con, động tác có hơi vụng về, nhưng rất nhẹ.Chờ sau khi trên người đứa trẻ đều là bọt xà phòng, anh mới thật cẩn thận dùng khăn lau nước ướt một lần.Giang Nhu vốn đang sợ đứa nhỏ khóc, trước kia cháu cô gội đầu giống như ngược đãi thằng bé, khóc đến nổi đầu người ta muốn nổ tung.Nhưng khiến cô bất ngờ chính là, đứa nhỏ đó không chỉ không khóc, còn nhíu con mắt lại, dáng vẻ thoải mái tới mức muốn ngủ thiếp đi.Gội đầu xong, Lê Tiêu đổ nước trong bồn, còn dùng vòi hoa sen xịt vào bồn một lần, sau đó đổ nước ấm sạch sẽ vào một lần nữa.Ở trong bồn đặt một tấm ván gỗ bóng loáng, phía mặt trải khăn mặt, Giang Nhu cởi quần áo đứa nhỏ sau đó nhẹ nhàng đặt lên, Lê Tiêu cầm vòi hoa sen xôi nước lên chân lên bụng cô bé, nước ấm vừa đủ.Đứa nhỏ rời khỏi cái ôm của mẹ, ánh mắt mơ hồ mở to một chút, thân thể theo bản năng xoay lại, Giang Nhu bảo Lê Tiêu đè cô bé lại, để mình tắm. Trên tay Lê Tiêu có vết chai, lo lắng ma sát làm da đứa nhỏ đau.Giang Nhu cầm xà phòng, bắt chước dáng vẻ ban nãy của Lê Tiêu chà lên tay xuất hiện bọt xà phòng, sau đó theo bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp từ cổ đứa nhỏ, vừa xoa vừa cười với đứa nhỏ, "Con xem con thoải mái biết bao, cha mẹ hầu hạ một mình con."Lê Tiêu còn sợ đứa nhỏ lạnh, không ngừng dùng nước ấm dội lên người cô bé.Cô nhóc có lẽ quá thoải mái, cũng không lộn xộn nữa, vẫy tay kêu "A a", như là đang đáp lại Giang Nhu.Có lẽ đã lâu lắm rồi không tắm Giang Nhu còn chà ra được gét ở trên cánh tay cô bé, Lê Tiêu thấy vậy trực tiếp nở nụ cười, "Sao dài thế?"Giang Nhu cũng nhịn không được cười, "Chà ra cho anh làm bữa tối đó."Lê Tiêu nhướng mày, "Được, lại trộn một muỗng tương."Giang Nhu cười phốc ra một tiếng.Đấu không lại anh, thật sự là càng nói càng ghê tởm.——Ngày hôm sau, Lê Tiêu và Chu Kiến không làm việc một ngày, chuẩn bị tham gia hôn lễ hôm nay của Chu Cường.Sáng sớm Chu Kiến đã tìm Lê Tiêu, hỏi anh cho bao nhiêu tiền thì thích hợp.Nếu là lúc trước, Lê Tiêu chắc chắn cho một khoản lớn, nhưng gần đây trong nhà chi tiêu nhiều, Giang Nhu cho An An b.ú sữa, phải ăn ngon, mỗi bữa đều là chay mặn kết hợp.Sau khi An An ra đời anh cũng không hút một điếu thuốc, có đôi khi thật sự thèm thì nhét đồ ăn vặt Giang Nhu mua vào trong miệng.Hơn nữa trẻ con mỗi ngày mỗi khác, Giang Nhu đã bắt đầu tích trữ quần áo giày dép năm tới cho đứa nhỏ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hai mươi hai tháng mười một Giang Nhu được ra tháng, cô lo lắng thể chất của mình quá kém, còn ngồi thêm mấy ngày. Ngày đó ra tháng, cô gội đầu tắm rửa sạch sẽ, chờ sau khi đi ra từ trong phòng tắm, cô cảm thấy cả người nhẹ đi mấy cân.
Mình tắm xong còn chưa xong, còn chuẩn bị tắm cho đứa nhỏ, gần đây thời tiết lạnh hơn, Giang Nhu và Lê Tiêu lo lắng đứa nhỏ quá nhỏ, cũng không dám tắm rửa cho đứa nhỏ, bình thường chỉ dùng khăn mặt lau một cái.
Lần này vì tắm rửa cho cô nhóc, Lê Tiêu cố ý chạy ra bên ngoài mua một loại màn ni lông, Giang Nhu chưa từng thấy thứ này, xem như món đồ đặc biệt của thời đại này, giống với màn vải của công chúa Châu Âu cổ đại, phía trên nhỏ, phía dưới to, rất dài, là loại treo ở trên trần nhà có thể buông thõng xuống.
Đây là ni lông, ở đây vào mùa đông tắm rửa thì treo cái này, tắm ở bên trong sẽ không lạnh.
Bây giờ người xây phòng tắm trong nhà không nhiều lắm, trước kia khi Lê Tiêu lắp đặt cũng không biết có thứ như đồ sưởi trong phòng tắm.
Lê Tiêu kiếm một cây dọng thừng buộc lên trên đầu, sau đó đóng một cây định ở phòng tắm, dây thừng buộc lên cây đinh ở đầu khác.
Sau đó anh lại lấy ra bồn tắm nhỏ cho con gái, đồ nước ấm vào trong.
Hai người đều tiến vào trong màn ni lông tắm rửa, Giang Nhu ôm đứa nhỏ, Lê Tiêu lấy tay thử nhiệt độ, anh ngồi xổm người, trên ghế nhỏ bên cạnh đặt khăn và quần áo. . Đọc 𝘵ru𝗒ệ𝑛 ha𝗒 𝘵ại ⩶ 𝖳 r ù m 𝖳 r u 𝗒 ệ 𝑛.v𝑛 ⩶
Hai người bọn họ tắm cho đứa nhỏ cũng không quá thuần thục, Giang Nhu nâng thân thể đứa nhỏ, bảo Lê Tiêu ở đối diện gội đầu cho đứa nhó, có lẽ anh sợ xà phòng thương tổn làn da, trước tiên làm ướt tay mình, sau đó sờ xà phòng, hai tay chà ra bọt biển sau đó mới nhẹ nhàng xoa lên tóc trẻ con, động tác có hơi vụng về, nhưng rất nhẹ.
Chờ sau khi trên người đứa trẻ đều là bọt xà phòng, anh mới thật cẩn thận dùng khăn lau nước ướt một lần.
Giang Nhu vốn đang sợ đứa nhỏ khóc, trước kia cháu cô gội đầu giống như ngược đãi thằng bé, khóc đến nổi đầu người ta muốn nổ tung.
Nhưng khiến cô bất ngờ chính là, đứa nhỏ đó không chỉ không khóc, còn nhíu con mắt lại, dáng vẻ thoải mái tới mức muốn ngủ thiếp đi.
Gội đầu xong, Lê Tiêu đổ nước trong bồn, còn dùng vòi hoa sen xịt vào bồn một lần, sau đó đổ nước ấm sạch sẽ vào một lần nữa.
Ở trong bồn đặt một tấm ván gỗ bóng loáng, phía mặt trải khăn mặt, Giang Nhu cởi quần áo đứa nhỏ sau đó nhẹ nhàng đặt lên, Lê Tiêu cầm vòi hoa sen xôi nước lên chân lên bụng cô bé, nước ấm vừa đủ.
Đứa nhỏ rời khỏi cái ôm của mẹ, ánh mắt mơ hồ mở to một chút, thân thể theo bản năng xoay lại, Giang Nhu bảo Lê Tiêu đè cô bé lại, để mình tắm. Trên tay Lê Tiêu có vết chai, lo lắng ma sát làm da đứa nhỏ đau.
Giang Nhu cầm xà phòng, bắt chước dáng vẻ ban nãy của Lê Tiêu chà lên tay xuất hiện bọt xà phòng, sau đó theo bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp từ cổ đứa nhỏ, vừa xoa vừa cười với đứa nhỏ, "Con xem con thoải mái biết bao, cha mẹ hầu hạ một mình con."
Lê Tiêu còn sợ đứa nhỏ lạnh, không ngừng dùng nước ấm dội lên người cô bé.
Cô nhóc có lẽ quá thoải mái, cũng không lộn xộn nữa, vẫy tay kêu "A a", như là đang đáp lại Giang Nhu.
Có lẽ đã lâu lắm rồi không tắm Giang Nhu còn chà ra được gét ở trên cánh tay cô bé, Lê Tiêu thấy vậy trực tiếp nở nụ cười, "Sao dài thế?"
Giang Nhu cũng nhịn không được cười, "Chà ra cho anh làm bữa tối đó."
Lê Tiêu nhướng mày, "Được, lại trộn một muỗng tương."
Giang Nhu cười phốc ra một tiếng.
Đấu không lại anh, thật sự là càng nói càng ghê tởm.
——
Ngày hôm sau, Lê Tiêu và Chu Kiến không làm việc một ngày, chuẩn bị tham gia hôn lễ hôm nay của Chu Cường.
Sáng sớm Chu Kiến đã tìm Lê Tiêu, hỏi anh cho bao nhiêu tiền thì thích hợp.
Nếu là lúc trước, Lê Tiêu chắc chắn cho một khoản lớn, nhưng gần đây trong nhà chi tiêu nhiều, Giang Nhu cho An An b.ú sữa, phải ăn ngon, mỗi bữa đều là chay mặn kết hợp.
Sau khi An An ra đời anh cũng không hút một điếu thuốc, có đôi khi thật sự thèm thì nhét đồ ăn vặt Giang Nhu mua vào trong miệng.
Hơn nữa trẻ con mỗi ngày mỗi khác, Giang Nhu đã bắt đầu tích trữ quần áo giày dép năm tới cho đứa nhỏ.
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hai mươi hai tháng mười một Giang Nhu được ra tháng, cô lo lắng thể chất của mình quá kém, còn ngồi thêm mấy ngày. Ngày đó ra tháng, cô gội đầu tắm rửa sạch sẽ, chờ sau khi đi ra từ trong phòng tắm, cô cảm thấy cả người nhẹ đi mấy cân.Mình tắm xong còn chưa xong, còn chuẩn bị tắm cho đứa nhỏ, gần đây thời tiết lạnh hơn, Giang Nhu và Lê Tiêu lo lắng đứa nhỏ quá nhỏ, cũng không dám tắm rửa cho đứa nhỏ, bình thường chỉ dùng khăn mặt lau một cái.Lần này vì tắm rửa cho cô nhóc, Lê Tiêu cố ý chạy ra bên ngoài mua một loại màn ni lông, Giang Nhu chưa từng thấy thứ này, xem như món đồ đặc biệt của thời đại này, giống với màn vải của công chúa Châu Âu cổ đại, phía trên nhỏ, phía dưới to, rất dài, là loại treo ở trên trần nhà có thể buông thõng xuống.Đây là ni lông, ở đây vào mùa đông tắm rửa thì treo cái này, tắm ở bên trong sẽ không lạnh.Bây giờ người xây phòng tắm trong nhà không nhiều lắm, trước kia khi Lê Tiêu lắp đặt cũng không biết có thứ như đồ sưởi trong phòng tắm.Lê Tiêu kiếm một cây dọng thừng buộc lên trên đầu, sau đó đóng một cây định ở phòng tắm, dây thừng buộc lên cây đinh ở đầu khác.Sau đó anh lại lấy ra bồn tắm nhỏ cho con gái, đồ nước ấm vào trong.Hai người đều tiến vào trong màn ni lông tắm rửa, Giang Nhu ôm đứa nhỏ, Lê Tiêu lấy tay thử nhiệt độ, anh ngồi xổm người, trên ghế nhỏ bên cạnh đặt khăn và quần áo. . Đọc 𝘵ru𝗒ệ𝑛 ha𝗒 𝘵ại ⩶ 𝖳 r ù m 𝖳 r u 𝗒 ệ 𝑛.v𝑛 ⩶Hai người bọn họ tắm cho đứa nhỏ cũng không quá thuần thục, Giang Nhu nâng thân thể đứa nhỏ, bảo Lê Tiêu ở đối diện gội đầu cho đứa nhó, có lẽ anh sợ xà phòng thương tổn làn da, trước tiên làm ướt tay mình, sau đó sờ xà phòng, hai tay chà ra bọt biển sau đó mới nhẹ nhàng xoa lên tóc trẻ con, động tác có hơi vụng về, nhưng rất nhẹ.Chờ sau khi trên người đứa trẻ đều là bọt xà phòng, anh mới thật cẩn thận dùng khăn lau nước ướt một lần.Giang Nhu vốn đang sợ đứa nhỏ khóc, trước kia cháu cô gội đầu giống như ngược đãi thằng bé, khóc đến nổi đầu người ta muốn nổ tung.Nhưng khiến cô bất ngờ chính là, đứa nhỏ đó không chỉ không khóc, còn nhíu con mắt lại, dáng vẻ thoải mái tới mức muốn ngủ thiếp đi.Gội đầu xong, Lê Tiêu đổ nước trong bồn, còn dùng vòi hoa sen xịt vào bồn một lần, sau đó đổ nước ấm sạch sẽ vào một lần nữa.Ở trong bồn đặt một tấm ván gỗ bóng loáng, phía mặt trải khăn mặt, Giang Nhu cởi quần áo đứa nhỏ sau đó nhẹ nhàng đặt lên, Lê Tiêu cầm vòi hoa sen xôi nước lên chân lên bụng cô bé, nước ấm vừa đủ.Đứa nhỏ rời khỏi cái ôm của mẹ, ánh mắt mơ hồ mở to một chút, thân thể theo bản năng xoay lại, Giang Nhu bảo Lê Tiêu đè cô bé lại, để mình tắm. Trên tay Lê Tiêu có vết chai, lo lắng ma sát làm da đứa nhỏ đau.Giang Nhu cầm xà phòng, bắt chước dáng vẻ ban nãy của Lê Tiêu chà lên tay xuất hiện bọt xà phòng, sau đó theo bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp từ cổ đứa nhỏ, vừa xoa vừa cười với đứa nhỏ, "Con xem con thoải mái biết bao, cha mẹ hầu hạ một mình con."Lê Tiêu còn sợ đứa nhỏ lạnh, không ngừng dùng nước ấm dội lên người cô bé.Cô nhóc có lẽ quá thoải mái, cũng không lộn xộn nữa, vẫy tay kêu "A a", như là đang đáp lại Giang Nhu.Có lẽ đã lâu lắm rồi không tắm Giang Nhu còn chà ra được gét ở trên cánh tay cô bé, Lê Tiêu thấy vậy trực tiếp nở nụ cười, "Sao dài thế?"Giang Nhu cũng nhịn không được cười, "Chà ra cho anh làm bữa tối đó."Lê Tiêu nhướng mày, "Được, lại trộn một muỗng tương."Giang Nhu cười phốc ra một tiếng.Đấu không lại anh, thật sự là càng nói càng ghê tởm.——Ngày hôm sau, Lê Tiêu và Chu Kiến không làm việc một ngày, chuẩn bị tham gia hôn lễ hôm nay của Chu Cường.Sáng sớm Chu Kiến đã tìm Lê Tiêu, hỏi anh cho bao nhiêu tiền thì thích hợp.Nếu là lúc trước, Lê Tiêu chắc chắn cho một khoản lớn, nhưng gần đây trong nhà chi tiêu nhiều, Giang Nhu cho An An b.ú sữa, phải ăn ngon, mỗi bữa đều là chay mặn kết hợp.Sau khi An An ra đời anh cũng không hút một điếu thuốc, có đôi khi thật sự thèm thì nhét đồ ăn vặt Giang Nhu mua vào trong miệng.Hơn nữa trẻ con mỗi ngày mỗi khác, Giang Nhu đã bắt đầu tích trữ quần áo giày dép năm tới cho đứa nhỏ.