Mùa xuân năm 6 Đại Ngụy Thái Bình, huyện Nam Nghi, phủ Tuyên Đô. Trình Tinh nằm ở trong xe ngựa xóc nảy, xem cuộc đời mười ba năm ngắn ngủn của một tiểu cô nương cổ đại. Rõ ràng chỉ là người đứng xem lạnh nhạt, nhưng sao sau khi xem xong khóe mắt lại ướt? Chấp niệm và không cam lòng của tiểu cô nương đã ảnh hưởng đến cảm xúc của Trình Tinh, nàng vừa mới lau xong nước mắt nơi khóe mắt, mành xe ngựa đã bị xốc lên, một phụ nhân mỹ mạo, mặc tang phục, hai mắt sưng đỏ, tràn đầy lo lắng nhìn nàng: “Tiểu lang, con đã tốt hơn chút nào chưa?” Không có, một chút cũng chưa tốt, thân thể vẫn thực suy yếu. Lời này, Trình Tinh không nói ra nổi. Chấp niệm của tiểu cô nương có hơn phân nửa đều là do phụ nhân này dựng lên. Nàng là Liễu thị, mẫu thân ruột thịt của tiểu cô nương, bản tính nhu nhược, là đối tượng mà tiểu cô nương thề phải bảo vệ và hiếu thuận. “Con đã khá hơn nhiều, mẫu thân, chúng ta có phải sắp tới hay không.” Trình Tinh nỗ lực không biểu hiện ra một chút khác thường nào. Nàng về sau…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...