Rạng sáng hai giờ rưỡi, đường phố vắng vẻ không một bóng người, tuyết rơi đầy trời một mảnh trắng xóa, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh. Kỳ Dật cuối cùng rốt cuộc cũng hoàn thành công việc còn xót lại của mình, thoải mái dễ chịu mà duỗi thẳng cái eo lười, đóng máy tính lại, cắm sạc cho điện thoại rồi mới tắt đèn chui vào trong ổ chăn ấm áp. Ngay lúc cô ấy đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Cốc, cốc, cốc. Kỳ Dật lập tức thanh tỉnh, tiếng gõ cửa có chút gấp. Cô ấy lập tức từ trong ổ chăn thoải mái của mình bò ra, đi đến trước cửa xem thử xem là tình huống gì. Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy một nữ nhân người tuyết với đôi mắt sưng đỏ đang đứng ở nơi đó, phần lớn tuyết trên người hầu như đã tan thành nước, mái tóc quăn dài nguyên bản uốn cong tinh xảo giờ phút này lại dán lên sườn mặt tái nhợt của cô trong vô cùng thê thảm, một tay cô vắt chiếc áo khoác đã phủ đầy tuyết, một tay còn lại thì cầm cái kính râm cỡ lớn, áo sơ mi ướt dầm dề dán sát thân người…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...