Ngày lễ khai giảng chính thức bắt đầu sau một kỳ nghỉ dài hạng, xuyên suốt 3 tháng trời, xuân hạ lá thu bay. Yên Tử vẫn như thế, dù cho bị thời gian 3 tháng, vùi lắp tới cỡ nào, thì cô vẫn ngời ngời rạng rạng, tỏa sáng lạ thường. Thật là ngại, khi phải thu hút nhiều ánh nhìn hâm mộ của mọi người đến như thế. Vì tôi là ai? Tôn Yên Tử đó! Nghe hay không? Tên đẹp chứ? Là tôi đó! Hâm mộ không? Thôi khỏi cần, tôi biết thừa! Yên Tử hôm nay diện trên người một cây đen, từ đầu đến chân cũng đen xì xì, đứng giữa đám đông thì nổi bật vô cùng. Bước vào trường với tâm trạng không hề tệ! Hí hí.... sân trường không còn ai hết! " đệch!!! " đi trễ sao? Yên Tử : " không phải chứ? Mới có 7 giờ hơn thôi mà? " ______ ta là vạch ngăn cách ____ nhìn gì? Nhìn chổ khác đi _______ Yên Tử oai phong đi vào lớp, mặc dù lúc nãy có hơi vất vả, thiếu điều muốn quỳ lạy van xin thầy hiệu trưởng để hỏi địa chỉ....à mà thôi! Nói ra thì chỉ có nước đội quần. Bước chân dõng dạc của cô vang dội cả hành lang, đứng trước…
Chương 94: Rình
Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên LangTác giả: Thiên LangTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị, Truyện Hài HướcNgày lễ khai giảng chính thức bắt đầu sau một kỳ nghỉ dài hạng, xuyên suốt 3 tháng trời, xuân hạ lá thu bay. Yên Tử vẫn như thế, dù cho bị thời gian 3 tháng, vùi lắp tới cỡ nào, thì cô vẫn ngời ngời rạng rạng, tỏa sáng lạ thường. Thật là ngại, khi phải thu hút nhiều ánh nhìn hâm mộ của mọi người đến như thế. Vì tôi là ai? Tôn Yên Tử đó! Nghe hay không? Tên đẹp chứ? Là tôi đó! Hâm mộ không? Thôi khỏi cần, tôi biết thừa! Yên Tử hôm nay diện trên người một cây đen, từ đầu đến chân cũng đen xì xì, đứng giữa đám đông thì nổi bật vô cùng. Bước vào trường với tâm trạng không hề tệ! Hí hí.... sân trường không còn ai hết! " đệch!!! " đi trễ sao? Yên Tử : " không phải chứ? Mới có 7 giờ hơn thôi mà? " ______ ta là vạch ngăn cách ____ nhìn gì? Nhìn chổ khác đi _______ Yên Tử oai phong đi vào lớp, mặc dù lúc nãy có hơi vất vả, thiếu điều muốn quỳ lạy van xin thầy hiệu trưởng để hỏi địa chỉ....à mà thôi! Nói ra thì chỉ có nước đội quần. Bước chân dõng dạc của cô vang dội cả hành lang, đứng trước… Nhịn đau lần mò đi tới ban công phòng của Thụy Ân, Yên Tử tay thì ôm mông ngửa mặt lên nhìn, oa ~, cũng không cao cho lắm.Đảo mắt nhìn xung quanh, xem thử có thể tìm thấy cái vật gì đó để hổ trợ trèo lên hay không. Nhưng....đúng là vườn nhà quý tộc có khác, ngay cả một cọng lông còn không thấy chớ đừng nói dây thừng hay thang leo.Trong lúc túi bụi tìm kiếm, Yên Tử phát hiện kế bên ban công lại có một cây đào, không phải là quá to nhưng cũng vươn cao hơn phòng Thụy Ân một ít. Cái này không phải trời giúp ta thì là gì?Phủi mông vài cái, Yên Tử bắt đầu ôm cây trèo lên. Úi trời, cái cây quỷ sứ gì mà nhánh cành tùm lum vậy a? Chờ bà đập được con ả râu xanh kia, chắc chắn mày sẽ bị tiêu diệt tiếp theo. . Truyện Nữ CườngNhư một con đười ươi lai khỉ, Yên Tử chẳng khác nào siêu nhân sấm sét, thoắt một cái đã lên đến ngọn cây, vẫn có linh cảm xấu là trèo cây giờ này, một là gặp quỷ, hai là bị rắn cắn trào đờm....Đứng ở góc độ này nhìn qua, cái cây cách ban công không xa lắm, Yên Tử với tay ra, từng bước từng bước nhích tới gần, hai chân run lên như bị dộp bẽ (dộp móng heo >
Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên LangTác giả: Thiên LangTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị, Truyện Hài HướcNgày lễ khai giảng chính thức bắt đầu sau một kỳ nghỉ dài hạng, xuyên suốt 3 tháng trời, xuân hạ lá thu bay. Yên Tử vẫn như thế, dù cho bị thời gian 3 tháng, vùi lắp tới cỡ nào, thì cô vẫn ngời ngời rạng rạng, tỏa sáng lạ thường. Thật là ngại, khi phải thu hút nhiều ánh nhìn hâm mộ của mọi người đến như thế. Vì tôi là ai? Tôn Yên Tử đó! Nghe hay không? Tên đẹp chứ? Là tôi đó! Hâm mộ không? Thôi khỏi cần, tôi biết thừa! Yên Tử hôm nay diện trên người một cây đen, từ đầu đến chân cũng đen xì xì, đứng giữa đám đông thì nổi bật vô cùng. Bước vào trường với tâm trạng không hề tệ! Hí hí.... sân trường không còn ai hết! " đệch!!! " đi trễ sao? Yên Tử : " không phải chứ? Mới có 7 giờ hơn thôi mà? " ______ ta là vạch ngăn cách ____ nhìn gì? Nhìn chổ khác đi _______ Yên Tử oai phong đi vào lớp, mặc dù lúc nãy có hơi vất vả, thiếu điều muốn quỳ lạy van xin thầy hiệu trưởng để hỏi địa chỉ....à mà thôi! Nói ra thì chỉ có nước đội quần. Bước chân dõng dạc của cô vang dội cả hành lang, đứng trước… Nhịn đau lần mò đi tới ban công phòng của Thụy Ân, Yên Tử tay thì ôm mông ngửa mặt lên nhìn, oa ~, cũng không cao cho lắm.Đảo mắt nhìn xung quanh, xem thử có thể tìm thấy cái vật gì đó để hổ trợ trèo lên hay không. Nhưng....đúng là vườn nhà quý tộc có khác, ngay cả một cọng lông còn không thấy chớ đừng nói dây thừng hay thang leo.Trong lúc túi bụi tìm kiếm, Yên Tử phát hiện kế bên ban công lại có một cây đào, không phải là quá to nhưng cũng vươn cao hơn phòng Thụy Ân một ít. Cái này không phải trời giúp ta thì là gì?Phủi mông vài cái, Yên Tử bắt đầu ôm cây trèo lên. Úi trời, cái cây quỷ sứ gì mà nhánh cành tùm lum vậy a? Chờ bà đập được con ả râu xanh kia, chắc chắn mày sẽ bị tiêu diệt tiếp theo. . Truyện Nữ CườngNhư một con đười ươi lai khỉ, Yên Tử chẳng khác nào siêu nhân sấm sét, thoắt một cái đã lên đến ngọn cây, vẫn có linh cảm xấu là trèo cây giờ này, một là gặp quỷ, hai là bị rắn cắn trào đờm....Đứng ở góc độ này nhìn qua, cái cây cách ban công không xa lắm, Yên Tử với tay ra, từng bước từng bước nhích tới gần, hai chân run lên như bị dộp bẽ (dộp móng heo >
Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên LangTác giả: Thiên LangTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị, Truyện Hài HướcNgày lễ khai giảng chính thức bắt đầu sau một kỳ nghỉ dài hạng, xuyên suốt 3 tháng trời, xuân hạ lá thu bay. Yên Tử vẫn như thế, dù cho bị thời gian 3 tháng, vùi lắp tới cỡ nào, thì cô vẫn ngời ngời rạng rạng, tỏa sáng lạ thường. Thật là ngại, khi phải thu hút nhiều ánh nhìn hâm mộ của mọi người đến như thế. Vì tôi là ai? Tôn Yên Tử đó! Nghe hay không? Tên đẹp chứ? Là tôi đó! Hâm mộ không? Thôi khỏi cần, tôi biết thừa! Yên Tử hôm nay diện trên người một cây đen, từ đầu đến chân cũng đen xì xì, đứng giữa đám đông thì nổi bật vô cùng. Bước vào trường với tâm trạng không hề tệ! Hí hí.... sân trường không còn ai hết! " đệch!!! " đi trễ sao? Yên Tử : " không phải chứ? Mới có 7 giờ hơn thôi mà? " ______ ta là vạch ngăn cách ____ nhìn gì? Nhìn chổ khác đi _______ Yên Tử oai phong đi vào lớp, mặc dù lúc nãy có hơi vất vả, thiếu điều muốn quỳ lạy van xin thầy hiệu trưởng để hỏi địa chỉ....à mà thôi! Nói ra thì chỉ có nước đội quần. Bước chân dõng dạc của cô vang dội cả hành lang, đứng trước… Nhịn đau lần mò đi tới ban công phòng của Thụy Ân, Yên Tử tay thì ôm mông ngửa mặt lên nhìn, oa ~, cũng không cao cho lắm.Đảo mắt nhìn xung quanh, xem thử có thể tìm thấy cái vật gì đó để hổ trợ trèo lên hay không. Nhưng....đúng là vườn nhà quý tộc có khác, ngay cả một cọng lông còn không thấy chớ đừng nói dây thừng hay thang leo.Trong lúc túi bụi tìm kiếm, Yên Tử phát hiện kế bên ban công lại có một cây đào, không phải là quá to nhưng cũng vươn cao hơn phòng Thụy Ân một ít. Cái này không phải trời giúp ta thì là gì?Phủi mông vài cái, Yên Tử bắt đầu ôm cây trèo lên. Úi trời, cái cây quỷ sứ gì mà nhánh cành tùm lum vậy a? Chờ bà đập được con ả râu xanh kia, chắc chắn mày sẽ bị tiêu diệt tiếp theo. . Truyện Nữ CườngNhư một con đười ươi lai khỉ, Yên Tử chẳng khác nào siêu nhân sấm sét, thoắt một cái đã lên đến ngọn cây, vẫn có linh cảm xấu là trèo cây giờ này, một là gặp quỷ, hai là bị rắn cắn trào đờm....Đứng ở góc độ này nhìn qua, cái cây cách ban công không xa lắm, Yên Tử với tay ra, từng bước từng bước nhích tới gần, hai chân run lên như bị dộp bẽ (dộp móng heo >