Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…

Chương 398

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Nhu và Lê Tiêu lái xe đưa An An đến bệnh viện, làm kiểm tra một phen sau đó truyền nước hai giờ.Đi ra từ bệnh viện đã là hơn ba giờ sáng, An An sợ chích, lúc truyền nước khóc một lúc, lúc này con mắt đỏ ngầu, cả người trốn ở trong lòng Giang Nhu, hiện tại rời khỏi bệnh viện đã không sợ nữa, còn có tâm tư hỏi: "Mẹ, con bị bệnh, qua mấy ngày nữa có phải không cần đi học không?"Lê Tiêu đi ở phía trước cũng nghe thấy, tức giận nói: "Chờ con khai giảng bệnh sớm đã khỏi rồi, nên đi học vẫn phải đi học."Giang Nhu tức giận bóp cái mũi nhỏ của cô bé, "Nên chích thêm mấy cái."Mấy ngày sau đó, An An ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, trận bệnh này thế mà lại nặng, còn liên tục nhiều lần, ròng rã truyền nước chừng mấy ngày mới tốt, chờ cơn sốt hạ, An An nhìn như gầy đi vài cân.Ngược lại ở trong mắt Lê Tiêu là rất nghiêm trọng, cảm thấy khuôn mặt của con gái đều nhỏ đi.Ngoài miệng nói đáng đời, nhưng đến cùng đau lòng cỡ nào chỉ có chính anh biết, mỗi ngày dậy sớm nấu đồ ăn ngon cho con gái, vừa hầm canh gà vừa hầm thịt dê bù cho đứa nhỏ.Cưng chìu đến mức đứa nhỏ được đà lấn tới, muốn cha mua TV cho cô bé đặt ở phòng của mình.Vậy còn được sao?Nếu như ở phòng cô bé có một cái TV, buổi tối chắc chắn không ngủ.Lại như năm ngoái, cô bé hơn nửa đêm không ngủ, lén lút một mình bò dậyxuống lầu xem ti vi, nếu không phải Lê Tiêu ngủ nông nghe thấy động tĩnh đi xuống lầu xem, còn không biết cô bé có bản lĩnh này.Chẳng trách mỗi sáng sớm lại không thức dậy nổi, cũng không biết cô bé làm việc này bao lâu?Từ đó về sau, buổi tối trước khi ngủ Lê Tiêu đều rút dây đằng sau TV.Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Kim Đại Hữu bọn họ cũng tới, Kim Đại Hữu đưa mẹ tới bên này trước, thím Thạch và mẹ Chu có quan hệ tốt, còn đồng thời nuôi rất nhiều gà và lương thực, bây giờ hai người đều không nỡ tách ra.Mẹ Chu còn chưa lại đây, mấy ngày nay thím Thạch ở nhà Giang Nhu, Kim Đại Hữu lại đưa Thẩm Hạ và cha mẹ nuôi Thẩm Hạ về nhà, còn ở nhà Thẩm Hạ một buổi tối, mẹ Đổng Minh Minh rất yêu thích cậu ta, còn muốn làm mai mối cho cậu ta, nói mình có một đứa cháu gái rất tốt, khiến Kim Đại Hữu sợ đến mức chạy đến nhà Lê Tiêu trốn.Đến nhà Lê Tiêu, trong nháy mắt thả lỏng hơn rất nhiều.Tuy rằng Thẩm Hạ là anh ruột cậu ta, nhưng xa nhau hai mươi năm, một chốc vẫn không thân được, không giống Lê Tiêu cùng Giang Nhu, không khác anh trai chị dâu ruột thịt.Cậu ta đã tới, Lê Tiêu cũng không khách sáo với cậu ta, để cậu ta bao thầu một ngày ba bữa, ai kêu An An thích cơm cậu ta nấu nhất.An An ngồi ở trên bàn ăn ăn đồ ăn ngon miệng, đột nhiên mở miệng nói: "Chú Đại Hữu, lớn lên cháu muốn gả cho chú." "…"Nghe nói như thế, toàn bộ mọi người trên bàn ăn đều sửng sốt một chút.Đặc biệt là Lê Tiêu, sau khi sửng sốt, mặt đen thui, nghiêng đầu qua nhìn về phía Kim Đại Hữu đầy nguy hiểm.Kim Đại Hữu sợ hãi ho khan thành tiếng, vội giải thích, "Chuyện không liên quan đến em, em không hề làm gì cả."Lê Tiêu vừa nhìn về phía An An, cố gắng kìm nén tính tình nói: "Con mới bao lớn đã muốn lập gia đình? Chờ con lớn lên, chú Đại Hữu của con cũng thành ông già rồi, con biết chưa? Giống như ông Vương con gặp hồi tết đấy."An An nghiêng đầu nhớ lại dáng vẻ của ông Vương, trên đầu ở giữa trọc một mảng, da dẻ đen sì, cái bụng to, nhìn lại chú Kim Đại Hữu đẹp trai, trên mặt có chút do dự, "Nhưng chú Đại Hữu nấu cơm ngon.""…"Chưa từng thấy đứa nhỏ nào còn tham ăn hơn cô bé.Lê Tiêu có chút đau đầu, "Trên đời này người biết nấu cơm cũng không phải có mỗi chú Đại Hữu của con."Giang Nhu cười ở bên cạnh phụ họa, "Đúng rồi, sau này nếu như con gặp một chàng trai nấu ăn ngon hơn thì làm sao bây giờ?"An An cắn môi, nhìn cha mẹ một cái, lại nhìn Kim Đại Hữu một cái, dường như rơi vào suy tư, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Vậy thì để cho dì gả cho chú Đại Hữu, như vậy con cũng có thể ăn ngon rồi.""…"Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười, đứa nhỏ này cũng thật là tham ăn, vì ăn ngon, đến cả dì ruột cũng đẩy ra ngoài.Lê Hân nghe nói như thế, tức giận nói: "Cháu thật đúng là cháu gái tốt của dì."An An hì hì cười, còn tưởng rằng dì đang khen ngợi mình.Kim Đại Hữu liếc nhìn Lê Hân ở đối diện, rũ mắt xuống ăn cơm, không lên tiếng, có điều lỗ tai hơi đỏ lên.Buổi tối Tết Nguyên Tiêu hôm đó, người một nhà ăn cơm xong sớm, sau đó hơn bảy giờ tối, Giang Nhu và Lê Tiêu đưa Kim Đại Hữu, Lê Hân tới sân bay, hai người phải về trường học.Thẩm Hạ và Đổng Minh Minh cũng tới, hai người cầm không ít đồ lại đây, để Kim Đại Hữu mang theo.Đưa tiễn Kim Đại Hữu và Lê Hân rồi, Giang Nhu và An An cũng phải đi học.Trước khi vào học, quý nhân của Lê Tiêu ông chủ Du xảy ra vấn đề.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Nhu và Lê Tiêu lái xe đưa An An đến bệnh viện, làm kiểm tra một phen sau đó truyền nước hai giờ.

Đi ra từ bệnh viện đã là hơn ba giờ sáng, An An sợ chích, lúc truyền nước khóc một lúc, lúc này con mắt đỏ ngầu, cả người trốn ở trong lòng Giang Nhu, hiện tại rời khỏi bệnh viện đã không sợ nữa, còn có tâm tư hỏi: "Mẹ, con bị bệnh, qua mấy ngày nữa có phải không cần đi học không?"

Lê Tiêu đi ở phía trước cũng nghe thấy, tức giận nói: "Chờ con khai giảng bệnh sớm đã khỏi rồi, nên đi học vẫn phải đi học."

Giang Nhu tức giận bóp cái mũi nhỏ của cô bé, "Nên chích thêm mấy cái."

Mấy ngày sau đó, An An ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, trận bệnh này thế mà lại nặng, còn liên tục nhiều lần, ròng rã truyền nước chừng mấy ngày mới tốt, chờ cơn sốt hạ, An An nhìn như gầy đi vài cân.

Ngược lại ở trong mắt Lê Tiêu là rất nghiêm trọng, cảm thấy khuôn mặt của con gái đều nhỏ đi.

Ngoài miệng nói đáng đời, nhưng đến cùng đau lòng cỡ nào chỉ có chính anh biết, mỗi ngày dậy sớm nấu đồ ăn ngon cho con gái, vừa hầm canh gà vừa hầm thịt dê bù cho đứa nhỏ.

Cưng chìu đến mức đứa nhỏ được đà lấn tới, muốn cha mua TV cho cô bé đặt ở phòng của mình.

Vậy còn được sao?

Nếu như ở phòng cô bé có một cái TV, buổi tối chắc chắn không ngủ.

Lại như năm ngoái, cô bé hơn nửa đêm không ngủ, lén lút một mình bò dậy

xuống lầu xem ti vi, nếu không phải Lê Tiêu ngủ nông nghe thấy động tĩnh đi xuống lầu xem, còn không biết cô bé có bản lĩnh này.

Chẳng trách mỗi sáng sớm lại không thức dậy nổi, cũng không biết cô bé làm việc này bao lâu?

Từ đó về sau, buổi tối trước khi ngủ Lê Tiêu đều rút dây đằng sau TV.

Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Kim Đại Hữu bọn họ cũng tới, Kim Đại Hữu đưa mẹ tới bên này trước, thím Thạch và mẹ Chu có quan hệ tốt, còn đồng thời nuôi rất nhiều gà và lương thực, bây giờ hai người đều không nỡ tách ra.

Mẹ Chu còn chưa lại đây, mấy ngày nay thím Thạch ở nhà Giang Nhu, Kim Đại Hữu lại đưa Thẩm Hạ và cha mẹ nuôi Thẩm Hạ về nhà, còn ở nhà Thẩm Hạ một buổi tối, mẹ Đổng Minh Minh rất yêu thích cậu ta, còn muốn làm mai mối cho cậu ta, nói mình có một đứa cháu gái rất tốt, khiến Kim Đại Hữu sợ đến mức chạy đến nhà Lê Tiêu trốn.

Đến nhà Lê Tiêu, trong nháy mắt thả lỏng hơn rất nhiều.

Tuy rằng Thẩm Hạ là anh ruột cậu ta, nhưng xa nhau hai mươi năm, một chốc vẫn không thân được, không giống Lê Tiêu cùng Giang Nhu, không khác anh trai chị dâu ruột thịt.

Cậu ta đã tới, Lê Tiêu cũng không khách sáo với cậu ta, để cậu ta bao thầu một ngày ba bữa, ai kêu An An thích cơm cậu ta nấu nhất.

An An ngồi ở trên bàn ăn ăn đồ ăn ngon miệng, đột nhiên mở miệng nói: "Chú Đại Hữu, lớn lên cháu muốn gả cho chú." "…"

Nghe nói như thế, toàn bộ mọi người trên bàn ăn đều sửng sốt một chút.

Đặc biệt là Lê Tiêu, sau khi sửng sốt, mặt đen thui, nghiêng đầu qua nhìn về phía Kim Đại Hữu đầy nguy hiểm.

Kim Đại Hữu sợ hãi ho khan thành tiếng, vội giải thích, "Chuyện không liên quan đến em, em không hề làm gì cả."

Lê Tiêu vừa nhìn về phía An An, cố gắng kìm nén tính tình nói: "Con mới bao lớn đã muốn lập gia đình? Chờ con lớn lên, chú Đại Hữu của con cũng thành ông già rồi, con biết chưa? Giống như ông Vương con gặp hồi tết đấy."

An An nghiêng đầu nhớ lại dáng vẻ của ông Vương, trên đầu ở giữa trọc một mảng, da dẻ đen sì, cái bụng to, nhìn lại chú Kim Đại Hữu đẹp trai, trên mặt có chút do dự, "Nhưng chú Đại Hữu nấu cơm ngon."

"…"

Chưa từng thấy đứa nhỏ nào còn tham ăn hơn cô bé.

Lê Tiêu có chút đau đầu, "Trên đời này người biết nấu cơm cũng không phải có mỗi chú Đại Hữu của con."

Giang Nhu cười ở bên cạnh phụ họa, "Đúng rồi, sau này nếu như con gặp một chàng trai nấu ăn ngon hơn thì làm sao bây giờ?"

An An cắn môi, nhìn cha mẹ một cái, lại nhìn Kim Đại Hữu một cái, dường như rơi vào suy tư, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Vậy thì để cho dì gả cho chú Đại Hữu, như vậy con cũng có thể ăn ngon rồi."

"…"

Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười, đứa nhỏ này cũng thật là tham ăn, vì ăn ngon, đến cả dì ruột cũng đẩy ra ngoài.

Lê Hân nghe nói như thế, tức giận nói: "Cháu thật đúng là cháu gái tốt của dì."

An An hì hì cười, còn tưởng rằng dì đang khen ngợi mình.

Kim Đại Hữu liếc nhìn Lê Hân ở đối diện, rũ mắt xuống ăn cơm, không lên tiếng, có điều lỗ tai hơi đỏ lên.

Buổi tối Tết Nguyên Tiêu hôm đó, người một nhà ăn cơm xong sớm, sau đó hơn bảy giờ tối, Giang Nhu và Lê Tiêu đưa Kim Đại Hữu, Lê Hân tới sân bay, hai người phải về trường học.

Thẩm Hạ và Đổng Minh Minh cũng tới, hai người cầm không ít đồ lại đây, để Kim Đại Hữu mang theo.

Đưa tiễn Kim Đại Hữu và Lê Hân rồi, Giang Nhu và An An cũng phải đi học.

Trước khi vào học, quý nhân của Lê Tiêu ông chủ Du xảy ra vấn đề.

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Nhu và Lê Tiêu lái xe đưa An An đến bệnh viện, làm kiểm tra một phen sau đó truyền nước hai giờ.Đi ra từ bệnh viện đã là hơn ba giờ sáng, An An sợ chích, lúc truyền nước khóc một lúc, lúc này con mắt đỏ ngầu, cả người trốn ở trong lòng Giang Nhu, hiện tại rời khỏi bệnh viện đã không sợ nữa, còn có tâm tư hỏi: "Mẹ, con bị bệnh, qua mấy ngày nữa có phải không cần đi học không?"Lê Tiêu đi ở phía trước cũng nghe thấy, tức giận nói: "Chờ con khai giảng bệnh sớm đã khỏi rồi, nên đi học vẫn phải đi học."Giang Nhu tức giận bóp cái mũi nhỏ của cô bé, "Nên chích thêm mấy cái."Mấy ngày sau đó, An An ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, trận bệnh này thế mà lại nặng, còn liên tục nhiều lần, ròng rã truyền nước chừng mấy ngày mới tốt, chờ cơn sốt hạ, An An nhìn như gầy đi vài cân.Ngược lại ở trong mắt Lê Tiêu là rất nghiêm trọng, cảm thấy khuôn mặt của con gái đều nhỏ đi.Ngoài miệng nói đáng đời, nhưng đến cùng đau lòng cỡ nào chỉ có chính anh biết, mỗi ngày dậy sớm nấu đồ ăn ngon cho con gái, vừa hầm canh gà vừa hầm thịt dê bù cho đứa nhỏ.Cưng chìu đến mức đứa nhỏ được đà lấn tới, muốn cha mua TV cho cô bé đặt ở phòng của mình.Vậy còn được sao?Nếu như ở phòng cô bé có một cái TV, buổi tối chắc chắn không ngủ.Lại như năm ngoái, cô bé hơn nửa đêm không ngủ, lén lút một mình bò dậyxuống lầu xem ti vi, nếu không phải Lê Tiêu ngủ nông nghe thấy động tĩnh đi xuống lầu xem, còn không biết cô bé có bản lĩnh này.Chẳng trách mỗi sáng sớm lại không thức dậy nổi, cũng không biết cô bé làm việc này bao lâu?Từ đó về sau, buổi tối trước khi ngủ Lê Tiêu đều rút dây đằng sau TV.Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Kim Đại Hữu bọn họ cũng tới, Kim Đại Hữu đưa mẹ tới bên này trước, thím Thạch và mẹ Chu có quan hệ tốt, còn đồng thời nuôi rất nhiều gà và lương thực, bây giờ hai người đều không nỡ tách ra.Mẹ Chu còn chưa lại đây, mấy ngày nay thím Thạch ở nhà Giang Nhu, Kim Đại Hữu lại đưa Thẩm Hạ và cha mẹ nuôi Thẩm Hạ về nhà, còn ở nhà Thẩm Hạ một buổi tối, mẹ Đổng Minh Minh rất yêu thích cậu ta, còn muốn làm mai mối cho cậu ta, nói mình có một đứa cháu gái rất tốt, khiến Kim Đại Hữu sợ đến mức chạy đến nhà Lê Tiêu trốn.Đến nhà Lê Tiêu, trong nháy mắt thả lỏng hơn rất nhiều.Tuy rằng Thẩm Hạ là anh ruột cậu ta, nhưng xa nhau hai mươi năm, một chốc vẫn không thân được, không giống Lê Tiêu cùng Giang Nhu, không khác anh trai chị dâu ruột thịt.Cậu ta đã tới, Lê Tiêu cũng không khách sáo với cậu ta, để cậu ta bao thầu một ngày ba bữa, ai kêu An An thích cơm cậu ta nấu nhất.An An ngồi ở trên bàn ăn ăn đồ ăn ngon miệng, đột nhiên mở miệng nói: "Chú Đại Hữu, lớn lên cháu muốn gả cho chú." "…"Nghe nói như thế, toàn bộ mọi người trên bàn ăn đều sửng sốt một chút.Đặc biệt là Lê Tiêu, sau khi sửng sốt, mặt đen thui, nghiêng đầu qua nhìn về phía Kim Đại Hữu đầy nguy hiểm.Kim Đại Hữu sợ hãi ho khan thành tiếng, vội giải thích, "Chuyện không liên quan đến em, em không hề làm gì cả."Lê Tiêu vừa nhìn về phía An An, cố gắng kìm nén tính tình nói: "Con mới bao lớn đã muốn lập gia đình? Chờ con lớn lên, chú Đại Hữu của con cũng thành ông già rồi, con biết chưa? Giống như ông Vương con gặp hồi tết đấy."An An nghiêng đầu nhớ lại dáng vẻ của ông Vương, trên đầu ở giữa trọc một mảng, da dẻ đen sì, cái bụng to, nhìn lại chú Kim Đại Hữu đẹp trai, trên mặt có chút do dự, "Nhưng chú Đại Hữu nấu cơm ngon.""…"Chưa từng thấy đứa nhỏ nào còn tham ăn hơn cô bé.Lê Tiêu có chút đau đầu, "Trên đời này người biết nấu cơm cũng không phải có mỗi chú Đại Hữu của con."Giang Nhu cười ở bên cạnh phụ họa, "Đúng rồi, sau này nếu như con gặp một chàng trai nấu ăn ngon hơn thì làm sao bây giờ?"An An cắn môi, nhìn cha mẹ một cái, lại nhìn Kim Đại Hữu một cái, dường như rơi vào suy tư, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Vậy thì để cho dì gả cho chú Đại Hữu, như vậy con cũng có thể ăn ngon rồi.""…"Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười, đứa nhỏ này cũng thật là tham ăn, vì ăn ngon, đến cả dì ruột cũng đẩy ra ngoài.Lê Hân nghe nói như thế, tức giận nói: "Cháu thật đúng là cháu gái tốt của dì."An An hì hì cười, còn tưởng rằng dì đang khen ngợi mình.Kim Đại Hữu liếc nhìn Lê Hân ở đối diện, rũ mắt xuống ăn cơm, không lên tiếng, có điều lỗ tai hơi đỏ lên.Buổi tối Tết Nguyên Tiêu hôm đó, người một nhà ăn cơm xong sớm, sau đó hơn bảy giờ tối, Giang Nhu và Lê Tiêu đưa Kim Đại Hữu, Lê Hân tới sân bay, hai người phải về trường học.Thẩm Hạ và Đổng Minh Minh cũng tới, hai người cầm không ít đồ lại đây, để Kim Đại Hữu mang theo.Đưa tiễn Kim Đại Hữu và Lê Hân rồi, Giang Nhu và An An cũng phải đi học.Trước khi vào học, quý nhân của Lê Tiêu ông chủ Du xảy ra vấn đề.

Chương 398