*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…
Chương 124
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe thấy Giang Nhu nói như vậy, Lê Tiêu đành phải ôm đứa nhỏ đến phòng bếp bưng thức ăn.Buổi tối cũng là ba món một canh, Giang Nhu vẫn khá coi trọng món ăn, chú ý hương vị và cân bằng dinh dưỡng, ví dụ như đồ ăn hôm nay, cố gắng không lặp lại giống ngày hôm qua.Không giống Lê Tiêu, nếu là đồ ăn mình thích ăn, anh vẫn sẽ mua, trước đó có một khoảng thời gian chính là, anh thích ăn cà tím thịt băm mà Giang Nhu làm, sau đó mỗi ngày đều mua cà tím về, Giang Nhu cũng sắp ăn tới ói ra.Sau đó, mỗi ngày cô sẽ nói với anh pải mua đồ ăn gì, không cho anh tự chọn nữa.Giang Nhu bỏ giày chưa phơi khô vào trong lò lửa hơ khô.Sau đó đi vào phòng bếp rửa tay, Lê Tiêu đang một tay ôm đứa nhỏ, một tay cầm thìa xúc cơm.Giang Nhu rửa xong đi qua lấy đũa của hai người.Khi ăn cơm, hai người cũng không phải không nói gì giống như lúc trước, tuy rằng Lê Tiêu vẫn không nói nhiều lắm, nhưng mỗi lần khi Giang Nhu nói vài câu anh cũng sẽ trả lời một hai tiếng, biểu hiện có đang nghe.Bây giờ vòng quan hệ hiện tại của Giang Nhu không phải rất lớn, nhưng ai kêu nhân duyên của cô tốt, đồn đãi gì ở xung quanh cô đều biết, dù cho mỗi ngày Lê Tiêu chạy ở bên ngoài, cũng chưa nghe thấy nhiều chuyện bằng cô.Ví dụ như bây giờ Giang Như nói chuyện, cô đột nhiên thần bí mở miệng: "Anh có biết không? Nhà Chu Cường xảy ra chuyện."Lê Tiêu nghe thấy Chu Cường, theo bản năng ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhíu mày.Anh biết, mỗi lần Giang Nhu hỏi như vậy, thật ra cũng không cần mình trả lời, chính cô sẽ nói hết như đổ đậu ra ngoài.Quả nhiên, không đợi Lê Tiêu mở miệng, Giang Nhu đã lập tức nói toàn bộ: "Hôm nay em nghe mấy thím nói chuyện phiếm, anh vợ của Chu Cường bị người ta lừa hôn." Lúc này hình như còn chưa có khái niệm lừa hôn này, cho nên nói xong sợ anh không hiểu ý, bèn bổ sung nói: "Chính là anh trai của vợ anh ta Mai Tử đó, bị bệnh bại liệt từ nhỏ, khoảng thời gian trước anh ta có quen một cô gái, đối phương rất xinh đẹp, sau đó ồn ào muốn kết hôn với người ta, mà nhà gái cũng đồng ý nhưng đòi lễ hỏi khá cao, nào biết sau khi tổ chức tiệc không tới hai ngày, người nhà gái lại biến mất không thấy, lễ hỏi cũng không còn.""Sau đó không biết ai nói, nói cô gái đó vài năm trước cũng đi qua thôn khác như vậy, ở lại không đến hai năm đã chạy, lần này chạy trốn nhanh như vậy, e rằng là sau khi lấy được tiền, ngay cả lừa cũng không muốn lừa."Thật ra người thím này nói rất thẳng thắn, nói gia đình cha vợ Chu Cường không biết trời cao đất rộng, cũng không nhìn xem con trai mình thế nào, con gái người ta có khuôn có dạng, đột nhiên xuất hiện còn tiếp cận con trai nhà ông, vậy chắc chắn có vấn đề.Thế nhưng còn muốn kết hôn với người ta, đây không phải là kéo trộm vào nhà sao?"Nghe nói Chu Cường cũng không biết việc này, anh vợ của anh ta đãi tiệc cũng không thông báo anh ta, có lẽ khoản lễ hỏi đó có liên quan tới nhà họ Chu, nhà mẹ đẻ của Mai Tử rất nghèo, lấy đâu ra lễ hỏi cao như vậy? Không nói hẳn là sợ Chu Cường biết trong lòng không vui."Chỉ có thể nói gia đình Mai Tử làm việc này hơi không thỏa đáng.Chu Cường nói cha mẹ Mai Tử không có trọng nam khinh nữ, nhưng Mai Tử rõ ràng là hướng về nhà mẹ đẻ mình.Hướng về cũng không có vấn đề gì, hiếu thảo với cha mẹ kính yêu anh trai là chuyện tốt, nhưng Chu Cường kẹt ở giữa thì có vẻ có hơi coi tiền như rác.Trong khoảng thời gian này Lê Tiêu vẫn luôn chạy hai bên từ thành phố về nhà, quả thật không biết chuyện xảy ra trên người Chu Cường.Anh cũng đã mấy ngày không gặp Chu Cường, từ sau vụ tan vỡ lần trước, bản thân thậm chí cũng chưa từng nhớ tới người này, mỗi ngày đều bận đến đầu óc choáng váng, nào có thời gian quan tâm anh ta.Lúc này nghe thấy chuyện về anh ta, cũng không thể nói rõ có cảm giác gì, chỉ đánh giá một câu, "Việc này em nghe một chút là được rồi."Bây giờ đã rơi vào trong tai Giang Nhu, vậy có lẽ Chu Cường cũng có thể đã biết.Giang Nhu gật đầu, cô vốn cũng chỉ nghe một chút thôi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy Giang Nhu nói như vậy, Lê Tiêu đành phải ôm đứa nhỏ đến phòng bếp bưng thức ăn.
Buổi tối cũng là ba món một canh, Giang Nhu vẫn khá coi trọng món ăn, chú ý hương vị và cân bằng dinh dưỡng, ví dụ như đồ ăn hôm nay, cố gắng không lặp lại giống ngày hôm qua.
Không giống Lê Tiêu, nếu là đồ ăn mình thích ăn, anh vẫn sẽ mua, trước đó có một khoảng thời gian chính là, anh thích ăn cà tím thịt băm mà Giang Nhu làm, sau đó mỗi ngày đều mua cà tím về, Giang Nhu cũng sắp ăn tới ói ra.
Sau đó, mỗi ngày cô sẽ nói với anh pải mua đồ ăn gì, không cho anh tự chọn nữa.
Giang Nhu bỏ giày chưa phơi khô vào trong lò lửa hơ khô.
Sau đó đi vào phòng bếp rửa tay, Lê Tiêu đang một tay ôm đứa nhỏ, một tay cầm thìa xúc cơm.
Giang Nhu rửa xong đi qua lấy đũa của hai người.
Khi ăn cơm, hai người cũng không phải không nói gì giống như lúc trước, tuy rằng Lê Tiêu vẫn không nói nhiều lắm, nhưng mỗi lần khi Giang Nhu nói vài câu anh cũng sẽ trả lời một hai tiếng, biểu hiện có đang nghe.
Bây giờ vòng quan hệ hiện tại của Giang Nhu không phải rất lớn, nhưng ai kêu nhân duyên của cô tốt, đồn đãi gì ở xung quanh cô đều biết, dù cho mỗi ngày Lê Tiêu chạy ở bên ngoài, cũng chưa nghe thấy nhiều chuyện bằng cô.
Ví dụ như bây giờ Giang Như nói chuyện, cô đột nhiên thần bí mở miệng: "Anh có biết không? Nhà Chu Cường xảy ra chuyện."
Lê Tiêu nghe thấy Chu Cường, theo bản năng ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhíu mày.
Anh biết, mỗi lần Giang Nhu hỏi như vậy, thật ra cũng không cần mình trả lời, chính cô sẽ nói hết như đổ đậu ra ngoài.
Quả nhiên, không đợi Lê Tiêu mở miệng, Giang Nhu đã lập tức nói toàn bộ: "Hôm nay em nghe mấy thím nói chuyện phiếm, anh vợ của Chu Cường bị người ta lừa hôn." Lúc này hình như còn chưa có khái niệm lừa hôn này, cho nên nói xong sợ anh không hiểu ý, bèn bổ sung nói: "Chính là anh trai của vợ anh ta Mai Tử đó, bị bệnh bại liệt từ nhỏ, khoảng thời gian trước anh ta có quen một cô gái, đối phương rất xinh đẹp, sau đó ồn ào muốn kết hôn với người ta, mà nhà gái cũng đồng ý nhưng đòi lễ hỏi khá cao, nào biết sau khi tổ chức tiệc không tới hai ngày, người nhà gái lại biến mất không thấy, lễ hỏi cũng không còn."
"Sau đó không biết ai nói, nói cô gái đó vài năm trước cũng đi qua thôn khác như vậy, ở lại không đến hai năm đã chạy, lần này chạy trốn nhanh như vậy, e rằng là sau khi lấy được tiền, ngay cả lừa cũng không muốn lừa."
Thật ra người thím này nói rất thẳng thắn, nói gia đình cha vợ Chu Cường không biết trời cao đất rộng, cũng không nhìn xem con trai mình thế nào, con gái người ta có khuôn có dạng, đột nhiên xuất hiện còn tiếp cận con trai nhà ông, vậy chắc chắn có vấn đề.
Thế nhưng còn muốn kết hôn với người ta, đây không phải là kéo trộm vào nhà sao?
"Nghe nói Chu Cường cũng không biết việc này, anh vợ của anh ta đãi tiệc cũng không thông báo anh ta, có lẽ khoản lễ hỏi đó có liên quan tới nhà họ Chu, nhà mẹ đẻ của Mai Tử rất nghèo, lấy đâu ra lễ hỏi cao như vậy? Không nói hẳn là sợ Chu Cường biết trong lòng không vui."
Chỉ có thể nói gia đình Mai Tử làm việc này hơi không thỏa đáng.
Chu Cường nói cha mẹ Mai Tử không có trọng nam khinh nữ, nhưng Mai Tử rõ ràng là hướng về nhà mẹ đẻ mình.
Hướng về cũng không có vấn đề gì, hiếu thảo với cha mẹ kính yêu anh trai là chuyện tốt, nhưng Chu Cường kẹt ở giữa thì có vẻ có hơi coi tiền như rác.
Trong khoảng thời gian này Lê Tiêu vẫn luôn chạy hai bên từ thành phố về nhà, quả thật không biết chuyện xảy ra trên người Chu Cường.
Anh cũng đã mấy ngày không gặp Chu Cường, từ sau vụ tan vỡ lần trước, bản thân thậm chí cũng chưa từng nhớ tới người này, mỗi ngày đều bận đến đầu óc choáng váng, nào có thời gian quan tâm anh ta.
Lúc này nghe thấy chuyện về anh ta, cũng không thể nói rõ có cảm giác gì, chỉ đánh giá một câu, "Việc này em nghe một chút là được rồi."
Bây giờ đã rơi vào trong tai Giang Nhu, vậy có lẽ Chu Cường cũng có thể đã biết.
Giang Nhu gật đầu, cô vốn cũng chỉ nghe một chút thôi.
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe thấy Giang Nhu nói như vậy, Lê Tiêu đành phải ôm đứa nhỏ đến phòng bếp bưng thức ăn.Buổi tối cũng là ba món một canh, Giang Nhu vẫn khá coi trọng món ăn, chú ý hương vị và cân bằng dinh dưỡng, ví dụ như đồ ăn hôm nay, cố gắng không lặp lại giống ngày hôm qua.Không giống Lê Tiêu, nếu là đồ ăn mình thích ăn, anh vẫn sẽ mua, trước đó có một khoảng thời gian chính là, anh thích ăn cà tím thịt băm mà Giang Nhu làm, sau đó mỗi ngày đều mua cà tím về, Giang Nhu cũng sắp ăn tới ói ra.Sau đó, mỗi ngày cô sẽ nói với anh pải mua đồ ăn gì, không cho anh tự chọn nữa.Giang Nhu bỏ giày chưa phơi khô vào trong lò lửa hơ khô.Sau đó đi vào phòng bếp rửa tay, Lê Tiêu đang một tay ôm đứa nhỏ, một tay cầm thìa xúc cơm.Giang Nhu rửa xong đi qua lấy đũa của hai người.Khi ăn cơm, hai người cũng không phải không nói gì giống như lúc trước, tuy rằng Lê Tiêu vẫn không nói nhiều lắm, nhưng mỗi lần khi Giang Nhu nói vài câu anh cũng sẽ trả lời một hai tiếng, biểu hiện có đang nghe.Bây giờ vòng quan hệ hiện tại của Giang Nhu không phải rất lớn, nhưng ai kêu nhân duyên của cô tốt, đồn đãi gì ở xung quanh cô đều biết, dù cho mỗi ngày Lê Tiêu chạy ở bên ngoài, cũng chưa nghe thấy nhiều chuyện bằng cô.Ví dụ như bây giờ Giang Như nói chuyện, cô đột nhiên thần bí mở miệng: "Anh có biết không? Nhà Chu Cường xảy ra chuyện."Lê Tiêu nghe thấy Chu Cường, theo bản năng ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhíu mày.Anh biết, mỗi lần Giang Nhu hỏi như vậy, thật ra cũng không cần mình trả lời, chính cô sẽ nói hết như đổ đậu ra ngoài.Quả nhiên, không đợi Lê Tiêu mở miệng, Giang Nhu đã lập tức nói toàn bộ: "Hôm nay em nghe mấy thím nói chuyện phiếm, anh vợ của Chu Cường bị người ta lừa hôn." Lúc này hình như còn chưa có khái niệm lừa hôn này, cho nên nói xong sợ anh không hiểu ý, bèn bổ sung nói: "Chính là anh trai của vợ anh ta Mai Tử đó, bị bệnh bại liệt từ nhỏ, khoảng thời gian trước anh ta có quen một cô gái, đối phương rất xinh đẹp, sau đó ồn ào muốn kết hôn với người ta, mà nhà gái cũng đồng ý nhưng đòi lễ hỏi khá cao, nào biết sau khi tổ chức tiệc không tới hai ngày, người nhà gái lại biến mất không thấy, lễ hỏi cũng không còn.""Sau đó không biết ai nói, nói cô gái đó vài năm trước cũng đi qua thôn khác như vậy, ở lại không đến hai năm đã chạy, lần này chạy trốn nhanh như vậy, e rằng là sau khi lấy được tiền, ngay cả lừa cũng không muốn lừa."Thật ra người thím này nói rất thẳng thắn, nói gia đình cha vợ Chu Cường không biết trời cao đất rộng, cũng không nhìn xem con trai mình thế nào, con gái người ta có khuôn có dạng, đột nhiên xuất hiện còn tiếp cận con trai nhà ông, vậy chắc chắn có vấn đề.Thế nhưng còn muốn kết hôn với người ta, đây không phải là kéo trộm vào nhà sao?"Nghe nói Chu Cường cũng không biết việc này, anh vợ của anh ta đãi tiệc cũng không thông báo anh ta, có lẽ khoản lễ hỏi đó có liên quan tới nhà họ Chu, nhà mẹ đẻ của Mai Tử rất nghèo, lấy đâu ra lễ hỏi cao như vậy? Không nói hẳn là sợ Chu Cường biết trong lòng không vui."Chỉ có thể nói gia đình Mai Tử làm việc này hơi không thỏa đáng.Chu Cường nói cha mẹ Mai Tử không có trọng nam khinh nữ, nhưng Mai Tử rõ ràng là hướng về nhà mẹ đẻ mình.Hướng về cũng không có vấn đề gì, hiếu thảo với cha mẹ kính yêu anh trai là chuyện tốt, nhưng Chu Cường kẹt ở giữa thì có vẻ có hơi coi tiền như rác.Trong khoảng thời gian này Lê Tiêu vẫn luôn chạy hai bên từ thành phố về nhà, quả thật không biết chuyện xảy ra trên người Chu Cường.Anh cũng đã mấy ngày không gặp Chu Cường, từ sau vụ tan vỡ lần trước, bản thân thậm chí cũng chưa từng nhớ tới người này, mỗi ngày đều bận đến đầu óc choáng váng, nào có thời gian quan tâm anh ta.Lúc này nghe thấy chuyện về anh ta, cũng không thể nói rõ có cảm giác gì, chỉ đánh giá một câu, "Việc này em nghe một chút là được rồi."Bây giờ đã rơi vào trong tai Giang Nhu, vậy có lẽ Chu Cường cũng có thể đã biết.Giang Nhu gật đầu, cô vốn cũng chỉ nghe một chút thôi.