“Gia, chúng ta nên đi thôi.” Lưu Toàn thắng yên cương ngựa xong, mới quay người lại, chắp tay thấp giọng nói. Vị thiếu niên cách đó không xa tựa hồ mới sực tỉnh: “Hả? Ừm…” rồi hít vào một hơi. Hơi thở trắng xóa thoát ra gần như lập tức ngưng kết thành sương giá. Y ngước nhìn trời cao u ám, nặng nề, tuyết rơi không ngừng tựa bông vải, cuối cùng bước lên cỗ xe ngựa phủ nỉ xanh đã cũ. Lưu Toàn siết chặt lớp áo bông cũ sờn đã mặc thêm mấy lớp, xoay người lên ngựa – “Giá!” – một tiếng roi quất vang lên, con ngựa gầy gò liền hí dài một tiếng, lộc cộc chạy đi. Tuyết không ngừng theo khe hở của rèm xe bay phần phật tràn vào, thiếu niên vẫn chỉ ngồi ngay ngắn, đến khi lông mi phủ đầy tuyết cũng không thấy y động đậy. “Mười lượng bạc chúng ta để lại trước khi đi, ngươi đã tự tay đưa cho nhị gia chưa?”, giọng y bởi vì lạnh có phần nhỏ nhẹ, còn mang theo run rẩy, Lưu Toàn nghe thấy, vội vàng quay đầu lại giữa gió tuyết: “Gia yên tâm, số tiền riêng đó là gia tiết kiệm bấy lâu, phu nhân không hề…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...