Bác sĩ bảo tôi đứa trẻ có vấn đề, đề nghị tôi nên phá đi. Tôi hỏi bác sĩ, nếu như sinh ra sẽ như thế nào. Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ nhớ rõ một câu: “Đứa trẻ sẽ có tính cách chống đối xã hội, biết hành động là ác, là sai trái nhưng vẫn làm. Đây sẽ là một đứa trẻ hư bẩm sinh." Tôi vừa cười vừa rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ. Bà già mua tôi vội đón, hỏi: “Đứa trẻ sao rồi? Trai hay gái đấy?” Tôi ưỡn bụng, nói với bà ta: “Con trai ạ, khỏe mạnh lắm.” Bà già mua tôi thở phào một hơi rồi cười khanh khách: “Vận Hà nhà chúng ta giỏi quá, một lần là được ngay đứa con trai. Tổ tông hiển linh, nhà họ Trần chúng ta có cháu nối dõi rồi!” Tôi cúi đầu, tóc dài che khuất khóe miệng hơi nhếch lên của tôi. Những người đã hủy hoại tôi, không ai thoát được đâu. Con của loại súc vật cũng là nghiệp chướng, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác âu cũng là chuyện đương nhiên. Bốn tháng sau, tôi đã sinh là một bé trai khỏe mạnh hơn những đứa bé bình thường, nặng khoảng năm ký. Lần đầu tiên nhìn thấy nó,…

Chương 17

Sau Khi Bị Lừa Bán, Tôi Mang Thai Đứa Trẻ Siêu Nam Phá GiaTác giả: Để thời gian trả lờiTruyện Đô ThịBác sĩ bảo tôi đứa trẻ có vấn đề, đề nghị tôi nên phá đi. Tôi hỏi bác sĩ, nếu như sinh ra sẽ như thế nào. Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ nhớ rõ một câu: “Đứa trẻ sẽ có tính cách chống đối xã hội, biết hành động là ác, là sai trái nhưng vẫn làm. Đây sẽ là một đứa trẻ hư bẩm sinh." Tôi vừa cười vừa rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ. Bà già mua tôi vội đón, hỏi: “Đứa trẻ sao rồi? Trai hay gái đấy?” Tôi ưỡn bụng, nói với bà ta: “Con trai ạ, khỏe mạnh lắm.” Bà già mua tôi thở phào một hơi rồi cười khanh khách: “Vận Hà nhà chúng ta giỏi quá, một lần là được ngay đứa con trai. Tổ tông hiển linh, nhà họ Trần chúng ta có cháu nối dõi rồi!” Tôi cúi đầu, tóc dài che khuất khóe miệng hơi nhếch lên của tôi. Những người đã hủy hoại tôi, không ai thoát được đâu. Con của loại súc vật cũng là nghiệp chướng, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác âu cũng là chuyện đương nhiên. Bốn tháng sau, tôi đã sinh là một bé trai khỏe mạnh hơn những đứa bé bình thường, nặng khoảng năm ký. Lần đầu tiên nhìn thấy nó,… Mẹ tôi thật sự rất sợ hãi, lúc nào cũng đi cùng em trai tôi, bà ta rất sợ sơ ý một cái Trần Thiên Tứ sẽ ra tay.Em trai tôi nói phải báo cảnh sát.Trần Thiên Tứ phát ngôn bừa bãi nói nó mới mười tuổi, cảnh sát không làm gì được nó.Em trai không tin, thật sự đã báo cảnh sát.Nhưng sự thật đúng như những gì Trần Thiên Tứ đã nói, bây giờ cảnh sát hoàn toàn không thể làm gì nó.Trái lại Trần Thiên Tứ tủi thân vì vài câu nói khiển trách của em trai tôi.“Chú cảnh sát, bọn họ nói mẹ cháu bẩn, không nên trở về khiến bọn họ mất mặt! Bọn họ đuổi cháu và mẹ đi, cháu không chịu nên vùng vẫy mấy cái, không ngờ rằng ông ngoại lại ngã xuống…”“Xin lỗi, là cháu sai rồi, cháu không nên phản kháng. Cháu và mẹ rời đi là được.”Nói tới mức đầy mỉa mai.Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Tứ gọi tôi bằng mẹ.Trước đây nó gọi theo mẹ chồng kia là “này”, “kia”.Nghe nó gọi mẹ toàn thân tôi nổi da gà lên, càng không nhịn được sự ghê tởm ở trong lòng.Sau khi cảnh sát nghe xong, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía tôi.Tôi khẽ cắn môi, vành mắt đỏ lên: “Bị bắt cóc không phải lỗi của tôi, tôi cũng không muốn.”“Châu Đình!”Em trai thấy thế muốn đánh tôi nhưng bị cảnh sát ngăn cản.Cảnh sát trách mắng: “Nhà người khác vô cùng vui mừng khi tìm được người thân bị bắt cóc của mình, mấy người không vui thì thôi sao lại còn trách cô ấy? Năm đó nếu mấy người chăm sóc tốt cho cô ấy thì sao cô ấy có thể bị bắt đi được?”“Cô ấy bị hành hạ nhiều năm như vậy, mấy người nên yêu thương cô ấy. Nào có người nhà nào xát muối lên vết thương của người khác như mấy người.”Mẹ tôi và em trai bị mắng không ngẩng đầu lên được, im lặng không nói gì.Cảnh sát lại nói vài câu rồi rời đi.Vẻ mặt Trần Thiên Tứ đắc ý, như muốn nói “xem đi, tao muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai quản được tao!”Sau đó vừa cười vừa làm động tác cắt cổ.Mọi người sợ run lên.Không dám nói nhiều thêm nửa chữ với Trần Thiên Tứ nữa.Ngay cả chuyện muốn gả tôi cho gã tài xế để sinh con cũng không nhắc lại.Bọn họ không đề cập tới, trái lại tôi chủ động nhắc đến.Tài xế vận chuyển hàng hóa họ Tống, hơn 40 tuổi, người khác đều nói vợ gã bị gã đánh c.h.ế.t vì không sinh được con trai.Hơn nữa không chỉ một người.Nhìn đi, đây chính là bố mẹ thân yêu của tôi.Vì tiền mà lại bán tôi lần nữa.Tôi chủ động mời gã đi ăn nhiều lần.Tôi nói cho bố mẹ biết, sau khi em trai kết hôn sẽ chuyển qua.Vì vậy bố mẹ tôi chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ cho em trai tôi.Lười để ý đến tôi.

Mẹ tôi thật sự rất sợ hãi, lúc nào cũng đi cùng em trai tôi, bà ta rất sợ sơ ý một cái Trần Thiên Tứ sẽ ra tay.

Em trai tôi nói phải báo cảnh sát.

Trần Thiên Tứ phát ngôn bừa bãi nói nó mới mười tuổi, cảnh sát không làm gì được nó.

Em trai không tin, thật sự đã báo cảnh sát.

Nhưng sự thật đúng như những gì Trần Thiên Tứ đã nói, bây giờ cảnh sát hoàn toàn không thể làm gì nó.

Trái lại Trần Thiên Tứ tủi thân vì vài câu nói khiển trách của em trai tôi.

“Chú cảnh sát, bọn họ nói mẹ cháu bẩn, không nên trở về khiến bọn họ mất mặt! Bọn họ đuổi cháu và mẹ đi, cháu không chịu nên vùng vẫy mấy cái, không ngờ rằng ông ngoại lại ngã xuống…”

“Xin lỗi, là cháu sai rồi, cháu không nên phản kháng. Cháu và mẹ rời đi là được.”

Nói tới mức đầy mỉa mai.

Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Tứ gọi tôi bằng mẹ.

Trước đây nó gọi theo mẹ chồng kia là “này”, “kia”.

Nghe nó gọi mẹ toàn thân tôi nổi da gà lên, càng không nhịn được sự ghê tởm ở trong lòng.

Sau khi cảnh sát nghe xong, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía tôi.

Tôi khẽ cắn môi, vành mắt đỏ lên: “Bị bắt cóc không phải lỗi của tôi, tôi cũng không muốn.”

“Châu Đình!”

Em trai thấy thế muốn đánh tôi nhưng bị cảnh sát ngăn cản.

Cảnh sát trách mắng: “Nhà người khác vô cùng vui mừng khi tìm được người thân bị bắt cóc của mình, mấy người không vui thì thôi sao lại còn trách cô ấy? Năm đó nếu mấy người chăm sóc tốt cho cô ấy thì sao cô ấy có thể bị bắt đi được?”

“Cô ấy bị hành hạ nhiều năm như vậy, mấy người nên yêu thương cô ấy. Nào có người nhà nào xát muối lên vết thương của người khác như mấy người.”

Mẹ tôi và em trai bị mắng không ngẩng đầu lên được, im lặng không nói gì.

Cảnh sát lại nói vài câu rồi rời đi.

Vẻ mặt Trần Thiên Tứ đắc ý, như muốn nói “xem đi, tao muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai quản được tao!”

Sau đó vừa cười vừa làm động tác cắt cổ.

Mọi người sợ run lên.

Không dám nói nhiều thêm nửa chữ với Trần Thiên Tứ nữa.

Ngay cả chuyện muốn gả tôi cho gã tài xế để sinh con cũng không nhắc lại.

Bọn họ không đề cập tới, trái lại tôi chủ động nhắc đến.

Tài xế vận chuyển hàng hóa họ Tống, hơn 40 tuổi, người khác đều nói vợ gã bị gã đánh c.h.ế.t vì không sinh được con trai.

Hơn nữa không chỉ một người.

Nhìn đi, đây chính là bố mẹ thân yêu của tôi.

Vì tiền mà lại bán tôi lần nữa.

Tôi chủ động mời gã đi ăn nhiều lần.

Tôi nói cho bố mẹ biết, sau khi em trai kết hôn sẽ chuyển qua.

Vì vậy bố mẹ tôi chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ cho em trai tôi.

Lười để ý đến tôi.

Sau Khi Bị Lừa Bán, Tôi Mang Thai Đứa Trẻ Siêu Nam Phá GiaTác giả: Để thời gian trả lờiTruyện Đô ThịBác sĩ bảo tôi đứa trẻ có vấn đề, đề nghị tôi nên phá đi. Tôi hỏi bác sĩ, nếu như sinh ra sẽ như thế nào. Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ nhớ rõ một câu: “Đứa trẻ sẽ có tính cách chống đối xã hội, biết hành động là ác, là sai trái nhưng vẫn làm. Đây sẽ là một đứa trẻ hư bẩm sinh." Tôi vừa cười vừa rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ. Bà già mua tôi vội đón, hỏi: “Đứa trẻ sao rồi? Trai hay gái đấy?” Tôi ưỡn bụng, nói với bà ta: “Con trai ạ, khỏe mạnh lắm.” Bà già mua tôi thở phào một hơi rồi cười khanh khách: “Vận Hà nhà chúng ta giỏi quá, một lần là được ngay đứa con trai. Tổ tông hiển linh, nhà họ Trần chúng ta có cháu nối dõi rồi!” Tôi cúi đầu, tóc dài che khuất khóe miệng hơi nhếch lên của tôi. Những người đã hủy hoại tôi, không ai thoát được đâu. Con của loại súc vật cũng là nghiệp chướng, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác âu cũng là chuyện đương nhiên. Bốn tháng sau, tôi đã sinh là một bé trai khỏe mạnh hơn những đứa bé bình thường, nặng khoảng năm ký. Lần đầu tiên nhìn thấy nó,… Mẹ tôi thật sự rất sợ hãi, lúc nào cũng đi cùng em trai tôi, bà ta rất sợ sơ ý một cái Trần Thiên Tứ sẽ ra tay.Em trai tôi nói phải báo cảnh sát.Trần Thiên Tứ phát ngôn bừa bãi nói nó mới mười tuổi, cảnh sát không làm gì được nó.Em trai không tin, thật sự đã báo cảnh sát.Nhưng sự thật đúng như những gì Trần Thiên Tứ đã nói, bây giờ cảnh sát hoàn toàn không thể làm gì nó.Trái lại Trần Thiên Tứ tủi thân vì vài câu nói khiển trách của em trai tôi.“Chú cảnh sát, bọn họ nói mẹ cháu bẩn, không nên trở về khiến bọn họ mất mặt! Bọn họ đuổi cháu và mẹ đi, cháu không chịu nên vùng vẫy mấy cái, không ngờ rằng ông ngoại lại ngã xuống…”“Xin lỗi, là cháu sai rồi, cháu không nên phản kháng. Cháu và mẹ rời đi là được.”Nói tới mức đầy mỉa mai.Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Tứ gọi tôi bằng mẹ.Trước đây nó gọi theo mẹ chồng kia là “này”, “kia”.Nghe nó gọi mẹ toàn thân tôi nổi da gà lên, càng không nhịn được sự ghê tởm ở trong lòng.Sau khi cảnh sát nghe xong, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía tôi.Tôi khẽ cắn môi, vành mắt đỏ lên: “Bị bắt cóc không phải lỗi của tôi, tôi cũng không muốn.”“Châu Đình!”Em trai thấy thế muốn đánh tôi nhưng bị cảnh sát ngăn cản.Cảnh sát trách mắng: “Nhà người khác vô cùng vui mừng khi tìm được người thân bị bắt cóc của mình, mấy người không vui thì thôi sao lại còn trách cô ấy? Năm đó nếu mấy người chăm sóc tốt cho cô ấy thì sao cô ấy có thể bị bắt đi được?”“Cô ấy bị hành hạ nhiều năm như vậy, mấy người nên yêu thương cô ấy. Nào có người nhà nào xát muối lên vết thương của người khác như mấy người.”Mẹ tôi và em trai bị mắng không ngẩng đầu lên được, im lặng không nói gì.Cảnh sát lại nói vài câu rồi rời đi.Vẻ mặt Trần Thiên Tứ đắc ý, như muốn nói “xem đi, tao muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai quản được tao!”Sau đó vừa cười vừa làm động tác cắt cổ.Mọi người sợ run lên.Không dám nói nhiều thêm nửa chữ với Trần Thiên Tứ nữa.Ngay cả chuyện muốn gả tôi cho gã tài xế để sinh con cũng không nhắc lại.Bọn họ không đề cập tới, trái lại tôi chủ động nhắc đến.Tài xế vận chuyển hàng hóa họ Tống, hơn 40 tuổi, người khác đều nói vợ gã bị gã đánh c.h.ế.t vì không sinh được con trai.Hơn nữa không chỉ một người.Nhìn đi, đây chính là bố mẹ thân yêu của tôi.Vì tiền mà lại bán tôi lần nữa.Tôi chủ động mời gã đi ăn nhiều lần.Tôi nói cho bố mẹ biết, sau khi em trai kết hôn sẽ chuyển qua.Vì vậy bố mẹ tôi chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ cho em trai tôi.Lười để ý đến tôi.

Chương 17