Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,…

Chương 484

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lê Tiêu đặt tất cả đồ mà Giang Nhu gửi tới ở trong phòng khách, không thu dọn, nhưng trong nhà được quét dọn rất sạch sẽ, Giang Nhu mở TV phòng khách, bảo con gái ngoan ngoãn xem tivi, còn mình thì sửa sang lại nhà cửa một phen.Làm xong thì đã sắp năm giờ, Giang Nhu nhìn bên ngoài còn có mặt trời liền dẫn con đi ra ngoài mua thức ăn, Lê Tiêu đã mua thêm hết dụng cụ trong phòng bếp rồi, có nồi có đồ gia vị, còn mua tủ lạnh.Trên đường tới, ở trong xe, Giang Nhu nhìn thấy gần đó có siêu thị cho nên sau khi ra khỏi tiểu khu thì trực tiếp dẫn con đến chỗ siêu thị, đi dạo một vòng, mua dép khăn mặt bàn chải đánh răng cùng với một ít đồ ăn.Xách một túi lớn tràn đầy.Buổi tối Giang Nhu làm hai món ăn một món canh, Lê Tiêu gọi điện thoại về bảo cô ăn trước, anh sẽ về muộn.Quả thực anh trở về tương đối trễ, chừng tám rưỡi tối mới về, Giang Nhu đang cùng con gái ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, nhìn thấy anh trở về thì đứng dậy hỏi anh có ăn cơm không, cô đã chừa cơm cho anh.Lê Tiêu sửng sốt, anh cho là buổi tối cô dẫn con đi ra ngoài ăn: "Thế anh ăn một ít, buổi tối uống rượu với người ta nhưng chưa ăn gì mấy."Giang Nhu liền đến phòng bếp bưng thức ăn cho anh.Lê Tiêu thấy thế cũng đi theo, phòng bếp không lớn, hai người đứng hơi chen chúc, anh dừng ở cửa nhìn Giang Nhu. Dưới ánh đèn, Giang Nhu quay đầu cười với anh, con mắt lấp lánh.Lòng Lê Tiêu mềm nhũn, đi tới nhận lấy đồ ăn trong tay cô.Giang Nhu thì quay lại xới cơm giúp anh.Lúc ăn cơm, con gái và Giang Nhu ngồi hai bên anh, con gái ghé vào trên bàn, cười híp mắt nhìn cha, hình như rất vui vẻ.Tay trái Giang Nhu chống đầu, thi thoảng múc canh múc thịt cho anh.Thế nên cuối cùng, Lê Tiêu đã ăn hết thức ăn.Bình thường một mình không có cảm giác gì, đợi đám Giang Nhu qua đây, Lê Tiêu mới phát hiện vẫn là người một nhà đoàn tụ mới náo nhiệt, cho dù không nói gì thì trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Buổi tối con gái ngủ một mình, Lê Tiêu cố ý làm một cái phòng cho con, thẩm mỹ của anh không tính là rất tốt, cả gian phòng đều sơn thành hồng nhạt, bên trong để một chiếc giường công chúa, bàn học tủ quần áo cũng đều màu hồng nhạt.Buổi chiều Giang Nhu nhìn thấy, gần như sắp mù cả mắt.Nhưng con gái lại rất thích, nhào lên trên giường nói rất thích.Giang Nhu chỉ có thể nói: Không hổ là cha và con gái.Xem hai tập phim xong, con gái nghe thấy phải ngủ một mình thì hơi sợ, nhưng đến khi Giang Nhu tắm rửa xong đi ra từ trong phòng tắm, cô bé đã ngoan ngoãn đến phòng của mình nằm rồi, lúc Giang Nhu tìm đến, cô bé còn quan tâm nói: "Mẹ ngủ ngon. "Còn tự mình vỗ bụng nhỏ dỗ mình ngủ.Giang Nhu thấy mà buồn cười, đi tới cho đắp kín chăn cho cô bé, còn kể một câu chuyện cổ tích mà cô bé chưa từng nghe qua.Sau khi dỗ con ngủ xong thì về phòng, Giang Nhu hỏi anh nói gì, Lê Tiêu không nói lời nào.Thật ra anh không nói gì, chỉ nói với con rằng cô bé đã lớn rồi, còn ngủ một giường với cha thì không thích hợp, không chỉ có cha mà ở bên ngoài nếu có nam sinh đụng chạm quá thân mật với cô bé thì cũng không thích hợp, rất có thể là người xấu.Tuy Tiểu Phượng còn nhỏ nhưng đã có thể hiểu đạo lý.Đời trước anh không chú ý, chưa từng dạy con những thứ này mới khiến Tiểu Phượng chịu rất nhiều khổ sở, dù cho bây giờ nhớ lại anh cũng nghiến răng nghiến lợi.Có thể Giang Nhu không biết, đời trước Tiểu Phượng từng được nuôi ở bên cạnh Lâm Mỹ Như một đoạn thời gian, anh tưởng Lâm Mỹ Như là bà nội ruột của Tiểu Phượng, chí ít sẽ không đói bụng bị ức hiếp, không ngờ lại là dê vào miệng cọp. Một nhà đó cầm tiền nuôi dưỡng của anh nhưng không đối xử tốt với trẻ con, đói bụng đánh chửi là chuyện thường xảy ra, Hà Thiết Sơn thì càng độc ác thầm ức h.i.ế.p Tiểu Phượng.Anh không rõ Lâm Mỹ Như có biết chuyện này hay không, nhưng lần này trở về, anh đoạn tuyệt quan hệ với bà ta đã là sự khoan dung lớn nhất rồi.Nhưng, anh sẽ không bỏ qua cho cha con Hà Thiết Sơn.Anh không muốn nhiều lời về việc này với Giang Nhu, sợ cô khổ sở trong lòng, chỉ nói: "Ngủ đi."

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lê Tiêu đặt tất cả đồ mà Giang Nhu gửi tới ở trong phòng khách, không thu dọn, nhưng trong nhà được quét dọn rất sạch sẽ, Giang Nhu mở TV phòng khách, bảo con gái ngoan ngoãn xem tivi, còn mình thì sửa sang lại nhà cửa một phen.Làm xong thì đã sắp năm giờ, Giang Nhu nhìn bên ngoài còn có mặt trời liền dẫn con đi ra ngoài mua thức ăn, Lê Tiêu đã mua thêm hết dụng cụ trong phòng bếp rồi, có nồi có đồ gia vị, còn mua tủ lạnh.Trên đường tới, ở trong xe, Giang Nhu nhìn thấy gần đó có siêu thị cho nên sau khi ra khỏi tiểu khu thì trực tiếp dẫn con đến chỗ siêu thị, đi dạo một vòng, mua dép khăn mặt bàn chải đánh răng cùng với một ít đồ ăn.Xách một túi lớn tràn đầy.Buổi tối Giang Nhu làm hai món ăn một món canh, Lê Tiêu gọi điện thoại về bảo cô ăn trước, anh sẽ về muộn.Quả thực anh trở về tương đối trễ, chừng tám rưỡi tối mới về, Giang Nhu đang cùng con gái ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, nhìn thấy anh trở về thì đứng dậy hỏi anh có ăn cơm không, cô đã chừa cơm cho anh.Lê Tiêu sửng sốt, anh cho là buổi tối cô dẫn con đi ra ngoài ăn: "Thế anh ăn một ít, buổi tối uống rượu với người ta nhưng chưa ăn gì mấy."Giang Nhu liền đến phòng bếp bưng thức ăn cho anh.Lê Tiêu thấy thế cũng đi theo, phòng bếp không lớn, hai người đứng hơi chen chúc, anh dừng ở cửa nhìn Giang Nhu. Dưới ánh đèn, Giang Nhu quay đầu cười với anh, con mắt lấp lánh.Lòng Lê Tiêu mềm nhũn, đi tới nhận lấy đồ ăn trong tay cô.Giang Nhu thì quay lại xới cơm giúp anh.Lúc ăn cơm, con gái và Giang Nhu ngồi hai bên anh, con gái ghé vào trên bàn, cười híp mắt nhìn cha, hình như rất vui vẻ.Tay trái Giang Nhu chống đầu, thi thoảng múc canh múc thịt cho anh.Thế nên cuối cùng, Lê Tiêu đã ăn hết thức ăn.Bình thường một mình không có cảm giác gì, đợi đám Giang Nhu qua đây, Lê Tiêu mới phát hiện vẫn là người một nhà đoàn tụ mới náo nhiệt, cho dù không nói gì thì trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Buổi tối con gái ngủ một mình, Lê Tiêu cố ý làm một cái phòng cho con, thẩm mỹ của anh không tính là rất tốt, cả gian phòng đều sơn thành hồng nhạt, bên trong để một chiếc giường công chúa, bàn học tủ quần áo cũng đều màu hồng nhạt.Buổi chiều Giang Nhu nhìn thấy, gần như sắp mù cả mắt.Nhưng con gái lại rất thích, nhào lên trên giường nói rất thích.Giang Nhu chỉ có thể nói: Không hổ là cha và con gái.Xem hai tập phim xong, con gái nghe thấy phải ngủ một mình thì hơi sợ, nhưng đến khi Giang Nhu tắm rửa xong đi ra từ trong phòng tắm, cô bé đã ngoan ngoãn đến phòng của mình nằm rồi, lúc Giang Nhu tìm đến, cô bé còn quan tâm nói: "Mẹ ngủ ngon. "Còn tự mình vỗ bụng nhỏ dỗ mình ngủ.Giang Nhu thấy mà buồn cười, đi tới cho đắp kín chăn cho cô bé, còn kể một câu chuyện cổ tích mà cô bé chưa từng nghe qua.Sau khi dỗ con ngủ xong thì về phòng, Giang Nhu hỏi anh nói gì, Lê Tiêu không nói lời nào.Thật ra anh không nói gì, chỉ nói với con rằng cô bé đã lớn rồi, còn ngủ một giường với cha thì không thích hợp, không chỉ có cha mà ở bên ngoài nếu có nam sinh đụng chạm quá thân mật với cô bé thì cũng không thích hợp, rất có thể là người xấu.Tuy Tiểu Phượng còn nhỏ nhưng đã có thể hiểu đạo lý.Đời trước anh không chú ý, chưa từng dạy con những thứ này mới khiến Tiểu Phượng chịu rất nhiều khổ sở, dù cho bây giờ nhớ lại anh cũng nghiến răng nghiến lợi.Có thể Giang Nhu không biết, đời trước Tiểu Phượng từng được nuôi ở bên cạnh Lâm Mỹ Như một đoạn thời gian, anh tưởng Lâm Mỹ Như là bà nội ruột của Tiểu Phượng, chí ít sẽ không đói bụng bị ức hiếp, không ngờ lại là dê vào miệng cọp. Một nhà đó cầm tiền nuôi dưỡng của anh nhưng không đối xử tốt với trẻ con, đói bụng đánh chửi là chuyện thường xảy ra, Hà Thiết Sơn thì càng độc ác thầm ức h.i.ế.p Tiểu Phượng.Anh không rõ Lâm Mỹ Như có biết chuyện này hay không, nhưng lần này trở về, anh đoạn tuyệt quan hệ với bà ta đã là sự khoan dung lớn nhất rồi.Nhưng, anh sẽ không bỏ qua cho cha con Hà Thiết Sơn.Anh không muốn nhiều lời về việc này với Giang Nhu, sợ cô khổ sở trong lòng, chỉ nói: "Ngủ đi."

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy HiểmTác giả: Tô TửuTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đông đông đông” Giang Nhu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ chiếc giường cứng. Di chuyển được một nửa thì có hơi khó khăn, như nhớ lại điều gì đó, cô dùng một tay ôm cái bụng tròn trĩnh của mình với vẻ mặt đau khổ. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, biến thành giọng nói lớn của một người phụ nữ, “Tiểu Nhu, cô có ở nhà không?” Không kịp suy nghĩ, Giang Nhu hàm hồ đáp lại bên ngoài “Đến ngay.” Sau đó cô từ từ duỗi chân ra, tìm đôi giày bông ở dưới giường, nhét bàn chân sưng phù của mình vào, sau đó chống tay lên giường chậm rãi đi ra ngoài. Cái bụng quá nặng, như một quả cân nặng trĩu xuống, cô phải ôm nó bằng cả hai tay mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ra đến sân, Giang Nhu tháo chốt cổng, mở cửa ra. Đứng đối diện là một người phụ nữ đen gầy đang ôm giỏ rau đứng ngoài cổng. Người phụ nữ thấp hơn cô nửa cái đầu, mái tóc khô xơ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lê Tiêu đặt tất cả đồ mà Giang Nhu gửi tới ở trong phòng khách, không thu dọn, nhưng trong nhà được quét dọn rất sạch sẽ, Giang Nhu mở TV phòng khách, bảo con gái ngoan ngoãn xem tivi, còn mình thì sửa sang lại nhà cửa một phen.Làm xong thì đã sắp năm giờ, Giang Nhu nhìn bên ngoài còn có mặt trời liền dẫn con đi ra ngoài mua thức ăn, Lê Tiêu đã mua thêm hết dụng cụ trong phòng bếp rồi, có nồi có đồ gia vị, còn mua tủ lạnh.Trên đường tới, ở trong xe, Giang Nhu nhìn thấy gần đó có siêu thị cho nên sau khi ra khỏi tiểu khu thì trực tiếp dẫn con đến chỗ siêu thị, đi dạo một vòng, mua dép khăn mặt bàn chải đánh răng cùng với một ít đồ ăn.Xách một túi lớn tràn đầy.Buổi tối Giang Nhu làm hai món ăn một món canh, Lê Tiêu gọi điện thoại về bảo cô ăn trước, anh sẽ về muộn.Quả thực anh trở về tương đối trễ, chừng tám rưỡi tối mới về, Giang Nhu đang cùng con gái ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, nhìn thấy anh trở về thì đứng dậy hỏi anh có ăn cơm không, cô đã chừa cơm cho anh.Lê Tiêu sửng sốt, anh cho là buổi tối cô dẫn con đi ra ngoài ăn: "Thế anh ăn một ít, buổi tối uống rượu với người ta nhưng chưa ăn gì mấy."Giang Nhu liền đến phòng bếp bưng thức ăn cho anh.Lê Tiêu thấy thế cũng đi theo, phòng bếp không lớn, hai người đứng hơi chen chúc, anh dừng ở cửa nhìn Giang Nhu. Dưới ánh đèn, Giang Nhu quay đầu cười với anh, con mắt lấp lánh.Lòng Lê Tiêu mềm nhũn, đi tới nhận lấy đồ ăn trong tay cô.Giang Nhu thì quay lại xới cơm giúp anh.Lúc ăn cơm, con gái và Giang Nhu ngồi hai bên anh, con gái ghé vào trên bàn, cười híp mắt nhìn cha, hình như rất vui vẻ.Tay trái Giang Nhu chống đầu, thi thoảng múc canh múc thịt cho anh.Thế nên cuối cùng, Lê Tiêu đã ăn hết thức ăn.Bình thường một mình không có cảm giác gì, đợi đám Giang Nhu qua đây, Lê Tiêu mới phát hiện vẫn là người một nhà đoàn tụ mới náo nhiệt, cho dù không nói gì thì trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Buổi tối con gái ngủ một mình, Lê Tiêu cố ý làm một cái phòng cho con, thẩm mỹ của anh không tính là rất tốt, cả gian phòng đều sơn thành hồng nhạt, bên trong để một chiếc giường công chúa, bàn học tủ quần áo cũng đều màu hồng nhạt.Buổi chiều Giang Nhu nhìn thấy, gần như sắp mù cả mắt.Nhưng con gái lại rất thích, nhào lên trên giường nói rất thích.Giang Nhu chỉ có thể nói: Không hổ là cha và con gái.Xem hai tập phim xong, con gái nghe thấy phải ngủ một mình thì hơi sợ, nhưng đến khi Giang Nhu tắm rửa xong đi ra từ trong phòng tắm, cô bé đã ngoan ngoãn đến phòng của mình nằm rồi, lúc Giang Nhu tìm đến, cô bé còn quan tâm nói: "Mẹ ngủ ngon. "Còn tự mình vỗ bụng nhỏ dỗ mình ngủ.Giang Nhu thấy mà buồn cười, đi tới cho đắp kín chăn cho cô bé, còn kể một câu chuyện cổ tích mà cô bé chưa từng nghe qua.Sau khi dỗ con ngủ xong thì về phòng, Giang Nhu hỏi anh nói gì, Lê Tiêu không nói lời nào.Thật ra anh không nói gì, chỉ nói với con rằng cô bé đã lớn rồi, còn ngủ một giường với cha thì không thích hợp, không chỉ có cha mà ở bên ngoài nếu có nam sinh đụng chạm quá thân mật với cô bé thì cũng không thích hợp, rất có thể là người xấu.Tuy Tiểu Phượng còn nhỏ nhưng đã có thể hiểu đạo lý.Đời trước anh không chú ý, chưa từng dạy con những thứ này mới khiến Tiểu Phượng chịu rất nhiều khổ sở, dù cho bây giờ nhớ lại anh cũng nghiến răng nghiến lợi.Có thể Giang Nhu không biết, đời trước Tiểu Phượng từng được nuôi ở bên cạnh Lâm Mỹ Như một đoạn thời gian, anh tưởng Lâm Mỹ Như là bà nội ruột của Tiểu Phượng, chí ít sẽ không đói bụng bị ức hiếp, không ngờ lại là dê vào miệng cọp. Một nhà đó cầm tiền nuôi dưỡng của anh nhưng không đối xử tốt với trẻ con, đói bụng đánh chửi là chuyện thường xảy ra, Hà Thiết Sơn thì càng độc ác thầm ức h.i.ế.p Tiểu Phượng.Anh không rõ Lâm Mỹ Như có biết chuyện này hay không, nhưng lần này trở về, anh đoạn tuyệt quan hệ với bà ta đã là sự khoan dung lớn nhất rồi.Nhưng, anh sẽ không bỏ qua cho cha con Hà Thiết Sơn.Anh không muốn nhiều lời về việc này với Giang Nhu, sợ cô khổ sở trong lòng, chỉ nói: "Ngủ đi."

Chương 484