Tiếng chuông báo thức vang lên khi Trần Kiều Độ vẫn ngồi trên giường, ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không. Cậu đã tỉnh giấc từ lâu, chỉ là vẫn còn lười biếng chưa muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp. Tiếng chuông báo thức máy móc, không mấy dễ nghe, kéo cậu trở lại từ cõi mơ hồ. Trần Kiều Độ bước xuống giường, đi dép lê đến bên cửa sổ, từ từ kéo rèm cửa lên. Bầu trời vẫn còn tối, độ sáng trước và sau khi kéo rèm cũng không có gì khác biệt. Mới 5 giờ sáng, 30 phút nữa cậu phải đến phim trường. Trang điểm và làm tóc cho phim cổ trang quá phức tạp, đã một tháng nay cậu phải dậy sớm như vậy, đồng hồ sinh học cũng đã thích nghi, hoàn toàn không cần trợ lý phải nhắc nhở. Trong giới đều nói Trần Kiều Độ thân thiện, dù đã đoạt giải Ảnh đế, cũng không như một số người khác, đối xử với nhân viên một cách hống hách. Trợ lý của cậu có thể dậy sớm như cậu, chính là một minh chứng cho điều này. Đây là lời khen, Trần Kiều Độ đương nhiên không phản đối, nhưng cũng có phần ngượng ngùng, đằng sau sự thân thiện…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...