Tác giả:

“Tử Khâm, tuy rằng con là con gái ruột của bố mẹ, nhưng bố mẹ đã nuối dưỡng Tiểu Huyên 15 năm rồi, có tình cảm sâu đậm với con bé. Từ nhỏ con bé đã sống trong nhung lụa, không giống con lớn lên dưới quê, có thể chịu đựng được vất vả. Vì thế đại tiểu thư nhà họ Doanh vẫn là Tiểu Huyên. Quả thật là hơi thiệt thòi cho con nhưng con tốt bụng như vậy, mẹ biết chắc chắn con sẽ không để bụng. Con yên tâm, thứ đáng thuộc về con thì con sẽ không thiếu đâu.” “Cái gì? Cô cũng muốn đi? Cô đang đùa đấy à? Cái người ta cần là tiểu thư danh giá, còn cô, đến một bản nhạc dương cầm cũng khoogn biết thì đi cái gì mà đi, đi chỉ tổ mất mặc mà thôi.” Mấy giây sau Doanh Tử Khâm mới hoàn toàn tỉnh lại. Hàng mi dài của cô khẽ động thể rồi đôi mắt sáng ngời mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là phòng bệnh trắng toát thoang thoảng mùi nước sát trùng. đồ, tỉnh rồi à?” Một giọng nói mỉa mai vang lên trên đầu cô: “Còn tưởng chết rồi cơ. Đừng có giấy, giấy cái gì? Tiêm lệch ven thì cô chịu trách nhiệm nhé?” Một…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...