Chạng vạng tối, rừng núi hoang vắng, trấn nhỏ đìu hiu. Ánh nắng chiều đã sắp rơi vào đường chân trời, chẳng mấy chốc nữa tà dương sẽ bao trùm lên hết trấn nhỏ này, những dãy nhà đổ nát ẩn hiện trong bóng tối u ám như thể sắp bị nó nuốt chửng ngay tức khắc. Ở cuối trấn, một ngôi nhà gạch 3 tầng đứng trơ trọi. Phó Lam Tự đứng bên cửa sổ nhìn sắc trời càng lúc càng tối bên ngoài, sau một lúc lâu mới nghiêm túc thở dài. “Haizz, chẳng biết ở đây có bao cơm không nữa.” Cô gái tóc ngắn đi cùng trợn mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc: “Đã là lúc nào rồi mà chị còn muốn ăn cơm nữa?” “Cơm lúc nào chả phải ăn, nếu không ở đây nhiều ngày thế lỡ chết đói thì sao?” Phó Lam Tự chậm rãi đáp, “Thế cô… À, cô tên là gì ấy nhỉ?” Cô gái: “… Tôi là Hiểu Tuệ.” “À, Hiểu Tuệ à.” Phó Lam Tự gật đầu, “Trước đây cô chỉ mới xuyên việt có một lần nên không quen cũng là chuyện thường tình, sau này xuyên nhiều ắt hẳn khẩu vị sẽ từ từ cải thiện thôi.” Hiểu Tuệ: “Thôi, tôi không có khả năng thích nghi cao như…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...