*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…
Chương 422
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chu Kiến bảo anh ta về sớm một chút, rồi vội vã gọi một chiếc xe rời đi.Chu Cường và Lê Tiêu lên tiếng chào hỏi, cũng xoay người bước nhanh đi.Tuy rằng rất đau lòng vì người anh em cùng nhau lớn lên đã mất đi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bọn họ đều là người trưởng thành, không thể luôn sa vào quá khứ.Lê Tiêu đi về phía Giang Nhu, sau đó ôm lấy An An ngủ say trong lòng cô. LêHân đi theo bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Một mình em về thủ đô là được rồi."Giang Nhu hỏi đứa bé Đại Chí kia làm sao bây giờ? "Để thằng bé một mình ở chỗ này có phải là không tốt lắm? Đứa bé kia vẫn quá nhỏ, có cần tìm người giám hộ cho thằng bé không?"Lê Tiêu nghĩ cũng không nghĩ đã nói: "Đã mười tuổi còn nhỏ? Bản thân cũng không chăm sóc được, vậy dứt khoát đừng sống nữa, năm đó trên người anh không có tiền cũng sống được, sao nó không được?"Ở trong ấn tượng của cô, đứa nhỏ mười tuổi còn chưa đắp nặn tam quan, rất lo sau này đứa nhỏ lên cấp hai tới kỳ phản nghịch không ai quản sẽ xảy ra chuyện.Ngược lại Lê Tiêu rất kiên trì với chuyện này, "Anh cũng không phải cha đẻ nó, cái gì cũng phải quản, quản nó e rằng sau này nó còn ghét bỏ anh cho quá ít, như vậy cũng rất tốt, nếu nó cầu tiến phát triển, sau này anh có thể giúp thì giúp, nếu nó không tiến bộ học xấu theo người ta, như vậy tùy nó."Dưới cái nhìn của anh, năm đó mình không có thứ gì cũng vẫn sống tốt, tuy rằng Vương Đại Chí không còn cha mẹ nhưng cũng không thiếu tiền xài, đã rất may mắn.Nghĩ để sau này Lê Tiêu thường xuyên gọi điện thoại hỏi han kết quả học tập của đứa nhỏ này, để nó biết vẫn có người quan tâm nó.Một nhà bốn người đi về nhà, lúc đến cửa nhà thì nhìn thấy thím Vương cũng vội vã chạy về nhà, trên tay bà ấy cầm không ít đồ vật, nhanh chóng chạy vào trong sân, thả đồ xuống sau đó lại chạy ra bên ngoài. An An đã tỉnh rồi, sau khi nhìn thấy người giòn tan kêu một tiếng, "Bà nội Vương ——"Thím Vương đang đóng cửa, nghe thấy âm thanh sau đó liếc mắt nhìn, "Ôi, sao các cháu trở lại rồi?"Giang Nhu thấy dáng vẻ hết sức hưng phấn của bà ấy, không nhịn được hỏi một tiếng, "Thím muốn đi đâu thế?"Con mắt thím Vương sáng lên, "Cháu còn không biết à? Gia đình mẹ chồng cháu đang nháo nhào lên kìa."Nhìn thấy Lê Tiêu cũng ở đây, nụ cười trên mặt bớt hớn hở đi một chút, nhưng sự nóng rực trong mắt cũng không giấu được, "Ôi, các cháu nói xem chuyện ồn ào này là gì? Vừa nãy thím cũng nghe người ta nói, hình như là Hà Văn Hoa phát hiện vợ cậu ta cắm sừng cậu ta, đứa bé kia không phải của cậu ta, bây giờ hai người đang đánh nhau trong nhà.""Mới vừa nãy, Hà Văn Hoa từ nơi khác trở về, trên đường kéo vợ cậu ta về nhà, thím xách đồ trên tay không đuổi kịp, nghĩ về nhà trước. Có điều thím Ngô của cháu tận mắt thấy, nói cả đường Hà Văn Hoa chửi rất khó nghe, còn nói lúc trước mình vốn có thể ở lại trường trung học trọng điểm trong tỉnh làm giáo viên, cũng bởi vì người nhà mẹ đẻ của vợ cậu ta chạy tới ầm ĩ một hồi, cái gì cũng mất hết, lần này có thể phát hiện, cũng là bởi vì lần trước cậu ta về nhà càng nhìn đứa bé đó càng cảm thấy không giống mình, sau đó lén lút cầm tóc đi làm giám định cha con gì đó, ai nha, thím cũng không biết nói thế nào, ngược lại chính là mấy ngày trước cậu ta lấy được kết quả, đứa trẻ quả nhiên không phải của cậu ta.""Lần này hay rồi, Hà Văn Hoa phát rồ, lúc trước nếu như cậu ta không cưới vợ, bây giờ e là sớm đã trải qua cuộc sống thật tốt ở tỉnh… Thím không nói với các cháu nữa, thím lại đi xem đây."Nói rồi sốt ruột xoay người chạy đi, chỉ lo chậm một bước sẽ không thấy được.Giang Nhu cũng không quan tâm Lê Tiêu, nắm tay Lê Hân, "Đi, chúng ta cũng đi xem."An An trong lòng Lê Tiêu thấy mẹ đã quên mình, sốt ruột kêu: "Mẹ ——"Sau đó kéo quần áo cha, bảo anh đuổi theo.Lê Tiêu không muốn đi lắm, nhưng con gái gấp đến mức đạp anh, anh cũng chỉ đành đi theo.Một đường chạy đến nhà họ Hà, cửa nhà họ Hà đã có không ít người vây quanh, lúc Giang Nhu các cô đến cũng không chen vào được, tất cả đều sang đây xem náo nhiệt.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Kiến bảo anh ta về sớm một chút, rồi vội vã gọi một chiếc xe rời đi.
Chu Cường và Lê Tiêu lên tiếng chào hỏi, cũng xoay người bước nhanh đi.
Tuy rằng rất đau lòng vì người anh em cùng nhau lớn lên đã mất đi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bọn họ đều là người trưởng thành, không thể luôn sa vào quá khứ.
Lê Tiêu đi về phía Giang Nhu, sau đó ôm lấy An An ngủ say trong lòng cô. Lê
Hân đi theo bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Một mình em về thủ đô là được rồi."
Giang Nhu hỏi đứa bé Đại Chí kia làm sao bây giờ? "Để thằng bé một mình ở chỗ này có phải là không tốt lắm? Đứa bé kia vẫn quá nhỏ, có cần tìm người giám hộ cho thằng bé không?"
Lê Tiêu nghĩ cũng không nghĩ đã nói: "Đã mười tuổi còn nhỏ? Bản thân cũng không chăm sóc được, vậy dứt khoát đừng sống nữa, năm đó trên người anh không có tiền cũng sống được, sao nó không được?"
Ở trong ấn tượng của cô, đứa nhỏ mười tuổi còn chưa đắp nặn tam quan, rất lo sau này đứa nhỏ lên cấp hai tới kỳ phản nghịch không ai quản sẽ xảy ra chuyện.
Ngược lại Lê Tiêu rất kiên trì với chuyện này, "Anh cũng không phải cha đẻ nó, cái gì cũng phải quản, quản nó e rằng sau này nó còn ghét bỏ anh cho quá ít, như vậy cũng rất tốt, nếu nó cầu tiến phát triển, sau này anh có thể giúp thì giúp, nếu nó không tiến bộ học xấu theo người ta, như vậy tùy nó."
Dưới cái nhìn của anh, năm đó mình không có thứ gì cũng vẫn sống tốt, tuy rằng Vương Đại Chí không còn cha mẹ nhưng cũng không thiếu tiền xài, đã rất may mắn.
Nghĩ để sau này Lê Tiêu thường xuyên gọi điện thoại hỏi han kết quả học tập của đứa nhỏ này, để nó biết vẫn có người quan tâm nó.
Một nhà bốn người đi về nhà, lúc đến cửa nhà thì nhìn thấy thím Vương cũng vội vã chạy về nhà, trên tay bà ấy cầm không ít đồ vật, nhanh chóng chạy vào trong sân, thả đồ xuống sau đó lại chạy ra bên ngoài. An An đã tỉnh rồi, sau khi nhìn thấy người giòn tan kêu một tiếng, "Bà nội Vương ——"
Thím Vương đang đóng cửa, nghe thấy âm thanh sau đó liếc mắt nhìn, "Ôi, sao các cháu trở lại rồi?"
Giang Nhu thấy dáng vẻ hết sức hưng phấn của bà ấy, không nhịn được hỏi một tiếng, "Thím muốn đi đâu thế?"
Con mắt thím Vương sáng lên, "Cháu còn không biết à? Gia đình mẹ chồng cháu đang nháo nhào lên kìa."
Nhìn thấy Lê Tiêu cũng ở đây, nụ cười trên mặt bớt hớn hở đi một chút, nhưng sự nóng rực trong mắt cũng không giấu được, "Ôi, các cháu nói xem chuyện ồn ào này là gì? Vừa nãy thím cũng nghe người ta nói, hình như là Hà Văn Hoa phát hiện vợ cậu ta cắm sừng cậu ta, đứa bé kia không phải của cậu ta, bây giờ hai người đang đánh nhau trong nhà."
"Mới vừa nãy, Hà Văn Hoa từ nơi khác trở về, trên đường kéo vợ cậu ta về nhà, thím xách đồ trên tay không đuổi kịp, nghĩ về nhà trước. Có điều thím Ngô của cháu tận mắt thấy, nói cả đường Hà Văn Hoa chửi rất khó nghe, còn nói lúc trước mình vốn có thể ở lại trường trung học trọng điểm trong tỉnh làm giáo viên, cũng bởi vì người nhà mẹ đẻ của vợ cậu ta chạy tới ầm ĩ một hồi, cái gì cũng mất hết, lần này có thể phát hiện, cũng là bởi vì lần trước cậu ta về nhà càng nhìn đứa bé đó càng cảm thấy không giống mình, sau đó lén lút cầm tóc đi làm giám định cha con gì đó, ai nha, thím cũng không biết nói thế nào, ngược lại chính là mấy ngày trước cậu ta lấy được kết quả, đứa trẻ quả nhiên không phải của cậu ta."
"Lần này hay rồi, Hà Văn Hoa phát rồ, lúc trước nếu như cậu ta không cưới vợ, bây giờ e là sớm đã trải qua cuộc sống thật tốt ở tỉnh… Thím không nói với các cháu nữa, thím lại đi xem đây."
Nói rồi sốt ruột xoay người chạy đi, chỉ lo chậm một bước sẽ không thấy được.
Giang Nhu cũng không quan tâm Lê Tiêu, nắm tay Lê Hân, "Đi, chúng ta cũng đi xem."
An An trong lòng Lê Tiêu thấy mẹ đã quên mình, sốt ruột kêu: "Mẹ ——"
Sau đó kéo quần áo cha, bảo anh đuổi theo.
Lê Tiêu không muốn đi lắm, nhưng con gái gấp đến mức đạp anh, anh cũng chỉ đành đi theo.
Một đường chạy đến nhà họ Hà, cửa nhà họ Hà đã có không ít người vây quanh, lúc Giang Nhu các cô đến cũng không chen vào được, tất cả đều sang đây xem náo nhiệt.
Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chu Kiến bảo anh ta về sớm một chút, rồi vội vã gọi một chiếc xe rời đi.Chu Cường và Lê Tiêu lên tiếng chào hỏi, cũng xoay người bước nhanh đi.Tuy rằng rất đau lòng vì người anh em cùng nhau lớn lên đã mất đi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bọn họ đều là người trưởng thành, không thể luôn sa vào quá khứ.Lê Tiêu đi về phía Giang Nhu, sau đó ôm lấy An An ngủ say trong lòng cô. LêHân đi theo bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Một mình em về thủ đô là được rồi."Giang Nhu hỏi đứa bé Đại Chí kia làm sao bây giờ? "Để thằng bé một mình ở chỗ này có phải là không tốt lắm? Đứa bé kia vẫn quá nhỏ, có cần tìm người giám hộ cho thằng bé không?"Lê Tiêu nghĩ cũng không nghĩ đã nói: "Đã mười tuổi còn nhỏ? Bản thân cũng không chăm sóc được, vậy dứt khoát đừng sống nữa, năm đó trên người anh không có tiền cũng sống được, sao nó không được?"Ở trong ấn tượng của cô, đứa nhỏ mười tuổi còn chưa đắp nặn tam quan, rất lo sau này đứa nhỏ lên cấp hai tới kỳ phản nghịch không ai quản sẽ xảy ra chuyện.Ngược lại Lê Tiêu rất kiên trì với chuyện này, "Anh cũng không phải cha đẻ nó, cái gì cũng phải quản, quản nó e rằng sau này nó còn ghét bỏ anh cho quá ít, như vậy cũng rất tốt, nếu nó cầu tiến phát triển, sau này anh có thể giúp thì giúp, nếu nó không tiến bộ học xấu theo người ta, như vậy tùy nó."Dưới cái nhìn của anh, năm đó mình không có thứ gì cũng vẫn sống tốt, tuy rằng Vương Đại Chí không còn cha mẹ nhưng cũng không thiếu tiền xài, đã rất may mắn.Nghĩ để sau này Lê Tiêu thường xuyên gọi điện thoại hỏi han kết quả học tập của đứa nhỏ này, để nó biết vẫn có người quan tâm nó.Một nhà bốn người đi về nhà, lúc đến cửa nhà thì nhìn thấy thím Vương cũng vội vã chạy về nhà, trên tay bà ấy cầm không ít đồ vật, nhanh chóng chạy vào trong sân, thả đồ xuống sau đó lại chạy ra bên ngoài. An An đã tỉnh rồi, sau khi nhìn thấy người giòn tan kêu một tiếng, "Bà nội Vương ——"Thím Vương đang đóng cửa, nghe thấy âm thanh sau đó liếc mắt nhìn, "Ôi, sao các cháu trở lại rồi?"Giang Nhu thấy dáng vẻ hết sức hưng phấn của bà ấy, không nhịn được hỏi một tiếng, "Thím muốn đi đâu thế?"Con mắt thím Vương sáng lên, "Cháu còn không biết à? Gia đình mẹ chồng cháu đang nháo nhào lên kìa."Nhìn thấy Lê Tiêu cũng ở đây, nụ cười trên mặt bớt hớn hở đi một chút, nhưng sự nóng rực trong mắt cũng không giấu được, "Ôi, các cháu nói xem chuyện ồn ào này là gì? Vừa nãy thím cũng nghe người ta nói, hình như là Hà Văn Hoa phát hiện vợ cậu ta cắm sừng cậu ta, đứa bé kia không phải của cậu ta, bây giờ hai người đang đánh nhau trong nhà.""Mới vừa nãy, Hà Văn Hoa từ nơi khác trở về, trên đường kéo vợ cậu ta về nhà, thím xách đồ trên tay không đuổi kịp, nghĩ về nhà trước. Có điều thím Ngô của cháu tận mắt thấy, nói cả đường Hà Văn Hoa chửi rất khó nghe, còn nói lúc trước mình vốn có thể ở lại trường trung học trọng điểm trong tỉnh làm giáo viên, cũng bởi vì người nhà mẹ đẻ của vợ cậu ta chạy tới ầm ĩ một hồi, cái gì cũng mất hết, lần này có thể phát hiện, cũng là bởi vì lần trước cậu ta về nhà càng nhìn đứa bé đó càng cảm thấy không giống mình, sau đó lén lút cầm tóc đi làm giám định cha con gì đó, ai nha, thím cũng không biết nói thế nào, ngược lại chính là mấy ngày trước cậu ta lấy được kết quả, đứa trẻ quả nhiên không phải của cậu ta.""Lần này hay rồi, Hà Văn Hoa phát rồ, lúc trước nếu như cậu ta không cưới vợ, bây giờ e là sớm đã trải qua cuộc sống thật tốt ở tỉnh… Thím không nói với các cháu nữa, thím lại đi xem đây."Nói rồi sốt ruột xoay người chạy đi, chỉ lo chậm một bước sẽ không thấy được.Giang Nhu cũng không quan tâm Lê Tiêu, nắm tay Lê Hân, "Đi, chúng ta cũng đi xem."An An trong lòng Lê Tiêu thấy mẹ đã quên mình, sốt ruột kêu: "Mẹ ——"Sau đó kéo quần áo cha, bảo anh đuổi theo.Lê Tiêu không muốn đi lắm, nhưng con gái gấp đến mức đạp anh, anh cũng chỉ đành đi theo.Một đường chạy đến nhà họ Hà, cửa nhà họ Hà đã có không ít người vây quanh, lúc Giang Nhu các cô đến cũng không chen vào được, tất cả đều sang đây xem náo nhiệt.