Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…

Chương 184

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lê Tiêu muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi, cô nhóc đã phá mắt của con mèo trong chén của anh.Cô bé nhìn tay béo của mình, lại nhìn cái chén, dường như có hơi nghi hoặc, còn vươn tay muốn tiếp tục bốc.Lần này làm thế nào Lê Tiêu cũng không cho phép, nâng chén lên.Giang Nhu cầm bình sữa đến gần, thấy một màn như vậy thì cười.Có thể là ăn được uống được, tâm tình tốt, chân của Lê Tiêu khôi phục tốt lắm, khi bác sĩ lại đây kiểm tra nói ở vài ngày nữa là có thể rời đi, chờ khi tái khám lại quay lại là được.So với Lê Tiêu, Tào Vượng ở phòng bệnh bên cạnh nghiêm trọng hơn rất nhiều, gân cổ tay phải bị đứt, cho dù y thuật tốt cũng không khôi phục được trạng thái trước kia, càng không làm được việc gì nặng.Bà cụ ở phòng bên cạnh còn khóc lóc với Giang Nhu, nói tay phải của con trai bà ta cũng không nắm lại được, trong nhà bà ta còn có cháu trai phải nuôi. Nhờ cô giúp đỡ nói một tiếng với giám đốc Thường.Giang Nhu có thể nói cái gì? Tuy rằng mỗi buổi chiều Thường Dũng sẽ lại đây một chuyến, nhưng hai người cũng chưa từng nói chuyện, đều là anh ta nói với Lê Tiêu.Giang Nhu uyển chuyển từ chối, nhưng khi trở lại phòng bệnh, vẫn bảo Lê Tiêu hỗ trợ hỏi thăm chuyện của Tào Vượng phòng bên xử lý như thế nào.Tào Vượng khác với Lê Tiêu, Lê Tiêu làm được việc khổ cực, cũng có thể làm công việc trí tuệ, không có anh, mỗi ngày bên người Thường Dũng nói không có ai dùng được.Nhưng Tào Vượng thì khác, khi Thường Dũng mang theo mấy người Lê Tiêu thị sát ở công trường, lúc ấy anh ta làm việc ở bên cạnh, hoàn toàn là xui xẻo bị cuốn vào, tay tàn phế rồi thì không thể kiếm tiền nuôi gia đình.Lê Tiêu không quá xem trọng Tào Vượng, con người Thường Dũng tuy rằng được cho là hào sảng, nhưng dù sao anh ta cũng là thương nhân, không có khả năng nuôi không công Tào Vượng cả đời, hơn nữa việc này ở trong lòng Thường Dũng, chính anh ta cũng là người bị hai.Nhưng sau khi chạng vạng Thường Dũng đến đây, Lê Tiêu vẫn hỗ trợ hỏi thăm một chút.Thường Dũng cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Mấy công nhân ồn ào gây chuyện đó đã bị bắt, nhưng nghe ý bọn họ là thà ngồi tù cũng sẽ không bồi thường tiền. Việc này anh rể tôi đã biết, anh ấy mắng em gái em rể một trận thật nặng, xem ý anh ấy là muốn giải quyết riêng, cho ít tiền bồi thường."Nói tới đây, sắc mặt Thường Dũng có chút khó coi, bất đắc dĩ nói với Lê Tiêu: "Cậu cũng biết tình huống của nhà anh rể tôi, từ trước đến nay chị tôi mặc kệ việc này, nhưng lần này chị ấy bị dọa, còn ầm ĩ một trận với anh rể tôi." Anh rể của anh ta chắc chắn sẽ không thật sự mặc kệ em gái ruột, nhưng tình cảm của anh ta với chị anh ta cũng rất sâu đậm, thậm chí có thể nói, ở trong lòng chị anh ta, anh ta còn quan trọng hơn anh rể.Lần này nếu không phải có Lê Tiêu, anh ta còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Anh rể cũng rất áy náy với anh ta, chuẩn bị cho anh ta thêm mấy hạng mục.Từ trước đến nay tính tình của chị anh ta không tranh với đời, nhưng anh ta thì không, thứ nên giành vẫn phải giành lấy, nếu không sau này cháu trai còn không phải bị hai người phụ nữ đó ức h.i.ế.p sao?Lê Tiêu đi theo bên cạnh anh ta mấy tháng, đã sớm biết tình huống nhà anh ta, chỉ gật đầu, "Cho ít tiền để nhà bọn họ làm buôn bán nhỏ, kiếm cũng không ít hơn lên công trường.""Đúng vậy."Thường Dũng cảm thấy là lý lẽ này, "Bây giờ bán kem ven đường cũng kiếm được tiền, cùng lắm thì đến lúc đó tôi lại hỗ trợ một chút."Người đi rồi, Giang Nhu nhịn không được nói: "Việc buôn bán dễ dàng thế sao? Ít nhất phải có tay nghề."Lê Tiêu không sao cả nói: "Việc này không liên quan tới chúng ta, lần sau bà già đó nói chuyện với em, em cũng đừng phản ứng."Giang Nhu nhìn anh một cái, khẽ ừ.Giang Nhu ném đứa nhỏ cho anh trông, mình thì cầm chén đũa đi rửa, rửa xong ngồi sô pha đọc sách.Lê Tiêu nhìn bóng dáng cô đột nhiên hỏi một tiếng, "Nếu tay của anh bị thương thành như vậy, em sẽ làm sao?"Giang Nhu nghe xong lời này, ngẩng đầu nghĩ tính khả thi của việc này, nếu tay Lê Tiêu bị hủy…"Hẳn là cho anh thi đại học, em tạm thời không thi, chờ anh tốt nghiệp có thể kiếm tiền lại đến lượt em đi học, nhưng khi đó có thể em đã trở thành bà chủ, nói không chừng em sẽ không muốn thi nữa."Cô từng thi đại học một lần, đời này có thi nữa cũng là vì bằng cấp, muốn sau này tìm được công việc tốt, nhưng nếu có thể kiếm được rất nhiều tiền, có lẽ sẽ không có nghị lực cố gắng đọc sách nữa.Nhưng mặc kệ nói như thế nào, trong nhà vẫn phải có người kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa còn ở dưới tình huống nuôi con con thú nhỏ nuốt vàng.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lê Tiêu muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi, cô nhóc đã phá mắt của con mèo trong chén của anh.

Cô bé nhìn tay béo của mình, lại nhìn cái chén, dường như có hơi nghi hoặc, còn vươn tay muốn tiếp tục bốc.

Lần này làm thế nào Lê Tiêu cũng không cho phép, nâng chén lên.

Giang Nhu cầm bình sữa đến gần, thấy một màn như vậy thì cười.

Có thể là ăn được uống được, tâm tình tốt, chân của Lê Tiêu khôi phục tốt lắm, khi bác sĩ lại đây kiểm tra nói ở vài ngày nữa là có thể rời đi, chờ khi tái khám lại quay lại là được.

So với Lê Tiêu, Tào Vượng ở phòng bệnh bên cạnh nghiêm trọng hơn rất nhiều, gân cổ tay phải bị đứt, cho dù y thuật tốt cũng không khôi phục được trạng thái trước kia, càng không làm được việc gì nặng.

Bà cụ ở phòng bên cạnh còn khóc lóc với Giang Nhu, nói tay phải của con trai bà ta cũng không nắm lại được, trong nhà bà ta còn có cháu trai phải nuôi. Nhờ cô giúp đỡ nói một tiếng với giám đốc Thường.

Giang Nhu có thể nói cái gì? Tuy rằng mỗi buổi chiều Thường Dũng sẽ lại đây một chuyến, nhưng hai người cũng chưa từng nói chuyện, đều là anh ta nói với Lê Tiêu.

Giang Nhu uyển chuyển từ chối, nhưng khi trở lại phòng bệnh, vẫn bảo Lê Tiêu hỗ trợ hỏi thăm chuyện của Tào Vượng phòng bên xử lý như thế nào.

Tào Vượng khác với Lê Tiêu, Lê Tiêu làm được việc khổ cực, cũng có thể làm công việc trí tuệ, không có anh, mỗi ngày bên người Thường Dũng nói không có ai dùng được.

Nhưng Tào Vượng thì khác, khi Thường Dũng mang theo mấy người Lê Tiêu thị sát ở công trường, lúc ấy anh ta làm việc ở bên cạnh, hoàn toàn là xui xẻo bị cuốn vào, tay tàn phế rồi thì không thể kiếm tiền nuôi gia đình.

Lê Tiêu không quá xem trọng Tào Vượng, con người Thường Dũng tuy rằng được cho là hào sảng, nhưng dù sao anh ta cũng là thương nhân, không có khả năng nuôi không công Tào Vượng cả đời, hơn nữa việc này ở trong lòng Thường Dũng, chính anh ta cũng là người bị hai.

Nhưng sau khi chạng vạng Thường Dũng đến đây, Lê Tiêu vẫn hỗ trợ hỏi thăm một chút.

Thường Dũng cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Mấy công nhân ồn ào gây chuyện đó đã bị bắt, nhưng nghe ý bọn họ là thà ngồi tù cũng sẽ không bồi thường tiền. Việc này anh rể tôi đã biết, anh ấy mắng em gái em rể một trận thật nặng, xem ý anh ấy là muốn giải quyết riêng, cho ít tiền bồi thường."

Nói tới đây, sắc mặt Thường Dũng có chút khó coi, bất đắc dĩ nói với Lê Tiêu: "Cậu cũng biết tình huống của nhà anh rể tôi, từ trước đến nay chị tôi mặc kệ việc này, nhưng lần này chị ấy bị dọa, còn ầm ĩ một trận với anh rể tôi." Anh rể của anh ta chắc chắn sẽ không thật sự mặc kệ em gái ruột, nhưng tình cảm của anh ta với chị anh ta cũng rất sâu đậm, thậm chí có thể nói, ở trong lòng chị anh ta, anh ta còn quan trọng hơn anh rể.

Lần này nếu không phải có Lê Tiêu, anh ta còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Anh rể cũng rất áy náy với anh ta, chuẩn bị cho anh ta thêm mấy hạng mục.

Từ trước đến nay tính tình của chị anh ta không tranh với đời, nhưng anh ta thì không, thứ nên giành vẫn phải giành lấy, nếu không sau này cháu trai còn không phải bị hai người phụ nữ đó ức h.i.ế.p sao?

Lê Tiêu đi theo bên cạnh anh ta mấy tháng, đã sớm biết tình huống nhà anh ta, chỉ gật đầu, "Cho ít tiền để nhà bọn họ làm buôn bán nhỏ, kiếm cũng không ít hơn lên công trường."

"Đúng vậy."

Thường Dũng cảm thấy là lý lẽ này, "Bây giờ bán kem ven đường cũng kiếm được tiền, cùng lắm thì đến lúc đó tôi lại hỗ trợ một chút."

Người đi rồi, Giang Nhu nhịn không được nói: "Việc buôn bán dễ dàng thế sao? Ít nhất phải có tay nghề."

Lê Tiêu không sao cả nói: "Việc này không liên quan tới chúng ta, lần sau bà già đó nói chuyện với em, em cũng đừng phản ứng."

Giang Nhu nhìn anh một cái, khẽ ừ.

Giang Nhu ném đứa nhỏ cho anh trông, mình thì cầm chén đũa đi rửa, rửa xong ngồi sô pha đọc sách.

Lê Tiêu nhìn bóng dáng cô đột nhiên hỏi một tiếng, "Nếu tay của anh bị thương thành như vậy, em sẽ làm sao?"

Giang Nhu nghe xong lời này, ngẩng đầu nghĩ tính khả thi của việc này, nếu tay Lê Tiêu bị hủy…

"Hẳn là cho anh thi đại học, em tạm thời không thi, chờ anh tốt nghiệp có thể kiếm tiền lại đến lượt em đi học, nhưng khi đó có thể em đã trở thành bà chủ, nói không chừng em sẽ không muốn thi nữa."

Cô từng thi đại học một lần, đời này có thi nữa cũng là vì bằng cấp, muốn sau này tìm được công việc tốt, nhưng nếu có thể kiếm được rất nhiều tiền, có lẽ sẽ không có nghị lực cố gắng đọc sách nữa.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, trong nhà vẫn phải có người kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa còn ở dưới tình huống nuôi con con thú nhỏ nuốt vàng.

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lê Tiêu muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi, cô nhóc đã phá mắt của con mèo trong chén của anh.Cô bé nhìn tay béo của mình, lại nhìn cái chén, dường như có hơi nghi hoặc, còn vươn tay muốn tiếp tục bốc.Lần này làm thế nào Lê Tiêu cũng không cho phép, nâng chén lên.Giang Nhu cầm bình sữa đến gần, thấy một màn như vậy thì cười.Có thể là ăn được uống được, tâm tình tốt, chân của Lê Tiêu khôi phục tốt lắm, khi bác sĩ lại đây kiểm tra nói ở vài ngày nữa là có thể rời đi, chờ khi tái khám lại quay lại là được.So với Lê Tiêu, Tào Vượng ở phòng bệnh bên cạnh nghiêm trọng hơn rất nhiều, gân cổ tay phải bị đứt, cho dù y thuật tốt cũng không khôi phục được trạng thái trước kia, càng không làm được việc gì nặng.Bà cụ ở phòng bên cạnh còn khóc lóc với Giang Nhu, nói tay phải của con trai bà ta cũng không nắm lại được, trong nhà bà ta còn có cháu trai phải nuôi. Nhờ cô giúp đỡ nói một tiếng với giám đốc Thường.Giang Nhu có thể nói cái gì? Tuy rằng mỗi buổi chiều Thường Dũng sẽ lại đây một chuyến, nhưng hai người cũng chưa từng nói chuyện, đều là anh ta nói với Lê Tiêu.Giang Nhu uyển chuyển từ chối, nhưng khi trở lại phòng bệnh, vẫn bảo Lê Tiêu hỗ trợ hỏi thăm chuyện của Tào Vượng phòng bên xử lý như thế nào.Tào Vượng khác với Lê Tiêu, Lê Tiêu làm được việc khổ cực, cũng có thể làm công việc trí tuệ, không có anh, mỗi ngày bên người Thường Dũng nói không có ai dùng được.Nhưng Tào Vượng thì khác, khi Thường Dũng mang theo mấy người Lê Tiêu thị sát ở công trường, lúc ấy anh ta làm việc ở bên cạnh, hoàn toàn là xui xẻo bị cuốn vào, tay tàn phế rồi thì không thể kiếm tiền nuôi gia đình.Lê Tiêu không quá xem trọng Tào Vượng, con người Thường Dũng tuy rằng được cho là hào sảng, nhưng dù sao anh ta cũng là thương nhân, không có khả năng nuôi không công Tào Vượng cả đời, hơn nữa việc này ở trong lòng Thường Dũng, chính anh ta cũng là người bị hai.Nhưng sau khi chạng vạng Thường Dũng đến đây, Lê Tiêu vẫn hỗ trợ hỏi thăm một chút.Thường Dũng cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Mấy công nhân ồn ào gây chuyện đó đã bị bắt, nhưng nghe ý bọn họ là thà ngồi tù cũng sẽ không bồi thường tiền. Việc này anh rể tôi đã biết, anh ấy mắng em gái em rể một trận thật nặng, xem ý anh ấy là muốn giải quyết riêng, cho ít tiền bồi thường."Nói tới đây, sắc mặt Thường Dũng có chút khó coi, bất đắc dĩ nói với Lê Tiêu: "Cậu cũng biết tình huống của nhà anh rể tôi, từ trước đến nay chị tôi mặc kệ việc này, nhưng lần này chị ấy bị dọa, còn ầm ĩ một trận với anh rể tôi." Anh rể của anh ta chắc chắn sẽ không thật sự mặc kệ em gái ruột, nhưng tình cảm của anh ta với chị anh ta cũng rất sâu đậm, thậm chí có thể nói, ở trong lòng chị anh ta, anh ta còn quan trọng hơn anh rể.Lần này nếu không phải có Lê Tiêu, anh ta còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Anh rể cũng rất áy náy với anh ta, chuẩn bị cho anh ta thêm mấy hạng mục.Từ trước đến nay tính tình của chị anh ta không tranh với đời, nhưng anh ta thì không, thứ nên giành vẫn phải giành lấy, nếu không sau này cháu trai còn không phải bị hai người phụ nữ đó ức h.i.ế.p sao?Lê Tiêu đi theo bên cạnh anh ta mấy tháng, đã sớm biết tình huống nhà anh ta, chỉ gật đầu, "Cho ít tiền để nhà bọn họ làm buôn bán nhỏ, kiếm cũng không ít hơn lên công trường.""Đúng vậy."Thường Dũng cảm thấy là lý lẽ này, "Bây giờ bán kem ven đường cũng kiếm được tiền, cùng lắm thì đến lúc đó tôi lại hỗ trợ một chút."Người đi rồi, Giang Nhu nhịn không được nói: "Việc buôn bán dễ dàng thế sao? Ít nhất phải có tay nghề."Lê Tiêu không sao cả nói: "Việc này không liên quan tới chúng ta, lần sau bà già đó nói chuyện với em, em cũng đừng phản ứng."Giang Nhu nhìn anh một cái, khẽ ừ.Giang Nhu ném đứa nhỏ cho anh trông, mình thì cầm chén đũa đi rửa, rửa xong ngồi sô pha đọc sách.Lê Tiêu nhìn bóng dáng cô đột nhiên hỏi một tiếng, "Nếu tay của anh bị thương thành như vậy, em sẽ làm sao?"Giang Nhu nghe xong lời này, ngẩng đầu nghĩ tính khả thi của việc này, nếu tay Lê Tiêu bị hủy…"Hẳn là cho anh thi đại học, em tạm thời không thi, chờ anh tốt nghiệp có thể kiếm tiền lại đến lượt em đi học, nhưng khi đó có thể em đã trở thành bà chủ, nói không chừng em sẽ không muốn thi nữa."Cô từng thi đại học một lần, đời này có thi nữa cũng là vì bằng cấp, muốn sau này tìm được công việc tốt, nhưng nếu có thể kiếm được rất nhiều tiền, có lẽ sẽ không có nghị lực cố gắng đọc sách nữa.Nhưng mặc kệ nói như thế nào, trong nhà vẫn phải có người kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa còn ở dưới tình huống nuôi con con thú nhỏ nuốt vàng.

Chương 184