*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…
Chương 277
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đi ra khỏi đồn trời cũng đã tối, nửa đường Giang Nhu nhớ tới buổi trưa có đặt làm riêng bánh kem ở trong tiệm bánh gần cổng trường, bảo Lê Tiêu lái xe đi vòng qua trường học một chuyến.Vốn định ra công viên giải trí thì dẫn An An đi mua quần áo mới, nhưng bây giờ nhìn sắc trời không còn sớm, bèn dứt khoát không mua quần áo. Giang Nhu còn gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn, xin nghỉ hai tiết buổi tối.An An chơi cả buổi sáng, lại cùng đi tới đồn một chuyến, sau khi ngồi xe trực tiếp ngủ thiếp đi ở trong lòng Giang Nhu.Giang Nhu nắm thật chặt quần áo, quấn cô bé kỹ lưỡng.Sau khi lấy bánh kem ở cổng trường, sau đó lại đến chợ gần khu dân cư mua thức ăn.Buổi tối, Giang Nhu làm một bữa tiệc lớn phong phú, còn gọi gia đình Chu Kiến ở bên cạnh đến ăn.Ăn bữa cơm náo nhiệt xong, Lê Tiêu dọn bàn sạch sẽ đi rửa chén, Giang Nhu thì lại cầm bánh kem lên bàn, còn đeo mũ giấy trong bánh ngọt đội lên đầu An An, sau đó cắm ba cây nến nhỏ ở trên bánh kem.Lê Tiêu lau tay đi ra từ trong phòng bếp, ôm lấy An An ngồi xuống trên ghế.Giang Nhu ngồi bên cạnh Lê Tiêu, vỗ tay bắt đầu hát, "Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ…"Uông Nhạn và mẹ Chu ngại hát, chỉ dùng sức vỗ tay, trong đó tiếng vỗ tay của Chu Hồng to nhất, đến em trai nhỏ trong lòng Uông Nhạn cũng quơ tay.An An ngồi ở trên đùi cha, cười cực kỳ vui vẻ, còn bi bô hát theo mẹ.Hát xong, Giang Nhu bảo cô bé ước rồi thổi nến.An An không hiểu lắm, nói thẳng: "Mẹ ước đi!"Giang Nhu cười: "Chỉ chính con mới có thể ước thôi, con muốn cái gì nhỉ?"An An không chút suy nghĩ nói: "Kẹo."Đơn giản thẳng thắn khiến người ta muốn cười.Mọi người ở đây cũng quả thực đều nở nụ cười, cô nhóc còn rất tham lam, một hơi nói tiếp vài món cái, "Có kẹo ăn, cha rửa chân chân, mẹ mua thịt thịt…"Lê Tiêu cười trực tiếp túm cái miệng nhỏ của cô bé, "Nào có thể tham như thế? Chỉ có thể chọn một."An An nghiêm túc nói: "Cha mẹ, khỏe mạnh." Mẹ Chu ở bên cạnh cười híp mắt nói: "An An thật là một đứa bé ngoan."An An được khen ngợi rất vui vẻ, ngón tay chỉ bánh kem trên bàn, "Ăn."Sau đó Giang Nhu lấy cây nến xuống, cắt một miếng bánh kem cho tất cả mọi người ở đây, may mà lần này Giang Nhu mua bánh kem to, nếu không còn không đủ chia.Bánh kem bên này ngon hơn bên thị trấn nhiều, đến Lê Tiêu ăn cũng không có cau mày, hồi nhỏ anh từng ăn một cái bánh kem ở bên thị trấn, từ đó về sau luôn sợ thứ này.Có điều cũng mắc hơn nhiều.Ngược lại đêm nay An An rất vui vẻ, buổi tối trước khi ngủ còn ôm Giang Nhu cười ngọt ngào, "Cảm ơn mẹ."Sau đó vùi mặt cọ ở trong lòng Giang Nhu, dính chặt.Trong lòng Giang Nhu mềm nhũn, cúi đầu hôn đầu nhỏ của cô bé một cái. Cô nhóc cười khanh khách, bò dậy cũng ôm lấy Giang Nhu hôn một cái, hôn xong sau đó vượt qua hôn cha cô bé.Lê Tiêu nằm ngửa ở trên giường, hai tay gác lên sau gáy, cô bé đột nhiên xông lại, động tác quá nhanh, trực tiếp va đầu vào trên trán anh, sau đó bẹp một tiếng, hôn một cái trên gương mặt anh, dính một đống nước.Hôn xong cô bé ngồi ở trên giường, giơ lên tay nhỏ sờ đầu, bi bô nói: "Đau."Lê Tiêu chậc một tiếng, "Có thể không đau sao?"Giơ tay lên xoa trên trán cô bé, "Được rồi."An An cho rằng thật sự ổn rồi, một lần nữa nằm xuống ôm lấy mẹ, một cái chân nhỏ không an phận đạp ở trên eo cha.Cô bé còn không muốn lấy đi, ngay lập tức lại đặt lên.Qua sinh nhật không tới mấy ngày, Lê Tiêu trở về nói ông chủ Du muốn mời bọn họ ăn cơm.Ông chủ Du biết bây giờ Giang Nhu là sinh viên đại học, còn đặc biệt chọn ngày thứ Bảy.Thứ Bảy chọn một quán cơm có đầu bếp riêng cao cấp ở trong thành phố, tuy rằng đều là quán cơm, nhưng hoàn toàn khác với kiểu tiệm cơm ven đường mà Giang Nhu và Lê Tiêu bình thường hay ăn, từ bên ngoài trông quán không lớn, chỉ cảm thấy không gian yên tĩnh một chút, lắp núi giả và một rừng trúc nhỏ, nhưng sau khi tiến vào, phát hiện bên trong có một chốn bồng lai khác.Cầu lát đá tạo thành đường nhỏ, mảnh sân trang trí theo hướng cổ phong, một bước là một cảnh, nương theo tiếng đàn lượn lờ, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đều ăn mặc quần áo phỏng theo kiểu cổ đại phóng khoáng linh động.Sau khi Lê Tiêu đến thì gọi điện thoại cho ông chủ Du, sau đó một nữ nhân viên dáng dấp rất đẹp dẫn bọn họ vào trong sân.Khoảnh sân quanh co, sau khi tiến vào thì nhìn thấy gia đình ông chủ Du ngồi ở trước cửa sổ sát đất chạm khắc hoa văn, xuyên qua lớp kính, một nhà ba người ông chủ Du ngồi ở một cái bàn tròn bằng gỗ lim to, ông chủ Du cầm thực đơn đang gọi món ăn, vợ anh ta thì cúi đầu nói chuyện với đứa nhỏ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi ra khỏi đồn trời cũng đã tối, nửa đường Giang Nhu nhớ tới buổi trưa có đặt làm riêng bánh kem ở trong tiệm bánh gần cổng trường, bảo Lê Tiêu lái xe đi vòng qua trường học một chuyến.
Vốn định ra công viên giải trí thì dẫn An An đi mua quần áo mới, nhưng bây giờ nhìn sắc trời không còn sớm, bèn dứt khoát không mua quần áo. Giang Nhu còn gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn, xin nghỉ hai tiết buổi tối.
An An chơi cả buổi sáng, lại cùng đi tới đồn một chuyến, sau khi ngồi xe trực tiếp ngủ thiếp đi ở trong lòng Giang Nhu.
Giang Nhu nắm thật chặt quần áo, quấn cô bé kỹ lưỡng.
Sau khi lấy bánh kem ở cổng trường, sau đó lại đến chợ gần khu dân cư mua thức ăn.
Buổi tối, Giang Nhu làm một bữa tiệc lớn phong phú, còn gọi gia đình Chu Kiến ở bên cạnh đến ăn.
Ăn bữa cơm náo nhiệt xong, Lê Tiêu dọn bàn sạch sẽ đi rửa chén, Giang Nhu thì lại cầm bánh kem lên bàn, còn đeo mũ giấy trong bánh ngọt đội lên đầu An An, sau đó cắm ba cây nến nhỏ ở trên bánh kem.
Lê Tiêu lau tay đi ra từ trong phòng bếp, ôm lấy An An ngồi xuống trên ghế.
Giang Nhu ngồi bên cạnh Lê Tiêu, vỗ tay bắt đầu hát, "Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ…"
Uông Nhạn và mẹ Chu ngại hát, chỉ dùng sức vỗ tay, trong đó tiếng vỗ tay của Chu Hồng to nhất, đến em trai nhỏ trong lòng Uông Nhạn cũng quơ tay.
An An ngồi ở trên đùi cha, cười cực kỳ vui vẻ, còn bi bô hát theo mẹ.
Hát xong, Giang Nhu bảo cô bé ước rồi thổi nến.
An An không hiểu lắm, nói thẳng: "Mẹ ước đi!"
Giang Nhu cười: "Chỉ chính con mới có thể ước thôi, con muốn cái gì nhỉ?"
An An không chút suy nghĩ nói: "Kẹo."
Đơn giản thẳng thắn khiến người ta muốn cười.
Mọi người ở đây cũng quả thực đều nở nụ cười, cô nhóc còn rất tham lam, một hơi nói tiếp vài món cái, "Có kẹo ăn, cha rửa chân chân, mẹ mua thịt thịt…"
Lê Tiêu cười trực tiếp túm cái miệng nhỏ của cô bé, "Nào có thể tham như thế? Chỉ có thể chọn một."
An An nghiêm túc nói: "Cha mẹ, khỏe mạnh." Mẹ Chu ở bên cạnh cười híp mắt nói: "An An thật là một đứa bé ngoan."
An An được khen ngợi rất vui vẻ, ngón tay chỉ bánh kem trên bàn, "Ăn."
Sau đó Giang Nhu lấy cây nến xuống, cắt một miếng bánh kem cho tất cả mọi người ở đây, may mà lần này Giang Nhu mua bánh kem to, nếu không còn không đủ chia.
Bánh kem bên này ngon hơn bên thị trấn nhiều, đến Lê Tiêu ăn cũng không có cau mày, hồi nhỏ anh từng ăn một cái bánh kem ở bên thị trấn, từ đó về sau luôn sợ thứ này.
Có điều cũng mắc hơn nhiều.
Ngược lại đêm nay An An rất vui vẻ, buổi tối trước khi ngủ còn ôm Giang Nhu cười ngọt ngào, "Cảm ơn mẹ."
Sau đó vùi mặt cọ ở trong lòng Giang Nhu, dính chặt.
Trong lòng Giang Nhu mềm nhũn, cúi đầu hôn đầu nhỏ của cô bé một cái. Cô nhóc cười khanh khách, bò dậy cũng ôm lấy Giang Nhu hôn một cái, hôn xong sau đó vượt qua hôn cha cô bé.
Lê Tiêu nằm ngửa ở trên giường, hai tay gác lên sau gáy, cô bé đột nhiên xông lại, động tác quá nhanh, trực tiếp va đầu vào trên trán anh, sau đó bẹp một tiếng, hôn một cái trên gương mặt anh, dính một đống nước.
Hôn xong cô bé ngồi ở trên giường, giơ lên tay nhỏ sờ đầu, bi bô nói: "Đau."
Lê Tiêu chậc một tiếng, "Có thể không đau sao?"
Giơ tay lên xoa trên trán cô bé, "Được rồi."
An An cho rằng thật sự ổn rồi, một lần nữa nằm xuống ôm lấy mẹ, một cái chân nhỏ không an phận đạp ở trên eo cha.
Cô bé còn không muốn lấy đi, ngay lập tức lại đặt lên.
Qua sinh nhật không tới mấy ngày, Lê Tiêu trở về nói ông chủ Du muốn mời bọn họ ăn cơm.
Ông chủ Du biết bây giờ Giang Nhu là sinh viên đại học, còn đặc biệt chọn ngày thứ Bảy.
Thứ Bảy chọn một quán cơm có đầu bếp riêng cao cấp ở trong thành phố, tuy rằng đều là quán cơm, nhưng hoàn toàn khác với kiểu tiệm cơm ven đường mà Giang Nhu và Lê Tiêu bình thường hay ăn, từ bên ngoài trông quán không lớn, chỉ cảm thấy không gian yên tĩnh một chút, lắp núi giả và một rừng trúc nhỏ, nhưng sau khi tiến vào, phát hiện bên trong có một chốn bồng lai khác.
Cầu lát đá tạo thành đường nhỏ, mảnh sân trang trí theo hướng cổ phong, một bước là một cảnh, nương theo tiếng đàn lượn lờ, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đều ăn mặc quần áo phỏng theo kiểu cổ đại phóng khoáng linh động.
Sau khi Lê Tiêu đến thì gọi điện thoại cho ông chủ Du, sau đó một nữ nhân viên dáng dấp rất đẹp dẫn bọn họ vào trong sân.
Khoảnh sân quanh co, sau khi tiến vào thì nhìn thấy gia đình ông chủ Du ngồi ở trước cửa sổ sát đất chạm khắc hoa văn, xuyên qua lớp kính, một nhà ba người ông chủ Du ngồi ở một cái bàn tròn bằng gỗ lim to, ông chủ Du cầm thực đơn đang gọi món ăn, vợ anh ta thì cúi đầu nói chuyện với đứa nhỏ.
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đi ra khỏi đồn trời cũng đã tối, nửa đường Giang Nhu nhớ tới buổi trưa có đặt làm riêng bánh kem ở trong tiệm bánh gần cổng trường, bảo Lê Tiêu lái xe đi vòng qua trường học một chuyến.Vốn định ra công viên giải trí thì dẫn An An đi mua quần áo mới, nhưng bây giờ nhìn sắc trời không còn sớm, bèn dứt khoát không mua quần áo. Giang Nhu còn gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn, xin nghỉ hai tiết buổi tối.An An chơi cả buổi sáng, lại cùng đi tới đồn một chuyến, sau khi ngồi xe trực tiếp ngủ thiếp đi ở trong lòng Giang Nhu.Giang Nhu nắm thật chặt quần áo, quấn cô bé kỹ lưỡng.Sau khi lấy bánh kem ở cổng trường, sau đó lại đến chợ gần khu dân cư mua thức ăn.Buổi tối, Giang Nhu làm một bữa tiệc lớn phong phú, còn gọi gia đình Chu Kiến ở bên cạnh đến ăn.Ăn bữa cơm náo nhiệt xong, Lê Tiêu dọn bàn sạch sẽ đi rửa chén, Giang Nhu thì lại cầm bánh kem lên bàn, còn đeo mũ giấy trong bánh ngọt đội lên đầu An An, sau đó cắm ba cây nến nhỏ ở trên bánh kem.Lê Tiêu lau tay đi ra từ trong phòng bếp, ôm lấy An An ngồi xuống trên ghế.Giang Nhu ngồi bên cạnh Lê Tiêu, vỗ tay bắt đầu hát, "Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ…"Uông Nhạn và mẹ Chu ngại hát, chỉ dùng sức vỗ tay, trong đó tiếng vỗ tay của Chu Hồng to nhất, đến em trai nhỏ trong lòng Uông Nhạn cũng quơ tay.An An ngồi ở trên đùi cha, cười cực kỳ vui vẻ, còn bi bô hát theo mẹ.Hát xong, Giang Nhu bảo cô bé ước rồi thổi nến.An An không hiểu lắm, nói thẳng: "Mẹ ước đi!"Giang Nhu cười: "Chỉ chính con mới có thể ước thôi, con muốn cái gì nhỉ?"An An không chút suy nghĩ nói: "Kẹo."Đơn giản thẳng thắn khiến người ta muốn cười.Mọi người ở đây cũng quả thực đều nở nụ cười, cô nhóc còn rất tham lam, một hơi nói tiếp vài món cái, "Có kẹo ăn, cha rửa chân chân, mẹ mua thịt thịt…"Lê Tiêu cười trực tiếp túm cái miệng nhỏ của cô bé, "Nào có thể tham như thế? Chỉ có thể chọn một."An An nghiêm túc nói: "Cha mẹ, khỏe mạnh." Mẹ Chu ở bên cạnh cười híp mắt nói: "An An thật là một đứa bé ngoan."An An được khen ngợi rất vui vẻ, ngón tay chỉ bánh kem trên bàn, "Ăn."Sau đó Giang Nhu lấy cây nến xuống, cắt một miếng bánh kem cho tất cả mọi người ở đây, may mà lần này Giang Nhu mua bánh kem to, nếu không còn không đủ chia.Bánh kem bên này ngon hơn bên thị trấn nhiều, đến Lê Tiêu ăn cũng không có cau mày, hồi nhỏ anh từng ăn một cái bánh kem ở bên thị trấn, từ đó về sau luôn sợ thứ này.Có điều cũng mắc hơn nhiều.Ngược lại đêm nay An An rất vui vẻ, buổi tối trước khi ngủ còn ôm Giang Nhu cười ngọt ngào, "Cảm ơn mẹ."Sau đó vùi mặt cọ ở trong lòng Giang Nhu, dính chặt.Trong lòng Giang Nhu mềm nhũn, cúi đầu hôn đầu nhỏ của cô bé một cái. Cô nhóc cười khanh khách, bò dậy cũng ôm lấy Giang Nhu hôn một cái, hôn xong sau đó vượt qua hôn cha cô bé.Lê Tiêu nằm ngửa ở trên giường, hai tay gác lên sau gáy, cô bé đột nhiên xông lại, động tác quá nhanh, trực tiếp va đầu vào trên trán anh, sau đó bẹp một tiếng, hôn một cái trên gương mặt anh, dính một đống nước.Hôn xong cô bé ngồi ở trên giường, giơ lên tay nhỏ sờ đầu, bi bô nói: "Đau."Lê Tiêu chậc một tiếng, "Có thể không đau sao?"Giơ tay lên xoa trên trán cô bé, "Được rồi."An An cho rằng thật sự ổn rồi, một lần nữa nằm xuống ôm lấy mẹ, một cái chân nhỏ không an phận đạp ở trên eo cha.Cô bé còn không muốn lấy đi, ngay lập tức lại đặt lên.Qua sinh nhật không tới mấy ngày, Lê Tiêu trở về nói ông chủ Du muốn mời bọn họ ăn cơm.Ông chủ Du biết bây giờ Giang Nhu là sinh viên đại học, còn đặc biệt chọn ngày thứ Bảy.Thứ Bảy chọn một quán cơm có đầu bếp riêng cao cấp ở trong thành phố, tuy rằng đều là quán cơm, nhưng hoàn toàn khác với kiểu tiệm cơm ven đường mà Giang Nhu và Lê Tiêu bình thường hay ăn, từ bên ngoài trông quán không lớn, chỉ cảm thấy không gian yên tĩnh một chút, lắp núi giả và một rừng trúc nhỏ, nhưng sau khi tiến vào, phát hiện bên trong có một chốn bồng lai khác.Cầu lát đá tạo thành đường nhỏ, mảnh sân trang trí theo hướng cổ phong, một bước là một cảnh, nương theo tiếng đàn lượn lờ, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đều ăn mặc quần áo phỏng theo kiểu cổ đại phóng khoáng linh động.Sau khi Lê Tiêu đến thì gọi điện thoại cho ông chủ Du, sau đó một nữ nhân viên dáng dấp rất đẹp dẫn bọn họ vào trong sân.Khoảnh sân quanh co, sau khi tiến vào thì nhìn thấy gia đình ông chủ Du ngồi ở trước cửa sổ sát đất chạm khắc hoa văn, xuyên qua lớp kính, một nhà ba người ông chủ Du ngồi ở một cái bàn tròn bằng gỗ lim to, ông chủ Du cầm thực đơn đang gọi món ăn, vợ anh ta thì cúi đầu nói chuyện với đứa nhỏ.