*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…
Chương 324
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Điều kiện gia đình của bạn trai tớ bình thường, nhưng cha mẹ anh ấy đều là người rất tốt, sức khỏe của mẹ anh ấy không tốt lắm, trước kia là công nhân xưởng dệt, cha anh ấy là cảnh sát hình sự kỳ cựu, bây giờ đã về hưu, mẹ của tớ nói chuyện với bọn rất hài lòng."Trên mặt Đổng Minh Minh lộ ra ý cười, đả kích mà cha cô ấy gây ra cho cô ấy cũng không ép nát cô ấy, cũng không làm cho cô ấy oán hận và không tin tưởng với thế giới này, ngược lại, cô ấy giống như biết cái gì mới là quan trọng nhất hơn, cũng càng thêm quý trọng thứ mình có.Giang Nhu nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy, không nhịn được cảm thấy vui vẻ thay, "Thật tốt, sau này chắc chắn cậu sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu rồi."Đổng Minh Minh cười càng vui vẻ, "Dì cực kỳ thích tớ. Trước đó lần đầu tiên gặp mặt đã tặng vòng tay vàng cho tớ, bây giờ càng thường xuyên gọi tớ qua ăn cơm, trong nhà mua món gì ngon đều phải gọi điện thoại cho tớ. Kỳ thực dì rất đáng thương, Thẩm Hạ nói khi anh ấy sinh ra trước đó còn có một người chị, có điều khi còn bé bị bệnh c.h.ế.t rồi, mẹ của anh ấy chịu đả kích quá mạnh, có lẽ vì vậy dì thương tớ như con gái ruột vậy."Giang Nhu thật lòng nói: "Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.""Đúng, tớ cũng cảm thấy như vậy."Chiều thứ Sáu không có lớp, Giang Nhu dứt khoát chạy đến trường mẫu giáo đón con, còn nói dối với cô giáo, nói hôm nay mình có việc đưa con đi trước.Cô giáo cũng không hỏi nhiều, giúp đỡ Giang Nhu thu dọn đồ sau đó vẫy tay một cái.An An rất vui vẻ vì ngày hôm nay có thể tan học sớm, nắm tay Giang Nhu nhảy nhót đi ra ngoài, vừa đi vừa nói lời tạm biệt với các bạn nhỏ đằng sau.Nhìn ánh mắt hâm mộ của đám bạn học, làm cô bé vô cùng đắc ý.Ra trường học, An An ngẩng đầu lên hỏi cô, "Mẹ, mẹ muốn đi làm chuyện gì hả?"Giang Nhu nghịch ngợm nở nụ cười, "Mẹ dẫn con đi ăn đồ ngon." Sau đó đặt cô bé ở ghế sau, lái xe dẫn cô bé đi ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong lại dẫn cô bé đi dạo phố, mua đồ chơi vịt Donald, còn mua bong bóng, lại chơi trò chơi ném vòng, An An cũng không trúng cái nào, Giang Nhu cầm lấy cái vòng cuối cùng trên tay cô bé, ném trúng món đồ chơi búp bê sứ mà cô bé muốn.An An hưng phấn vỗ tay, "Mẹ giỏi thật!"Giang Nhu đưa búp bê sứ cho cô bé. An An càng vui vẻ, giơ búp bê sứ nói với Giang Nhu: "Đây là cha mẹ và An An."Búp bê sứ may mắn màu đỏ là một nhà ba người, Giang Nhu nghe nói như thế, trong lòng mềm nhũn, "Ngồi yên, chúng ta đi tìm cha.""Dạ, An An muốn đưa búp bê cho cha."Lúc Giang Nhu đạp xe chở An An đến nhà xưởng đã là ba giờ chiều, cô đi thẳng tới văn phòng Lê Tiêu, không thấy người ở văn phòng.An An rất quen thuộc với văn phòng của cha, ngay lập tức ném túi xách nhỏ, đá giày ra, nhảy tới nhảy lui ở trên sô pha, sau đó nhớ ra cái gì, chạy đi lục ngăn kéo của cha tìm đồ ăn vặt ăn, tìm được rồi lập tức chia cho Giang Nhu.Giang Nhu thì lại ngồi trên ghế giám đốc của Lê Tiêu nghỉ ngơi một lúc, nhìn cô bé tinh thần tràn đầy, không biết sao cô bé có sức sống như thế?Khi hai mẹ con đang nhàn nhã ăn đồ ăn vặt, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Sau khi Giang Nhu vào cửa không có cố ý đóng cửa lại, vì thế có thể nghe được.An An nhận ra là cha đã tới, đang chuẩn bị lên tiếng gọi, bị Giang Nhu che miệng lại.Bên ngoài Lê Tiêu mặt lạnh bảo Tào Vượng đuổi mẹ anh ta về quê nhà."… Lần trước bà ta làm chuyện gì với vợ anh, anh tìm người hỏi thăm một chút là có thể biết ngọn nguồn, nếu anh là người có đầu óc thì nên biết phải làm sao mà không phải chờ tôi tới nhắc nhở anh. Nếu không phải buổi tối hôm đó con trai của anh chạy tới tìm tôi, vợ cũ của anh có lẽ đã xảy ra chuyện rồi. Đúng, anh cảm thấy bây giờ đã cứu được người về rồi, đã không có việc lớn gì nữa, nhưng anh có nghĩ tới nếu quả thật xảy ra vấn đề, chuyện này sẽ tạo thành hậu quả ra sao đối với nhà xưởng không?""Một khi bị người ta biết trong xưởng chúng ta từng có người chết, sau này còn ai dám mua sản phẩm của chúng ta? Sau này còn ai dám hợp tác với nhà xưởng của chúng ta? Bây giờ nhà xưởng của chúng ta có 230 người, nhiều người cần nuôi gia đình sống qua ngày như vậy, nếu thật sự xảy ra vấn đề rồi anh chịu nổi trách nhiệm không?"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Điều kiện gia đình của bạn trai tớ bình thường, nhưng cha mẹ anh ấy đều là người rất tốt, sức khỏe của mẹ anh ấy không tốt lắm, trước kia là công nhân xưởng dệt, cha anh ấy là cảnh sát hình sự kỳ cựu, bây giờ đã về hưu, mẹ của tớ nói chuyện với bọn rất hài lòng."
Trên mặt Đổng Minh Minh lộ ra ý cười, đả kích mà cha cô ấy gây ra cho cô ấy cũng không ép nát cô ấy, cũng không làm cho cô ấy oán hận và không tin tưởng với thế giới này, ngược lại, cô ấy giống như biết cái gì mới là quan trọng nhất hơn, cũng càng thêm quý trọng thứ mình có.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy, không nhịn được cảm thấy vui vẻ thay, "Thật tốt, sau này chắc chắn cậu sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu rồi."
Đổng Minh Minh cười càng vui vẻ, "Dì cực kỳ thích tớ. Trước đó lần đầu tiên gặp mặt đã tặng vòng tay vàng cho tớ, bây giờ càng thường xuyên gọi tớ qua ăn cơm, trong nhà mua món gì ngon đều phải gọi điện thoại cho tớ. Kỳ thực dì rất đáng thương, Thẩm Hạ nói khi anh ấy sinh ra trước đó còn có một người chị, có điều khi còn bé bị bệnh c.h.ế.t rồi, mẹ của anh ấy chịu đả kích quá mạnh, có lẽ vì vậy dì thương tớ như con gái ruột vậy."
Giang Nhu thật lòng nói: "Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt."
"Đúng, tớ cũng cảm thấy như vậy."
Chiều thứ Sáu không có lớp, Giang Nhu dứt khoát chạy đến trường mẫu giáo đón con, còn nói dối với cô giáo, nói hôm nay mình có việc đưa con đi trước.
Cô giáo cũng không hỏi nhiều, giúp đỡ Giang Nhu thu dọn đồ sau đó vẫy tay một cái.
An An rất vui vẻ vì ngày hôm nay có thể tan học sớm, nắm tay Giang Nhu nhảy nhót đi ra ngoài, vừa đi vừa nói lời tạm biệt với các bạn nhỏ đằng sau.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của đám bạn học, làm cô bé vô cùng đắc ý.
Ra trường học, An An ngẩng đầu lên hỏi cô, "Mẹ, mẹ muốn đi làm chuyện gì hả?"
Giang Nhu nghịch ngợm nở nụ cười, "Mẹ dẫn con đi ăn đồ ngon." Sau đó đặt cô bé ở ghế sau, lái xe dẫn cô bé đi ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong lại dẫn cô bé đi dạo phố, mua đồ chơi vịt Donald, còn mua bong bóng, lại chơi trò chơi ném vòng, An An cũng không trúng cái nào, Giang Nhu cầm lấy cái vòng cuối cùng trên tay cô bé, ném trúng món đồ chơi búp bê sứ mà cô bé muốn.
An An hưng phấn vỗ tay, "Mẹ giỏi thật!"
Giang Nhu đưa búp bê sứ cho cô bé. An An càng vui vẻ, giơ búp bê sứ nói với Giang Nhu: "Đây là cha mẹ và An An."
Búp bê sứ may mắn màu đỏ là một nhà ba người, Giang Nhu nghe nói như thế, trong lòng mềm nhũn, "Ngồi yên, chúng ta đi tìm cha."
"Dạ, An An muốn đưa búp bê cho cha."
Lúc Giang Nhu đạp xe chở An An đến nhà xưởng đã là ba giờ chiều, cô đi thẳng tới văn phòng Lê Tiêu, không thấy người ở văn phòng.
An An rất quen thuộc với văn phòng của cha, ngay lập tức ném túi xách nhỏ, đá giày ra, nhảy tới nhảy lui ở trên sô pha, sau đó nhớ ra cái gì, chạy đi lục ngăn kéo của cha tìm đồ ăn vặt ăn, tìm được rồi lập tức chia cho Giang Nhu.
Giang Nhu thì lại ngồi trên ghế giám đốc của Lê Tiêu nghỉ ngơi một lúc, nhìn cô bé tinh thần tràn đầy, không biết sao cô bé có sức sống như thế?
Khi hai mẹ con đang nhàn nhã ăn đồ ăn vặt, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Sau khi Giang Nhu vào cửa không có cố ý đóng cửa lại, vì thế có thể nghe được.
An An nhận ra là cha đã tới, đang chuẩn bị lên tiếng gọi, bị Giang Nhu che miệng lại.
Bên ngoài Lê Tiêu mặt lạnh bảo Tào Vượng đuổi mẹ anh ta về quê nhà.
"… Lần trước bà ta làm chuyện gì với vợ anh, anh tìm người hỏi thăm một chút là có thể biết ngọn nguồn, nếu anh là người có đầu óc thì nên biết phải làm sao mà không phải chờ tôi tới nhắc nhở anh. Nếu không phải buổi tối hôm đó con trai của anh chạy tới tìm tôi, vợ cũ của anh có lẽ đã xảy ra chuyện rồi. Đúng, anh cảm thấy bây giờ đã cứu được người về rồi, đã không có việc lớn gì nữa, nhưng anh có nghĩ tới nếu quả thật xảy ra vấn đề, chuyện này sẽ tạo thành hậu quả ra sao đối với nhà xưởng không?"
"Một khi bị người ta biết trong xưởng chúng ta từng có người chết, sau này còn ai dám mua sản phẩm của chúng ta? Sau này còn ai dám hợp tác với nhà xưởng của chúng ta? Bây giờ nhà xưởng của chúng ta có 230 người, nhiều người cần nuôi gia đình sống qua ngày như vậy, nếu thật sự xảy ra vấn đề rồi anh chịu nổi trách nhiệm không?"
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Điều kiện gia đình của bạn trai tớ bình thường, nhưng cha mẹ anh ấy đều là người rất tốt, sức khỏe của mẹ anh ấy không tốt lắm, trước kia là công nhân xưởng dệt, cha anh ấy là cảnh sát hình sự kỳ cựu, bây giờ đã về hưu, mẹ của tớ nói chuyện với bọn rất hài lòng."Trên mặt Đổng Minh Minh lộ ra ý cười, đả kích mà cha cô ấy gây ra cho cô ấy cũng không ép nát cô ấy, cũng không làm cho cô ấy oán hận và không tin tưởng với thế giới này, ngược lại, cô ấy giống như biết cái gì mới là quan trọng nhất hơn, cũng càng thêm quý trọng thứ mình có.Giang Nhu nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy, không nhịn được cảm thấy vui vẻ thay, "Thật tốt, sau này chắc chắn cậu sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu rồi."Đổng Minh Minh cười càng vui vẻ, "Dì cực kỳ thích tớ. Trước đó lần đầu tiên gặp mặt đã tặng vòng tay vàng cho tớ, bây giờ càng thường xuyên gọi tớ qua ăn cơm, trong nhà mua món gì ngon đều phải gọi điện thoại cho tớ. Kỳ thực dì rất đáng thương, Thẩm Hạ nói khi anh ấy sinh ra trước đó còn có một người chị, có điều khi còn bé bị bệnh c.h.ế.t rồi, mẹ của anh ấy chịu đả kích quá mạnh, có lẽ vì vậy dì thương tớ như con gái ruột vậy."Giang Nhu thật lòng nói: "Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.""Đúng, tớ cũng cảm thấy như vậy."Chiều thứ Sáu không có lớp, Giang Nhu dứt khoát chạy đến trường mẫu giáo đón con, còn nói dối với cô giáo, nói hôm nay mình có việc đưa con đi trước.Cô giáo cũng không hỏi nhiều, giúp đỡ Giang Nhu thu dọn đồ sau đó vẫy tay một cái.An An rất vui vẻ vì ngày hôm nay có thể tan học sớm, nắm tay Giang Nhu nhảy nhót đi ra ngoài, vừa đi vừa nói lời tạm biệt với các bạn nhỏ đằng sau.Nhìn ánh mắt hâm mộ của đám bạn học, làm cô bé vô cùng đắc ý.Ra trường học, An An ngẩng đầu lên hỏi cô, "Mẹ, mẹ muốn đi làm chuyện gì hả?"Giang Nhu nghịch ngợm nở nụ cười, "Mẹ dẫn con đi ăn đồ ngon." Sau đó đặt cô bé ở ghế sau, lái xe dẫn cô bé đi ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong lại dẫn cô bé đi dạo phố, mua đồ chơi vịt Donald, còn mua bong bóng, lại chơi trò chơi ném vòng, An An cũng không trúng cái nào, Giang Nhu cầm lấy cái vòng cuối cùng trên tay cô bé, ném trúng món đồ chơi búp bê sứ mà cô bé muốn.An An hưng phấn vỗ tay, "Mẹ giỏi thật!"Giang Nhu đưa búp bê sứ cho cô bé. An An càng vui vẻ, giơ búp bê sứ nói với Giang Nhu: "Đây là cha mẹ và An An."Búp bê sứ may mắn màu đỏ là một nhà ba người, Giang Nhu nghe nói như thế, trong lòng mềm nhũn, "Ngồi yên, chúng ta đi tìm cha.""Dạ, An An muốn đưa búp bê cho cha."Lúc Giang Nhu đạp xe chở An An đến nhà xưởng đã là ba giờ chiều, cô đi thẳng tới văn phòng Lê Tiêu, không thấy người ở văn phòng.An An rất quen thuộc với văn phòng của cha, ngay lập tức ném túi xách nhỏ, đá giày ra, nhảy tới nhảy lui ở trên sô pha, sau đó nhớ ra cái gì, chạy đi lục ngăn kéo của cha tìm đồ ăn vặt ăn, tìm được rồi lập tức chia cho Giang Nhu.Giang Nhu thì lại ngồi trên ghế giám đốc của Lê Tiêu nghỉ ngơi một lúc, nhìn cô bé tinh thần tràn đầy, không biết sao cô bé có sức sống như thế?Khi hai mẹ con đang nhàn nhã ăn đồ ăn vặt, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Sau khi Giang Nhu vào cửa không có cố ý đóng cửa lại, vì thế có thể nghe được.An An nhận ra là cha đã tới, đang chuẩn bị lên tiếng gọi, bị Giang Nhu che miệng lại.Bên ngoài Lê Tiêu mặt lạnh bảo Tào Vượng đuổi mẹ anh ta về quê nhà."… Lần trước bà ta làm chuyện gì với vợ anh, anh tìm người hỏi thăm một chút là có thể biết ngọn nguồn, nếu anh là người có đầu óc thì nên biết phải làm sao mà không phải chờ tôi tới nhắc nhở anh. Nếu không phải buổi tối hôm đó con trai của anh chạy tới tìm tôi, vợ cũ của anh có lẽ đã xảy ra chuyện rồi. Đúng, anh cảm thấy bây giờ đã cứu được người về rồi, đã không có việc lớn gì nữa, nhưng anh có nghĩ tới nếu quả thật xảy ra vấn đề, chuyện này sẽ tạo thành hậu quả ra sao đối với nhà xưởng không?""Một khi bị người ta biết trong xưởng chúng ta từng có người chết, sau này còn ai dám mua sản phẩm của chúng ta? Sau này còn ai dám hợp tác với nhà xưởng của chúng ta? Bây giờ nhà xưởng của chúng ta có 230 người, nhiều người cần nuôi gia đình sống qua ngày như vậy, nếu thật sự xảy ra vấn đề rồi anh chịu nổi trách nhiệm không?"