Mới hơn 7 giờ sáng, bệnh viện nhân dân đã chật cứng người. Tay trái Đào Đào ôm hai bó cúc họa mi, tay phải cầm một hộp cơm giữ nhiệt, khó khăn vượt qua đám đông như cá lội ngược dòng, chật vật chen vào trước cửa thang máy của khoa nội trú. Nhưng tình hình trước cửa thang máy cũng không mấy khả quan, lượng người xếp hàng chờ thang máy có khi ngang với ga tàu điện ngầm của thủ đô vào giờ cao điểm buổi sáng. Chờ được gần 10 phút, Đào Đào dựa vào thân hình mảnh mai mới chen được vào trong thang máy đông đúc, vừa đứng vững thì cửa thang máy đã đóng ngay sát mũi cô. Hai tay cô đều bận cầm đồ, không thể nào bấm nút thang máy, đành quay sang xin sự giúp đỡ từ người dì đứng ngoài cùng bên phải: “Dì ơi, phiền dì bấm giúp con tầng bảy với ạ.” Giọng nói của cô gái ngọt ngào như trái đào mật mùa hạ, mang theo năng lượng sảng khoái, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu. Dì ấy nhìn xuống nút bấm thang máy, ân cần trả lời: “Bấm rồi đấy.” Đào Đào mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn, đôi má ửng hồng, trẻ trung…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...