Vương triều Đại Càn. Kinh thành, Thẩm gia. “Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.” Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường. “Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.” Thẩm Cát trịnh trọng nói. “A…” Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.” Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng. Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh…

Chương 132: Kinh thành Đại Càn rung động

Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản DiệnTác giả: Thủ Trích Tỳ BaTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVương triều Đại Càn. Kinh thành, Thẩm gia. “Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.” Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường. “Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.” Thẩm Cát trịnh trọng nói. “A…” Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.” Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng. Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh… Thanh kiếm khổng lồ không ngừng kêu vang, khuôn mặt của nam nhân càng thêm dữ tợn.Nữ nhi của ông ta là sự kiêu ngạo mà Độn Thế Cốc gửi gắm kỳ vọng, vậy mà lại chết trên tay Từ Bắc Vọng, trở thành một cái xác khô thê thảm.Ông hận.Nỗi đau mất con đủ để nuốt chửng mọi lý trí, cho nên ông ta đã hoàn toàn phát điên!Máu tằm cổ bị cướp mất sao Độn Thế Cốc có thể dễ dàng tha thứ?Nhưng Thiếu Cốc Chủ vừa mới thức tỉnh Tiên Thiên Độc Thể, nhưng lại bị giết một cách tàn nhẫn trong tay Từ Bắc Vọng, điều này đã hoàn toàn chạm đến ranh giới cuối cùng của Độn Thế Cốc.Từ phía xa, Từ Bắc Vọng bị thương nặng ngã xuống đất, áo trắng nhuộm đỏ, vẻ mặt hắn ta vô cùng u ám, lạnh lùng nói: “Người như ngươi có thể giết chết ta sao?”Bùm!Sương mù xám xịt hỗn loạn tràn ngập không trung, thiên địa mơ hồ vang lên những tiếng tế tự, đó chính là âm thanh của pháp tắc và đạo môn.Cốc chủ Độn Thế Cốc lạnh lùng nhìn xuống, hơi thở của hắn giống như thần thánh từ thời viễn cổ: “Thứ sâu kiến chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngươi cho rằng Đệ Ngũ Ma Đầu có thể một tay che trời? Dám dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết con gái ta, thù này nếu không báo, ta còn mặt mũi nào mà đặt chân trên đại lục Cửu Châu nữa!”Giọng nói phẫn nộ gần như gào thét rơi xuống, hắn giơ tay vẫy ra sương mù màu xám, từng tấc đất đều bị phong tỏa. Từng đạo phù văn đan xen rơi xuống, toát ra sức mạnh khủng khiếp.Không phải Độn Thế Cốc không kiêng dè Đệ Ngũ Ma Đầu nhưng hắn nghi ngờ Từ Bắc Vọng đang cố ý giả mạo thanh thế của mình.Nếu hắn thật sự là tâm phúc thân tín thì Đệ Ngũ Ma Đầu đã cho người đến cứu hắn. Nhưng người đâu?Ở khu vực này, căn bản là không có khí tức Tông Sư trở lên. Huống hồ, Từ Bắc Vọng là người ra tay trước, Độn Thế Cốc báo thù là lẽ đương nhiên, nói ra ngoài cũng không sợ bị chỉ trích.Giờ phút này, máu của vô số người trong Mê Ly Chi Vực gần như đông đặc lại, ai nấy đều hoàn toàn chấn động.Bọn họ lờ mờ cảm nhận được đây không phải chỉ là khí tức của Đại Tông Sư.Chẳng lẽ là cảnh giới Niết Bàn cấp hai?Sắc mặt Du Vũ tái nhợt, đôi môi mỏng run rẩy, sự hối hận vô hạn quét qua toàn thân.“Chém.”Thanh kiếm khổng lồ được bao phủ bởi khí xám với sức mạnh đáng sợ, nó lao xuống phía người áo choàng trắng.Bốn phía dường như im lặng trong giây lát. Cảnh tượng dừng lại đột ngột!Trái tim của đám đông như bị một bàn tay nắm chặt, hoàn toàn không thở nổi. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, không ai có thể tin được việc cường giả Niết Bàn lại hạ mình chặn giết bên ngoài Mê Ly Chi Vực chứ.Nam nhân trẻ tuổi đầy tài năng và mạnh mẽ đáng kinh ngạc này sắp phải chết sao?Thân thể của Từ Bắc Vọng đang bị giam cầm, hắn không còn chút sức phản kháng nào trước quy luật của trời đất.Hắn sắp rơi vào vực sâu vạn trượng, khả năng sống sót duy nhất chính là lá bùa dịch chuyển kia.“Khâm Khâm, cha thay con báo thù đây!”Nam nhân trung niên dữ tợn cười lớn, thanh kiếm khổng lồ mang theo từng đợt sóng màu xám chém xuống, giống như có thể đánh tan khoảng không.m thanh ầm ầm vang vọng, lỗ tai của võ giả ở ngoài mấy trăm mét ù lên, không thể nghe thấy gì.Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, sương mù màu xám trong hư không nứt ra, một lỗ xoáy màu vàng xuất hiện trong thế giới màu xám phi thường mơ màng.Vòng xoáy cuốn nam tử áo trắng vào trong, Tiểu La Lỵ bên cạnh cũng theo đó mà biến mất.Bùm!Thanh kiếm khổng lồ đáng sợ chém vào cửa hang, khoảng không rung chuyển rồi nhanh chóng trở lại yên ổn. Mọi người đều bị sốc khi chứng kiến tất cả những điều này.Bị chôn vùi thành bột mịn rồi? Hay là đã bỏ chạy?A!Vẻ mặt của nam nhân trung niên biểu lộ không thể tin được, hắn phát ra một tiếng gầm không cam lòng, các cơ trên mặt không ngừng co giật, hàm răng phát ra tiếng ‘cót két’. Bóng người bước vào khoảng không, biến mất khỏi nơi truy sát này.Sáng sớm, tại hoàng thành Từ Thiên Môn.Văn võ bá quan trật tự xếp hàng chờ lên triều.“Bảng xếp hạng Thanh Vân đã thay đổi và không có tên Từ Bắc Vọng trên đó.”Các quan viên đưa ra một chủ đề nóng ở kinh thành. Nghe vậy, tất cả các quan đại thần đều im lặng và sợ hãi.Có phải là mất tư cách vào danh sách không? Không, chắc là bảng Thanh Vân không chứa nổi Từ Bắc Vọng!Bất cứ ai biết một chút chuyện bên trong đều biết rằng, mỗi lần trước khi thiền viện mở ra, đều có một danh sách Thiên Bảng tiềm ẩn.Từ Bắc Vọng chắc chắn được xếp vào bên trong Thiên Bảng. Trong số tất cả thiên tài tiềm ẩn, hắn đã là một trong ba mươi sáu người mạnh nhất tại đại lục Cửu Châu.Mê Ly Chi Vực truyền đến một tin tức vô cùng bất ngờ, nó như thiên thạch rơi xuống biển sâu làm sóng biển dâng cao tận trời. Kinh thành cũng dấy lên một làn sóng vô biên, bản lĩnh mạnh mẽ của Từ Bắc Vọng lại lần nữa gây chấn động cả triều đình.Một mình chống lại bốn thiên kiêu vĩ đại! Trong đó có hai người là truyền nhân của đạo giáo hàng đầu, người có Thánh thể đặc biệt.Vầng trăng sáng của hoàng gia, viên ngọc trong lòng bàn tay Cơ thị đã bị sỉ nhục trước mặt mọi người!

Thanh kiếm khổng lồ không ngừng kêu vang, khuôn mặt của nam nhân càng thêm dữ tợn.

Nữ nhi của ông ta là sự kiêu ngạo mà Độn Thế Cốc gửi gắm kỳ vọng, vậy mà lại chết trên tay Từ Bắc Vọng, trở thành một cái xác khô thê thảm.

Ông hận.

Nỗi đau mất con đủ để nuốt chửng mọi lý trí, cho nên ông ta đã hoàn toàn phát điên!

Máu tằm cổ bị cướp mất sao Độn Thế Cốc có thể dễ dàng tha thứ?

Nhưng Thiếu Cốc Chủ vừa mới thức tỉnh Tiên Thiên Độc Thể, nhưng lại bị giết một cách tàn nhẫn trong tay Từ Bắc Vọng, điều này đã hoàn toàn chạm đến ranh giới cuối cùng của Độn Thế Cốc.

Từ phía xa, Từ Bắc Vọng bị thương nặng ngã xuống đất, áo trắng nhuộm đỏ, vẻ mặt hắn ta vô cùng u ám, lạnh lùng nói: “Người như ngươi có thể giết chết ta sao?”

Bùm!

Sương mù xám xịt hỗn loạn tràn ngập không trung, thiên địa mơ hồ vang lên những tiếng tế tự, đó chính là âm thanh của pháp tắc và đạo môn.

Cốc chủ Độn Thế Cốc lạnh lùng nhìn xuống, hơi thở của hắn giống như thần thánh từ thời viễn cổ: “Thứ sâu kiến chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngươi cho rằng Đệ Ngũ Ma Đầu có thể một tay che trời? Dám dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết con gái ta, thù này nếu không báo, ta còn mặt mũi nào mà đặt chân trên đại lục Cửu Châu nữa!”

Giọng nói phẫn nộ gần như gào thét rơi xuống, hắn giơ tay vẫy ra sương mù màu xám, từng tấc đất đều bị phong tỏa. Từng đạo phù văn đan xen rơi xuống, toát ra sức mạnh khủng khiếp.

Không phải Độn Thế Cốc không kiêng dè Đệ Ngũ Ma Đầu nhưng hắn nghi ngờ Từ Bắc Vọng đang cố ý giả mạo thanh thế của mình.

Nếu hắn thật sự là tâm phúc thân tín thì Đệ Ngũ Ma Đầu đã cho người đến cứu hắn. Nhưng người đâu?

Ở khu vực này, căn bản là không có khí tức Tông Sư trở lên. Huống hồ, Từ Bắc Vọng là người ra tay trước, Độn Thế Cốc báo thù là lẽ đương nhiên, nói ra ngoài cũng không sợ bị chỉ trích.

Giờ phút này, máu của vô số người trong Mê Ly Chi Vực gần như đông đặc lại, ai nấy đều hoàn toàn chấn động.

Bọn họ lờ mờ cảm nhận được đây không phải chỉ là khí tức của Đại Tông Sư.

Chẳng lẽ là cảnh giới Niết Bàn cấp hai?

Sắc mặt Du Vũ tái nhợt, đôi môi mỏng run rẩy, sự hối hận vô hạn quét qua toàn thân.

“Chém.”

Thanh kiếm khổng lồ được bao phủ bởi khí xám với sức mạnh đáng sợ, nó lao xuống phía người áo choàng trắng.

Bốn phía dường như im lặng trong giây lát. Cảnh tượng dừng lại đột ngột!

Trái tim của đám đông như bị một bàn tay nắm chặt, hoàn toàn không thở nổi. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, không ai có thể tin được việc cường giả Niết Bàn lại hạ mình chặn giết bên ngoài Mê Ly Chi Vực chứ.

Nam nhân trẻ tuổi đầy tài năng và mạnh mẽ đáng kinh ngạc này sắp phải chết sao?

Thân thể của Từ Bắc Vọng đang bị giam cầm, hắn không còn chút sức phản kháng nào trước quy luật của trời đất.

Hắn sắp rơi vào vực sâu vạn trượng, khả năng sống sót duy nhất chính là lá bùa dịch chuyển kia.

“Khâm Khâm, cha thay con báo thù đây!”

Nam nhân trung niên dữ tợn cười lớn, thanh kiếm khổng lồ mang theo từng đợt sóng màu xám chém xuống, giống như có thể đánh tan khoảng không.

m thanh ầm ầm vang vọng, lỗ tai của võ giả ở ngoài mấy trăm mét ù lên, không thể nghe thấy gì.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, sương mù màu xám trong hư không nứt ra, một lỗ xoáy màu vàng xuất hiện trong thế giới màu xám phi thường mơ màng.

Vòng xoáy cuốn nam tử áo trắng vào trong, Tiểu La Lỵ bên cạnh cũng theo đó mà biến mất.

Bùm!

Thanh kiếm khổng lồ đáng sợ chém vào cửa hang, khoảng không rung chuyển rồi nhanh chóng trở lại yên ổn. Mọi người đều bị sốc khi chứng kiến tất cả những điều này.

Bị chôn vùi thành bột mịn rồi? Hay là đã bỏ chạy?

A!

Vẻ mặt của nam nhân trung niên biểu lộ không thể tin được, hắn phát ra một tiếng gầm không cam lòng, các cơ trên mặt không ngừng co giật, hàm răng phát ra tiếng ‘cót két’. Bóng người bước vào khoảng không, biến mất khỏi nơi truy sát này.

Sáng sớm, tại hoàng thành Từ Thiên Môn.

Văn võ bá quan trật tự xếp hàng chờ lên triều.

“Bảng xếp hạng Thanh Vân đã thay đổi và không có tên Từ Bắc Vọng trên đó.”

Các quan viên đưa ra một chủ đề nóng ở kinh thành. Nghe vậy, tất cả các quan đại thần đều im lặng và sợ hãi.

Có phải là mất tư cách vào danh sách không? Không, chắc là bảng Thanh Vân không chứa nổi Từ Bắc Vọng!

Bất cứ ai biết một chút chuyện bên trong đều biết rằng, mỗi lần trước khi thiền viện mở ra, đều có một danh sách Thiên Bảng tiềm ẩn.

Từ Bắc Vọng chắc chắn được xếp vào bên trong Thiên Bảng. Trong số tất cả thiên tài tiềm ẩn, hắn đã là một trong ba mươi sáu người mạnh nhất tại đại lục Cửu Châu.

Mê Ly Chi Vực truyền đến một tin tức vô cùng bất ngờ, nó như thiên thạch rơi xuống biển sâu làm sóng biển dâng cao tận trời. Kinh thành cũng dấy lên một làn sóng vô biên, bản lĩnh mạnh mẽ của Từ Bắc Vọng lại lần nữa gây chấn động cả triều đình.

Một mình chống lại bốn thiên kiêu vĩ đại! Trong đó có hai người là truyền nhân của đạo giáo hàng đầu, người có Thánh thể đặc biệt.

Vầng trăng sáng của hoàng gia, viên ngọc trong lòng bàn tay Cơ thị đã bị sỉ nhục trước mặt mọi người!

Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản DiệnTác giả: Thủ Trích Tỳ BaTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVương triều Đại Càn. Kinh thành, Thẩm gia. “Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.” Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường. “Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.” Thẩm Cát trịnh trọng nói. “A…” Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.” Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng. Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh… Thanh kiếm khổng lồ không ngừng kêu vang, khuôn mặt của nam nhân càng thêm dữ tợn.Nữ nhi của ông ta là sự kiêu ngạo mà Độn Thế Cốc gửi gắm kỳ vọng, vậy mà lại chết trên tay Từ Bắc Vọng, trở thành một cái xác khô thê thảm.Ông hận.Nỗi đau mất con đủ để nuốt chửng mọi lý trí, cho nên ông ta đã hoàn toàn phát điên!Máu tằm cổ bị cướp mất sao Độn Thế Cốc có thể dễ dàng tha thứ?Nhưng Thiếu Cốc Chủ vừa mới thức tỉnh Tiên Thiên Độc Thể, nhưng lại bị giết một cách tàn nhẫn trong tay Từ Bắc Vọng, điều này đã hoàn toàn chạm đến ranh giới cuối cùng của Độn Thế Cốc.Từ phía xa, Từ Bắc Vọng bị thương nặng ngã xuống đất, áo trắng nhuộm đỏ, vẻ mặt hắn ta vô cùng u ám, lạnh lùng nói: “Người như ngươi có thể giết chết ta sao?”Bùm!Sương mù xám xịt hỗn loạn tràn ngập không trung, thiên địa mơ hồ vang lên những tiếng tế tự, đó chính là âm thanh của pháp tắc và đạo môn.Cốc chủ Độn Thế Cốc lạnh lùng nhìn xuống, hơi thở của hắn giống như thần thánh từ thời viễn cổ: “Thứ sâu kiến chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngươi cho rằng Đệ Ngũ Ma Đầu có thể một tay che trời? Dám dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết con gái ta, thù này nếu không báo, ta còn mặt mũi nào mà đặt chân trên đại lục Cửu Châu nữa!”Giọng nói phẫn nộ gần như gào thét rơi xuống, hắn giơ tay vẫy ra sương mù màu xám, từng tấc đất đều bị phong tỏa. Từng đạo phù văn đan xen rơi xuống, toát ra sức mạnh khủng khiếp.Không phải Độn Thế Cốc không kiêng dè Đệ Ngũ Ma Đầu nhưng hắn nghi ngờ Từ Bắc Vọng đang cố ý giả mạo thanh thế của mình.Nếu hắn thật sự là tâm phúc thân tín thì Đệ Ngũ Ma Đầu đã cho người đến cứu hắn. Nhưng người đâu?Ở khu vực này, căn bản là không có khí tức Tông Sư trở lên. Huống hồ, Từ Bắc Vọng là người ra tay trước, Độn Thế Cốc báo thù là lẽ đương nhiên, nói ra ngoài cũng không sợ bị chỉ trích.Giờ phút này, máu của vô số người trong Mê Ly Chi Vực gần như đông đặc lại, ai nấy đều hoàn toàn chấn động.Bọn họ lờ mờ cảm nhận được đây không phải chỉ là khí tức của Đại Tông Sư.Chẳng lẽ là cảnh giới Niết Bàn cấp hai?Sắc mặt Du Vũ tái nhợt, đôi môi mỏng run rẩy, sự hối hận vô hạn quét qua toàn thân.“Chém.”Thanh kiếm khổng lồ được bao phủ bởi khí xám với sức mạnh đáng sợ, nó lao xuống phía người áo choàng trắng.Bốn phía dường như im lặng trong giây lát. Cảnh tượng dừng lại đột ngột!Trái tim của đám đông như bị một bàn tay nắm chặt, hoàn toàn không thở nổi. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, không ai có thể tin được việc cường giả Niết Bàn lại hạ mình chặn giết bên ngoài Mê Ly Chi Vực chứ.Nam nhân trẻ tuổi đầy tài năng và mạnh mẽ đáng kinh ngạc này sắp phải chết sao?Thân thể của Từ Bắc Vọng đang bị giam cầm, hắn không còn chút sức phản kháng nào trước quy luật của trời đất.Hắn sắp rơi vào vực sâu vạn trượng, khả năng sống sót duy nhất chính là lá bùa dịch chuyển kia.“Khâm Khâm, cha thay con báo thù đây!”Nam nhân trung niên dữ tợn cười lớn, thanh kiếm khổng lồ mang theo từng đợt sóng màu xám chém xuống, giống như có thể đánh tan khoảng không.m thanh ầm ầm vang vọng, lỗ tai của võ giả ở ngoài mấy trăm mét ù lên, không thể nghe thấy gì.Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, sương mù màu xám trong hư không nứt ra, một lỗ xoáy màu vàng xuất hiện trong thế giới màu xám phi thường mơ màng.Vòng xoáy cuốn nam tử áo trắng vào trong, Tiểu La Lỵ bên cạnh cũng theo đó mà biến mất.Bùm!Thanh kiếm khổng lồ đáng sợ chém vào cửa hang, khoảng không rung chuyển rồi nhanh chóng trở lại yên ổn. Mọi người đều bị sốc khi chứng kiến tất cả những điều này.Bị chôn vùi thành bột mịn rồi? Hay là đã bỏ chạy?A!Vẻ mặt của nam nhân trung niên biểu lộ không thể tin được, hắn phát ra một tiếng gầm không cam lòng, các cơ trên mặt không ngừng co giật, hàm răng phát ra tiếng ‘cót két’. Bóng người bước vào khoảng không, biến mất khỏi nơi truy sát này.Sáng sớm, tại hoàng thành Từ Thiên Môn.Văn võ bá quan trật tự xếp hàng chờ lên triều.“Bảng xếp hạng Thanh Vân đã thay đổi và không có tên Từ Bắc Vọng trên đó.”Các quan viên đưa ra một chủ đề nóng ở kinh thành. Nghe vậy, tất cả các quan đại thần đều im lặng và sợ hãi.Có phải là mất tư cách vào danh sách không? Không, chắc là bảng Thanh Vân không chứa nổi Từ Bắc Vọng!Bất cứ ai biết một chút chuyện bên trong đều biết rằng, mỗi lần trước khi thiền viện mở ra, đều có một danh sách Thiên Bảng tiềm ẩn.Từ Bắc Vọng chắc chắn được xếp vào bên trong Thiên Bảng. Trong số tất cả thiên tài tiềm ẩn, hắn đã là một trong ba mươi sáu người mạnh nhất tại đại lục Cửu Châu.Mê Ly Chi Vực truyền đến một tin tức vô cùng bất ngờ, nó như thiên thạch rơi xuống biển sâu làm sóng biển dâng cao tận trời. Kinh thành cũng dấy lên một làn sóng vô biên, bản lĩnh mạnh mẽ của Từ Bắc Vọng lại lần nữa gây chấn động cả triều đình.Một mình chống lại bốn thiên kiêu vĩ đại! Trong đó có hai người là truyền nhân của đạo giáo hàng đầu, người có Thánh thể đặc biệt.Vầng trăng sáng của hoàng gia, viên ngọc trong lòng bàn tay Cơ thị đã bị sỉ nhục trước mặt mọi người!

Chương 132: Kinh thành Đại Càn rung động