Vương triều Đại Càn. Kinh thành, Thẩm gia. “Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.” Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường. “Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.” Thẩm Cát trịnh trọng nói. “A…” Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.” Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng. Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh…

Chương 94: Rợn tóc gáy! (1)

Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản DiệnTác giả: Thủ Trích Tỳ BaTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVương triều Đại Càn. Kinh thành, Thẩm gia. “Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.” Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường. “Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.” Thẩm Cát trịnh trọng nói. “A…” Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.” Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng. Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh… Một thân áo khoác trắng tung bay, như thể Diêm La xét xử.Mời Vương Lão Cẩu chịu chết!Một câu nói khiến cho hơn mười vạn người phải lạnh sống lưng, sát khí khủng bố như biến thành thực thể, lan ra khắp bốn phía!Quan lớn quan nhỏ triều đình đồng loạt quay ra nhìn chằm chằm người đàn ông gầy gò.Đáy mắt Vương Tung Sư hiện lên một tia sợ hãi ngập tràn, đôi môi hắn run rẩy không ngừng. Trái tim của ông ta như có ai đánh trống thùng thùng kịch liệt, lồng ngực như thể sẽ bị đập vỡ bất cứ lúc nào.Mọi hy vọng đều hóa thành tro bụi!Vậy mà hắn đã biết!Sao hắn lại biết được?“Dám hạ bùa chú nguyền rua với ta, ngươi không chết thì ai chết?”Từ Bắc Vọng cười nhạt, nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương như băng tuyết.Giọng nói giáng xuống, tất thảy mọi người đều ồ lên!Từ công tử vậy mà lại thoát được khỏi lời nguyền của tông sư?Quả là khó tin!Ngay sau đó, quần thần đều rơi vào trầm tư, chỉ trừ một số rất ít những võ quan không hiểu thế sự, phần lớn bọn họ đều hiểu rõ điều gì sắp xảy đến.Chưa từng nghe nói có thù oán, vậy tại sao Vương Tung Sư lại hạ lời nguyền?Chẳng lẽ là có ai bày mưu đặt kế?Theo bản năng, bọn họ bèn nghi ngờ nhà họ Vũ!Tuy rằng hai bên tạm thời vẫn bình an vô sự, nhưng nỗi nhục sâu tận xương tủy trước kia há có thể dễ dàng quên đi?Cho nên nhà họ Vũ hoàn toàn có động cơ.Trong phượng liễn, Vũ Chiếu đứng ngồi không yên, bà ta cảm giác cục diện này có chút không ổn.Chợt nàng đứng lên với vẻ mặt khó coi, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người Từ Bắc Vọng và Vương Tung Sư.Trong suy nghĩ của nàng, Vũ Quân Cơ vốn có thể quang minh chính đại đánh chết Từ ác liêu, không chỉ rửa sạch nỗi nhục trước kia mà còn có thể giúp đỡ cho uy thế về sau của bà!Một mũi tên trúng hai đích, tại sao lại phải bí mật nhờ một thuật sĩ?Từ biểu cảm quả quyết của Từ Bắc Vọng, bà ta biết được thủ đoạn của hắn ta cực kỳ hiểm ác!Từ ác liêu có lẽ đã biết rõ người đứng sau là ai, lại cố tình không nói gì khiến cho người ta đoán già đoán non, sau đó lại liên tưởng đến Vũ gia, chiêu trò hắt nước bẩn lại vang dội đến vậy!Mắt phượng của Vũ Chiếu lạnh như băng tan, bờ môi mím lại, hết sức kìm chế sự căm hận của chính mình.Mà giữa đội ngũ hoàng thất, cả người Cơ Vô Đạo như rơi xuống hố băng, hoặc như trần truồng đứng giữa trời tuyết giá lạnh, mỗi một tấc da thịt đều bị đông cứng.Lỡ như Vương Tung Sư nói ra tên hắn, vậy thì phải giải thích thế nào đây?Sau đó, hắn sẽ phải ứng phó với sự công kích hung hăng của phe hoàng quý phi thế nào?Đầu Cơ Vô Đạo như sắp nổ tung, sự mê muội dần kéo đến!Bổn vương chỉ muốn châm ngòi li gián, khiến Đệ Ngũ Ma Đầu đấu với Vũ gia, còn mình thì ngư ông đắc lợi.Lúc trước, Từ Bắc Vọng ngươi không nên cự tuyệt lời mời của bổn vương, bổn vương là quý tộc thiên hoành, là hoàng tử trưởng của đế quốc, là đế vương tương lai của Đại Kiền!Một tên dân đen như ngươi dám phớt lờ bổn vương, làm nhục bổn vương, đương nhiên là tội không thể tha!Nhưng giờ bổn vương hối hận rồi!Chưa bao giờ Cơ Vô Đạo thấy thời gian trôi qua khó khăn như vậy, đến cả việc hô hấp cũng như một màn tra tấn cơ thể.“Hôm nay không chết, ngày mai cũng phải chết.”Khí thế toàn thân của Từ Bắc Vọng tăng vọt, một giọt tinh huyết bay lên giữa trời, miệng lầm bầm niệm.Đoàng!Đám người chấn động!Từ công tử đang lập khế ước sinh tử!Ý của câu nói kia chính là, hôm nay ngươi dám trốn tránh, ngày mai quý phi nương nương sẽ chặt đầu ngươi.Từ công tử chém giết quan viên triều đình thì có lẽ sẽ để lại mấy câu bàn tán, nhưng đổi thành Đệ Ngũ Ma Đầu, ai sẽ dám chỉ trích đây?Nghe vậy, Vương Tung Sư tựa như bị đâm thẳng vào giữa tim, sự tuyệt vọng trong phút chốc lan khắp người.Hắn biết chính mình đang đứng trên vách núi, sắp rơi xuống vực sâu vạn trượng.Không có đường lui.Vào khoảnh khắc bị ác liêu phát hiện, cái chết của mình có lẽ đã không thể tránh khỏi.Chỉ bằng tu vi của tông sư, sao có thể thoát được nanh ma vuốt quỷ của Đệ Ngũ thị?Nếu như đã phải chết, ta cũng phải trấn áp con sâu kiến nhà ngươi trước!Bịch!Vương Tung Sư nghiêm mặt hung dữ, từng bước đi ra.Tinh huyết bay lên giữa không trung, hai giọt tinh huyết giằng co, hư không phảng phất có hơi thở của Thiên Đạo.Bầu không khí ở Văn Miếu dường như ngưng tụ lại.Hơn một trăm nghìn người đồng thời nhìn chằm chằm Vô Tự Thiên Thư trên đầu áo trắng.Sức mạnh của Từ Bắc Vọng sau khi hòa quyện cùng Thần Niệm rốt cuộc mạnh đến đâu, liệu có thể khiến hắn tự tay đâm chết kẻ địch hay không?Nếu như Từ công tử thua, người đã lập khế ước sinh tử là hắn thật sự sẽ chết hay sao?Phong cách làm việc giống như một con bạc thực thụ, thật sự không thể so bì được!“Đoàng!”Một tiếng nổ.Trong không trung xuất hiện một khúc xương xám, vô số những kí tự màu đen vờn quanh, toát ra khí tức âm u đáng sợ.Tổ Niệm Ác Cốt!Nhiều thuật sĩ ở Thiên Ti Giám trở nên nghiêm nghị, ngay từ đầu Vương Tung Sư đã dùng chiêu giết mạnh nhất.Thoáng chốc, một luồng khí lạnh lẽo u ám phát ra từ Ác Cốt, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Một vài võ giả có tu vi Luyện Khí Cảnh cảm thấy đầu óc của mình nhất thời mê man, một cỗ sức mạnh vô hình đang xâm nhập vào sâu trong tâm hồn.Lời nguyền của thuật sĩ đáng sợ quá!“Chết!”Vương Tung Sư hét lên một tiếng, giữa hai lông mày hiện ra một con mắt màu máu.Nếu ông ta có thể giết được một thiên kiêu, đời này coi như không uổng!Từ ác liêu, cũng lão phu xuống địa ngục đi!Ở âm tào địa phủ, lão phu còn phải tiếp tục nguyền rủa ngươi!Ha ha ha ha ha!

Một thân áo khoác trắng tung bay, như thể Diêm La xét xử.

Mời Vương Lão Cẩu chịu chết!

Một câu nói khiến cho hơn mười vạn người phải lạnh sống lưng, sát khí khủng bố như biến thành thực thể, lan ra khắp bốn phía!

Quan lớn quan nhỏ triều đình đồng loạt quay ra nhìn chằm chằm người đàn ông gầy gò.

Đáy mắt Vương Tung Sư hiện lên một tia sợ hãi ngập tràn, đôi môi hắn run rẩy không ngừng. Trái tim của ông ta như có ai đánh trống thùng thùng kịch liệt, lồng ngực như thể sẽ bị đập vỡ bất cứ lúc nào.

Mọi hy vọng đều hóa thành tro bụi!

Vậy mà hắn đã biết!

Sao hắn lại biết được?

“Dám hạ bùa chú nguyền rua với ta, ngươi không chết thì ai chết?”

Từ Bắc Vọng cười nhạt, nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương như băng tuyết.

Giọng nói giáng xuống, tất thảy mọi người đều ồ lên!

Từ công tử vậy mà lại thoát được khỏi lời nguyền của tông sư?

Quả là khó tin!

Ngay sau đó, quần thần đều rơi vào trầm tư, chỉ trừ một số rất ít những võ quan không hiểu thế sự, phần lớn bọn họ đều hiểu rõ điều gì sắp xảy đến.

Chưa từng nghe nói có thù oán, vậy tại sao Vương Tung Sư lại hạ lời nguyền?

Chẳng lẽ là có ai bày mưu đặt kế?

Theo bản năng, bọn họ bèn nghi ngờ nhà họ Vũ!

Tuy rằng hai bên tạm thời vẫn bình an vô sự, nhưng nỗi nhục sâu tận xương tủy trước kia há có thể dễ dàng quên đi?

Cho nên nhà họ Vũ hoàn toàn có động cơ.

Trong phượng liễn, Vũ Chiếu đứng ngồi không yên, bà ta cảm giác cục diện này có chút không ổn.

Chợt nàng đứng lên với vẻ mặt khó coi, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người Từ Bắc Vọng và Vương Tung Sư.

Trong suy nghĩ của nàng, Vũ Quân Cơ vốn có thể quang minh chính đại đánh chết Từ ác liêu, không chỉ rửa sạch nỗi nhục trước kia mà còn có thể giúp đỡ cho uy thế về sau của bà!

Một mũi tên trúng hai đích, tại sao lại phải bí mật nhờ một thuật sĩ?

Từ biểu cảm quả quyết của Từ Bắc Vọng, bà ta biết được thủ đoạn của hắn ta cực kỳ hiểm ác!

Từ ác liêu có lẽ đã biết rõ người đứng sau là ai, lại cố tình không nói gì khiến cho người ta đoán già đoán non, sau đó lại liên tưởng đến Vũ gia, chiêu trò hắt nước bẩn lại vang dội đến vậy!

Mắt phượng của Vũ Chiếu lạnh như băng tan, bờ môi mím lại, hết sức kìm chế sự căm hận của chính mình.

Mà giữa đội ngũ hoàng thất, cả người Cơ Vô Đạo như rơi xuống hố băng, hoặc như trần truồng đứng giữa trời tuyết giá lạnh, mỗi một tấc da thịt đều bị đông cứng.

Lỡ như Vương Tung Sư nói ra tên hắn, vậy thì phải giải thích thế nào đây?

Sau đó, hắn sẽ phải ứng phó với sự công kích hung hăng của phe hoàng quý phi thế nào?

Đầu Cơ Vô Đạo như sắp nổ tung, sự mê muội dần kéo đến!

Bổn vương chỉ muốn châm ngòi li gián, khiến Đệ Ngũ Ma Đầu đấu với Vũ gia, còn mình thì ngư ông đắc lợi.

Lúc trước, Từ Bắc Vọng ngươi không nên cự tuyệt lời mời của bổn vương, bổn vương là quý tộc thiên hoành, là hoàng tử trưởng của đế quốc, là đế vương tương lai của Đại Kiền!

Một tên dân đen như ngươi dám phớt lờ bổn vương, làm nhục bổn vương, đương nhiên là tội không thể tha!

Nhưng giờ bổn vương hối hận rồi!

Chưa bao giờ Cơ Vô Đạo thấy thời gian trôi qua khó khăn như vậy, đến cả việc hô hấp cũng như một màn tra tấn cơ thể.

“Hôm nay không chết, ngày mai cũng phải chết.”

Khí thế toàn thân của Từ Bắc Vọng tăng vọt, một giọt tinh huyết bay lên giữa trời, miệng lầm bầm niệm.

Đoàng!

Đám người chấn động!

Từ công tử đang lập khế ước sinh tử!

Ý của câu nói kia chính là, hôm nay ngươi dám trốn tránh, ngày mai quý phi nương nương sẽ chặt đầu ngươi.

Từ công tử chém giết quan viên triều đình thì có lẽ sẽ để lại mấy câu bàn tán, nhưng đổi thành Đệ Ngũ Ma Đầu, ai sẽ dám chỉ trích đây?

Nghe vậy, Vương Tung Sư tựa như bị đâm thẳng vào giữa tim, sự tuyệt vọng trong phút chốc lan khắp người.

Hắn biết chính mình đang đứng trên vách núi, sắp rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Không có đường lui.

Vào khoảnh khắc bị ác liêu phát hiện, cái chết của mình có lẽ đã không thể tránh khỏi.

Chỉ bằng tu vi của tông sư, sao có thể thoát được nanh ma vuốt quỷ của Đệ Ngũ thị?

Nếu như đã phải chết, ta cũng phải trấn áp con sâu kiến nhà ngươi trước!

Bịch!

Vương Tung Sư nghiêm mặt hung dữ, từng bước đi ra.

Tinh huyết bay lên giữa không trung, hai giọt tinh huyết giằng co, hư không phảng phất có hơi thở của Thiên Đạo.

Bầu không khí ở Văn Miếu dường như ngưng tụ lại.

Hơn một trăm nghìn người đồng thời nhìn chằm chằm Vô Tự Thiên Thư trên đầu áo trắng.

Sức mạnh của Từ Bắc Vọng sau khi hòa quyện cùng Thần Niệm rốt cuộc mạnh đến đâu, liệu có thể khiến hắn tự tay đâm chết kẻ địch hay không?

Nếu như Từ công tử thua, người đã lập khế ước sinh tử là hắn thật sự sẽ chết hay sao?

Phong cách làm việc giống như một con bạc thực thụ, thật sự không thể so bì được!

“Đoàng!”

Một tiếng nổ.

Trong không trung xuất hiện một khúc xương xám, vô số những kí tự màu đen vờn quanh, toát ra khí tức âm u đáng sợ.

Tổ Niệm Ác Cốt!

Nhiều thuật sĩ ở Thiên Ti Giám trở nên nghiêm nghị, ngay từ đầu Vương Tung Sư đã dùng chiêu giết mạnh nhất.

Thoáng chốc, một luồng khí lạnh lẽo u ám phát ra từ Ác Cốt, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Một vài võ giả có tu vi Luyện Khí Cảnh cảm thấy đầu óc của mình nhất thời mê man, một cỗ sức mạnh vô hình đang xâm nhập vào sâu trong tâm hồn.

Lời nguyền của thuật sĩ đáng sợ quá!

“Chết!”

Vương Tung Sư hét lên một tiếng, giữa hai lông mày hiện ra một con mắt màu máu.

Nếu ông ta có thể giết được một thiên kiêu, đời này coi như không uổng!

Từ ác liêu, cũng lão phu xuống địa ngục đi!

Ở âm tào địa phủ, lão phu còn phải tiếp tục nguyền rủa ngươi!

Ha ha ha ha ha!

Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản DiệnTác giả: Thủ Trích Tỳ BaTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVương triều Đại Càn. Kinh thành, Thẩm gia. “Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.” Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường. “Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.” Thẩm Cát trịnh trọng nói. “A…” Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.” Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng. Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh… Một thân áo khoác trắng tung bay, như thể Diêm La xét xử.Mời Vương Lão Cẩu chịu chết!Một câu nói khiến cho hơn mười vạn người phải lạnh sống lưng, sát khí khủng bố như biến thành thực thể, lan ra khắp bốn phía!Quan lớn quan nhỏ triều đình đồng loạt quay ra nhìn chằm chằm người đàn ông gầy gò.Đáy mắt Vương Tung Sư hiện lên một tia sợ hãi ngập tràn, đôi môi hắn run rẩy không ngừng. Trái tim của ông ta như có ai đánh trống thùng thùng kịch liệt, lồng ngực như thể sẽ bị đập vỡ bất cứ lúc nào.Mọi hy vọng đều hóa thành tro bụi!Vậy mà hắn đã biết!Sao hắn lại biết được?“Dám hạ bùa chú nguyền rua với ta, ngươi không chết thì ai chết?”Từ Bắc Vọng cười nhạt, nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương như băng tuyết.Giọng nói giáng xuống, tất thảy mọi người đều ồ lên!Từ công tử vậy mà lại thoát được khỏi lời nguyền của tông sư?Quả là khó tin!Ngay sau đó, quần thần đều rơi vào trầm tư, chỉ trừ một số rất ít những võ quan không hiểu thế sự, phần lớn bọn họ đều hiểu rõ điều gì sắp xảy đến.Chưa từng nghe nói có thù oán, vậy tại sao Vương Tung Sư lại hạ lời nguyền?Chẳng lẽ là có ai bày mưu đặt kế?Theo bản năng, bọn họ bèn nghi ngờ nhà họ Vũ!Tuy rằng hai bên tạm thời vẫn bình an vô sự, nhưng nỗi nhục sâu tận xương tủy trước kia há có thể dễ dàng quên đi?Cho nên nhà họ Vũ hoàn toàn có động cơ.Trong phượng liễn, Vũ Chiếu đứng ngồi không yên, bà ta cảm giác cục diện này có chút không ổn.Chợt nàng đứng lên với vẻ mặt khó coi, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người Từ Bắc Vọng và Vương Tung Sư.Trong suy nghĩ của nàng, Vũ Quân Cơ vốn có thể quang minh chính đại đánh chết Từ ác liêu, không chỉ rửa sạch nỗi nhục trước kia mà còn có thể giúp đỡ cho uy thế về sau của bà!Một mũi tên trúng hai đích, tại sao lại phải bí mật nhờ một thuật sĩ?Từ biểu cảm quả quyết của Từ Bắc Vọng, bà ta biết được thủ đoạn của hắn ta cực kỳ hiểm ác!Từ ác liêu có lẽ đã biết rõ người đứng sau là ai, lại cố tình không nói gì khiến cho người ta đoán già đoán non, sau đó lại liên tưởng đến Vũ gia, chiêu trò hắt nước bẩn lại vang dội đến vậy!Mắt phượng của Vũ Chiếu lạnh như băng tan, bờ môi mím lại, hết sức kìm chế sự căm hận của chính mình.Mà giữa đội ngũ hoàng thất, cả người Cơ Vô Đạo như rơi xuống hố băng, hoặc như trần truồng đứng giữa trời tuyết giá lạnh, mỗi một tấc da thịt đều bị đông cứng.Lỡ như Vương Tung Sư nói ra tên hắn, vậy thì phải giải thích thế nào đây?Sau đó, hắn sẽ phải ứng phó với sự công kích hung hăng của phe hoàng quý phi thế nào?Đầu Cơ Vô Đạo như sắp nổ tung, sự mê muội dần kéo đến!Bổn vương chỉ muốn châm ngòi li gián, khiến Đệ Ngũ Ma Đầu đấu với Vũ gia, còn mình thì ngư ông đắc lợi.Lúc trước, Từ Bắc Vọng ngươi không nên cự tuyệt lời mời của bổn vương, bổn vương là quý tộc thiên hoành, là hoàng tử trưởng của đế quốc, là đế vương tương lai của Đại Kiền!Một tên dân đen như ngươi dám phớt lờ bổn vương, làm nhục bổn vương, đương nhiên là tội không thể tha!Nhưng giờ bổn vương hối hận rồi!Chưa bao giờ Cơ Vô Đạo thấy thời gian trôi qua khó khăn như vậy, đến cả việc hô hấp cũng như một màn tra tấn cơ thể.“Hôm nay không chết, ngày mai cũng phải chết.”Khí thế toàn thân của Từ Bắc Vọng tăng vọt, một giọt tinh huyết bay lên giữa trời, miệng lầm bầm niệm.Đoàng!Đám người chấn động!Từ công tử đang lập khế ước sinh tử!Ý của câu nói kia chính là, hôm nay ngươi dám trốn tránh, ngày mai quý phi nương nương sẽ chặt đầu ngươi.Từ công tử chém giết quan viên triều đình thì có lẽ sẽ để lại mấy câu bàn tán, nhưng đổi thành Đệ Ngũ Ma Đầu, ai sẽ dám chỉ trích đây?Nghe vậy, Vương Tung Sư tựa như bị đâm thẳng vào giữa tim, sự tuyệt vọng trong phút chốc lan khắp người.Hắn biết chính mình đang đứng trên vách núi, sắp rơi xuống vực sâu vạn trượng.Không có đường lui.Vào khoảnh khắc bị ác liêu phát hiện, cái chết của mình có lẽ đã không thể tránh khỏi.Chỉ bằng tu vi của tông sư, sao có thể thoát được nanh ma vuốt quỷ của Đệ Ngũ thị?Nếu như đã phải chết, ta cũng phải trấn áp con sâu kiến nhà ngươi trước!Bịch!Vương Tung Sư nghiêm mặt hung dữ, từng bước đi ra.Tinh huyết bay lên giữa không trung, hai giọt tinh huyết giằng co, hư không phảng phất có hơi thở của Thiên Đạo.Bầu không khí ở Văn Miếu dường như ngưng tụ lại.Hơn một trăm nghìn người đồng thời nhìn chằm chằm Vô Tự Thiên Thư trên đầu áo trắng.Sức mạnh của Từ Bắc Vọng sau khi hòa quyện cùng Thần Niệm rốt cuộc mạnh đến đâu, liệu có thể khiến hắn tự tay đâm chết kẻ địch hay không?Nếu như Từ công tử thua, người đã lập khế ước sinh tử là hắn thật sự sẽ chết hay sao?Phong cách làm việc giống như một con bạc thực thụ, thật sự không thể so bì được!“Đoàng!”Một tiếng nổ.Trong không trung xuất hiện một khúc xương xám, vô số những kí tự màu đen vờn quanh, toát ra khí tức âm u đáng sợ.Tổ Niệm Ác Cốt!Nhiều thuật sĩ ở Thiên Ti Giám trở nên nghiêm nghị, ngay từ đầu Vương Tung Sư đã dùng chiêu giết mạnh nhất.Thoáng chốc, một luồng khí lạnh lẽo u ám phát ra từ Ác Cốt, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Một vài võ giả có tu vi Luyện Khí Cảnh cảm thấy đầu óc của mình nhất thời mê man, một cỗ sức mạnh vô hình đang xâm nhập vào sâu trong tâm hồn.Lời nguyền của thuật sĩ đáng sợ quá!“Chết!”Vương Tung Sư hét lên một tiếng, giữa hai lông mày hiện ra một con mắt màu máu.Nếu ông ta có thể giết được một thiên kiêu, đời này coi như không uổng!Từ ác liêu, cũng lão phu xuống địa ngục đi!Ở âm tào địa phủ, lão phu còn phải tiếp tục nguyền rủa ngươi!Ha ha ha ha ha!

Chương 94: Rợn tóc gáy! (1)