*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…
Chương 140
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi sáng vừa thức dậy, Giang Nhu đã bận rộn, cô rửa mặt xong phải vào phòng bếp g.i.ế.c con vịt sống hồi mấy ngày trước Uông Nhạn đưa tới, dùng chén đựng m.á.u vịt, một giọt cũng không lãng phí, sau đó ném hai con vịt vào trong thùng, dùng nước sôi, chuẩn bị vặt lông.Tiếp theo lại lần lượt cắt khúc thịt dê thịt heo trong nhà thành nhân, nặn bột mì thành cục, chờ Lê Tiêu trở về làm sủi cảo.Lê Tiêu phải đi ra ngoài một chuyến, hôm nay là năm mới, anh phải lên núi đốt vàng mã cho ông nội bà nội cha, ở đây còn thịnh hành chôn cốt, trưởng bối nhà anh đều chôn trên ngọn núi ngoài thị trấn.Bây giờ là mùa đông, bảy giờ sáng hai người thức dậy, bên ngoài trời cũng chưa sáng, sau khi Lê Tiêu quét dọn nhà cửa mới rời khỏi nhà, trước khi ra ngoài choàng áo bông màu đen rất nặng đó, đội mũ dệt kim màu đen và đeo khăn quàng cổ màu xanh lam, cùng với giày bằng nhung dày mà Giang Nhu mua cho anh.Anh lên tiếng dặn dò Giang Nhu rồi trực tiếp cầm giấy vàng, tiền âm phủ và pháo đã mua trước đó đi ra ngoài.Giang Nhu cũng không hiểu mấy thứ này, quê cha cô ờ thành phố, cho nên hồi nhỏ đón năm mới nhà bọn họ không có tập tục bái tế tổ tiên.Cô ôm đứa nhỏ ở cửa tiễn anh, bây giờ cô nhóc thông minh, nhìn thấy cha cô bé vừa đội mũ vừa mang giày thì biết anh sắp chỉ ra ngoài, lập tức không cần Giang Nhu, vươn tay về phía Lê Tiêu đòi anh ôm, còn vẫy cánh tay kêu "A a a".Lê Tiêu mang giày xong, thấy một màn như vậy trực tiếp nở nụ cười, tay kéo nắm nhúm tóc nhỏ trên đầu cô bé. Tóc cô bé dài hơn một chút, hôm nay năm mới, Giang Nhu không chỉ có cột hai nhúm tóc cho cô bé, còn cột hai sợi tua rua nhỏ màu đỏ trên nhúm tóc tại, trên trán còn có hai cái kẹp tóc màu sắc rực rỡ, tôn lên khuôn mặt tròn trịa lại đáng yêu của cô bé.Cô bé nghiêng người về phía anh, thấy dáng vẻ sốt ruột này của cô bé, Giang Nhu nhịn không được cười nói: "Nếu không thì dẫn con bé đi cùng đi, cũng cho ông nội bà nội anh nhìn xem."Lê Tiêu không đồng ý, "Con bé còn quá nhỏ, đừng dọa con bé."Tuy rằng anh cũng không tin mấy thứ đó, hồi nhỏ nghe người ta nói ngày ba tháng ba quỷ xuống núi, buổi tối vào ngày quỷ xuống núi anh dẫn mấy người Chu Kiến lên núi xem quỷ, quả thật đủ dọa người, buổi tối tìm thế nào cũng không thấy đường về, còn thấy ma trơi xanh biếc trên núi, Vương Đào thậm chí sợ tới mức tiểu ra quần, nhưng sau đó lên cấp hai hiểu vì sao lại thế thì cảm thấy không có gì.Nhưng đối với An An, anh vẫn cực kỳ thương. Giang Nhu gật đầu, vỗ m.ô.n.g của cô nhóc trong lòng, bảo cô bé đừng lộn xộn.Lê Tiêu cầm đồ rời đi, đôi mắt của cô bé còn trông mong nhìn theo cha ra cửa, thẳng đến sau khi không thấy người, mới bất mãn quay lại làm ổ trong lòng Giang Nhu, chôn mặt trong cổ Giang Nhu, điệu bộ tìm kiếm an ủi.Giang Nhu nhìn mà buồn cười, ôm cô bé đi vào phòng bếp.Sau khi Lê Tiêu trở về đã là hơn chín giờ sáng, đi xem An An ở phòng ngủ trước sau đó mới đến phòng bếp ăn đồ ăn Giang Nhu chừa lại cho anh, ăn xong rửa chén đũa, lại cầm một cái bình nhỏ, đựng một ít gạo nếp và mè ở bên trong, đặt lên bếp lò bằng bùn đất nấu hồ dán.Thừa dịp trong khoảng thời gian này, anh lấy một chậu nước chà lau cái bàn trong nhà.Giang Nhu đang ngồi bên ngoài nhổ lông vịt, có vài lông vịt không có vứt đi, chuẩn bị giữ lại làm trái cầu.Nhìn thấy Lê Tiêu lại đây, nhịn không được thèm ăn nói: "Em muốn làm vịt nướng ăn, nghe nói để vịt trong lò lửa nướng, cực kỳ thơm cực kỳ ngon, đáng tiếc trong nhà không có lò lửa lớn."Lê Tiêu nghe xong, thuận miệng nói một câu, "Cái này có gì khó? Đợi lát nữa anh bắt lửa trên bếp lò lớn, nướng ở trên đó."Anh nói chính là cái bếp lò lớn nhất mới xây trong nhà, bình thường dùng để kho thịt.Giang Nhu nghe xong sửng sốt, không nghĩ tới còn có thể như vậy.Gật đầu, "Vậy được, đợi lát nữa thử xem."Lê Tiêu nói được thì làm được, sau khi lau cái bàn đó xong, bèn khiêng tô to trong phòng bếp, sau đó dựa theo sự phân phó của Giang Nhu, lại tìm mấy cái thanh sắt, rửa sạch, bện thành lưới sát đặt ở dưới đáy lò, phía dưới cái giá bỏ than củi vào, sau đó con vịt được phết mật, dấm chua và rượu vàng nướng ở trên đó.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng vừa thức dậy, Giang Nhu đã bận rộn, cô rửa mặt xong phải vào phòng bếp g.i.ế.c con vịt sống hồi mấy ngày trước Uông Nhạn đưa tới, dùng chén đựng m.á.u vịt, một giọt cũng không lãng phí, sau đó ném hai con vịt vào trong thùng, dùng nước sôi, chuẩn bị vặt lông.
Tiếp theo lại lần lượt cắt khúc thịt dê thịt heo trong nhà thành nhân, nặn bột mì thành cục, chờ Lê Tiêu trở về làm sủi cảo.
Lê Tiêu phải đi ra ngoài một chuyến, hôm nay là năm mới, anh phải lên núi đốt vàng mã cho ông nội bà nội cha, ở đây còn thịnh hành chôn cốt, trưởng bối nhà anh đều chôn trên ngọn núi ngoài thị trấn.
Bây giờ là mùa đông, bảy giờ sáng hai người thức dậy, bên ngoài trời cũng chưa sáng, sau khi Lê Tiêu quét dọn nhà cửa mới rời khỏi nhà, trước khi ra ngoài choàng áo bông màu đen rất nặng đó, đội mũ dệt kim màu đen và đeo khăn quàng cổ màu xanh lam, cùng với giày bằng nhung dày mà Giang Nhu mua cho anh.
Anh lên tiếng dặn dò Giang Nhu rồi trực tiếp cầm giấy vàng, tiền âm phủ và pháo đã mua trước đó đi ra ngoài.
Giang Nhu cũng không hiểu mấy thứ này, quê cha cô ờ thành phố, cho nên hồi nhỏ đón năm mới nhà bọn họ không có tập tục bái tế tổ tiên.
Cô ôm đứa nhỏ ở cửa tiễn anh, bây giờ cô nhóc thông minh, nhìn thấy cha cô bé vừa đội mũ vừa mang giày thì biết anh sắp chỉ ra ngoài, lập tức không cần Giang Nhu, vươn tay về phía Lê Tiêu đòi anh ôm, còn vẫy cánh tay kêu "A a a".
Lê Tiêu mang giày xong, thấy một màn như vậy trực tiếp nở nụ cười, tay kéo nắm nhúm tóc nhỏ trên đầu cô bé. Tóc cô bé dài hơn một chút, hôm nay năm mới, Giang Nhu không chỉ có cột hai nhúm tóc cho cô bé, còn cột hai sợi tua rua nhỏ màu đỏ trên nhúm tóc tại, trên trán còn có hai cái kẹp tóc màu sắc rực rỡ, tôn lên khuôn mặt tròn trịa lại đáng yêu của cô bé.
Cô bé nghiêng người về phía anh, thấy dáng vẻ sốt ruột này của cô bé, Giang Nhu nhịn không được cười nói: "Nếu không thì dẫn con bé đi cùng đi, cũng cho ông nội bà nội anh nhìn xem."
Lê Tiêu không đồng ý, "Con bé còn quá nhỏ, đừng dọa con bé."
Tuy rằng anh cũng không tin mấy thứ đó, hồi nhỏ nghe người ta nói ngày ba tháng ba quỷ xuống núi, buổi tối vào ngày quỷ xuống núi anh dẫn mấy người Chu Kiến lên núi xem quỷ, quả thật đủ dọa người, buổi tối tìm thế nào cũng không thấy đường về, còn thấy ma trơi xanh biếc trên núi, Vương Đào thậm chí sợ tới mức tiểu ra quần, nhưng sau đó lên cấp hai hiểu vì sao lại thế thì cảm thấy không có gì.
Nhưng đối với An An, anh vẫn cực kỳ thương. Giang Nhu gật đầu, vỗ m.ô.n.g của cô nhóc trong lòng, bảo cô bé đừng lộn xộn.
Lê Tiêu cầm đồ rời đi, đôi mắt của cô bé còn trông mong nhìn theo cha ra cửa, thẳng đến sau khi không thấy người, mới bất mãn quay lại làm ổ trong lòng Giang Nhu, chôn mặt trong cổ Giang Nhu, điệu bộ tìm kiếm an ủi.
Giang Nhu nhìn mà buồn cười, ôm cô bé đi vào phòng bếp.
Sau khi Lê Tiêu trở về đã là hơn chín giờ sáng, đi xem An An ở phòng ngủ trước sau đó mới đến phòng bếp ăn đồ ăn Giang Nhu chừa lại cho anh, ăn xong rửa chén đũa, lại cầm một cái bình nhỏ, đựng một ít gạo nếp và mè ở bên trong, đặt lên bếp lò bằng bùn đất nấu hồ dán.
Thừa dịp trong khoảng thời gian này, anh lấy một chậu nước chà lau cái bàn trong nhà.
Giang Nhu đang ngồi bên ngoài nhổ lông vịt, có vài lông vịt không có vứt đi, chuẩn bị giữ lại làm trái cầu.
Nhìn thấy Lê Tiêu lại đây, nhịn không được thèm ăn nói: "Em muốn làm vịt nướng ăn, nghe nói để vịt trong lò lửa nướng, cực kỳ thơm cực kỳ ngon, đáng tiếc trong nhà không có lò lửa lớn."
Lê Tiêu nghe xong, thuận miệng nói một câu, "Cái này có gì khó? Đợi lát nữa anh bắt lửa trên bếp lò lớn, nướng ở trên đó."
Anh nói chính là cái bếp lò lớn nhất mới xây trong nhà, bình thường dùng để kho thịt.
Giang Nhu nghe xong sửng sốt, không nghĩ tới còn có thể như vậy.
Gật đầu, "Vậy được, đợi lát nữa thử xem."
Lê Tiêu nói được thì làm được, sau khi lau cái bàn đó xong, bèn khiêng tô to trong phòng bếp, sau đó dựa theo sự phân phó của Giang Nhu, lại tìm mấy cái thanh sắt, rửa sạch, bện thành lưới sát đặt ở dưới đáy lò, phía dưới cái giá bỏ than củi vào, sau đó con vịt được phết mật, dấm chua và rượu vàng nướng ở trên đó.
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi sáng vừa thức dậy, Giang Nhu đã bận rộn, cô rửa mặt xong phải vào phòng bếp g.i.ế.c con vịt sống hồi mấy ngày trước Uông Nhạn đưa tới, dùng chén đựng m.á.u vịt, một giọt cũng không lãng phí, sau đó ném hai con vịt vào trong thùng, dùng nước sôi, chuẩn bị vặt lông.Tiếp theo lại lần lượt cắt khúc thịt dê thịt heo trong nhà thành nhân, nặn bột mì thành cục, chờ Lê Tiêu trở về làm sủi cảo.Lê Tiêu phải đi ra ngoài một chuyến, hôm nay là năm mới, anh phải lên núi đốt vàng mã cho ông nội bà nội cha, ở đây còn thịnh hành chôn cốt, trưởng bối nhà anh đều chôn trên ngọn núi ngoài thị trấn.Bây giờ là mùa đông, bảy giờ sáng hai người thức dậy, bên ngoài trời cũng chưa sáng, sau khi Lê Tiêu quét dọn nhà cửa mới rời khỏi nhà, trước khi ra ngoài choàng áo bông màu đen rất nặng đó, đội mũ dệt kim màu đen và đeo khăn quàng cổ màu xanh lam, cùng với giày bằng nhung dày mà Giang Nhu mua cho anh.Anh lên tiếng dặn dò Giang Nhu rồi trực tiếp cầm giấy vàng, tiền âm phủ và pháo đã mua trước đó đi ra ngoài.Giang Nhu cũng không hiểu mấy thứ này, quê cha cô ờ thành phố, cho nên hồi nhỏ đón năm mới nhà bọn họ không có tập tục bái tế tổ tiên.Cô ôm đứa nhỏ ở cửa tiễn anh, bây giờ cô nhóc thông minh, nhìn thấy cha cô bé vừa đội mũ vừa mang giày thì biết anh sắp chỉ ra ngoài, lập tức không cần Giang Nhu, vươn tay về phía Lê Tiêu đòi anh ôm, còn vẫy cánh tay kêu "A a a".Lê Tiêu mang giày xong, thấy một màn như vậy trực tiếp nở nụ cười, tay kéo nắm nhúm tóc nhỏ trên đầu cô bé. Tóc cô bé dài hơn một chút, hôm nay năm mới, Giang Nhu không chỉ có cột hai nhúm tóc cho cô bé, còn cột hai sợi tua rua nhỏ màu đỏ trên nhúm tóc tại, trên trán còn có hai cái kẹp tóc màu sắc rực rỡ, tôn lên khuôn mặt tròn trịa lại đáng yêu của cô bé.Cô bé nghiêng người về phía anh, thấy dáng vẻ sốt ruột này của cô bé, Giang Nhu nhịn không được cười nói: "Nếu không thì dẫn con bé đi cùng đi, cũng cho ông nội bà nội anh nhìn xem."Lê Tiêu không đồng ý, "Con bé còn quá nhỏ, đừng dọa con bé."Tuy rằng anh cũng không tin mấy thứ đó, hồi nhỏ nghe người ta nói ngày ba tháng ba quỷ xuống núi, buổi tối vào ngày quỷ xuống núi anh dẫn mấy người Chu Kiến lên núi xem quỷ, quả thật đủ dọa người, buổi tối tìm thế nào cũng không thấy đường về, còn thấy ma trơi xanh biếc trên núi, Vương Đào thậm chí sợ tới mức tiểu ra quần, nhưng sau đó lên cấp hai hiểu vì sao lại thế thì cảm thấy không có gì.Nhưng đối với An An, anh vẫn cực kỳ thương. Giang Nhu gật đầu, vỗ m.ô.n.g của cô nhóc trong lòng, bảo cô bé đừng lộn xộn.Lê Tiêu cầm đồ rời đi, đôi mắt của cô bé còn trông mong nhìn theo cha ra cửa, thẳng đến sau khi không thấy người, mới bất mãn quay lại làm ổ trong lòng Giang Nhu, chôn mặt trong cổ Giang Nhu, điệu bộ tìm kiếm an ủi.Giang Nhu nhìn mà buồn cười, ôm cô bé đi vào phòng bếp.Sau khi Lê Tiêu trở về đã là hơn chín giờ sáng, đi xem An An ở phòng ngủ trước sau đó mới đến phòng bếp ăn đồ ăn Giang Nhu chừa lại cho anh, ăn xong rửa chén đũa, lại cầm một cái bình nhỏ, đựng một ít gạo nếp và mè ở bên trong, đặt lên bếp lò bằng bùn đất nấu hồ dán.Thừa dịp trong khoảng thời gian này, anh lấy một chậu nước chà lau cái bàn trong nhà.Giang Nhu đang ngồi bên ngoài nhổ lông vịt, có vài lông vịt không có vứt đi, chuẩn bị giữ lại làm trái cầu.Nhìn thấy Lê Tiêu lại đây, nhịn không được thèm ăn nói: "Em muốn làm vịt nướng ăn, nghe nói để vịt trong lò lửa nướng, cực kỳ thơm cực kỳ ngon, đáng tiếc trong nhà không có lò lửa lớn."Lê Tiêu nghe xong, thuận miệng nói một câu, "Cái này có gì khó? Đợi lát nữa anh bắt lửa trên bếp lò lớn, nướng ở trên đó."Anh nói chính là cái bếp lò lớn nhất mới xây trong nhà, bình thường dùng để kho thịt.Giang Nhu nghe xong sửng sốt, không nghĩ tới còn có thể như vậy.Gật đầu, "Vậy được, đợi lát nữa thử xem."Lê Tiêu nói được thì làm được, sau khi lau cái bàn đó xong, bèn khiêng tô to trong phòng bếp, sau đó dựa theo sự phân phó của Giang Nhu, lại tìm mấy cái thanh sắt, rửa sạch, bện thành lưới sát đặt ở dưới đáy lò, phía dưới cái giá bỏ than củi vào, sau đó con vịt được phết mật, dấm chua và rượu vàng nướng ở trên đó.