Bác sĩ được cử ...... Trời vừa rạng sáng, Lan Thiện Văn mặc bộ đồ lao động, mở cửa phòng, xách trên tay túi hành lý đã được xếp xong xuôi từ tối qua. Định lẳng lặng cứ thế mà đi, ai ngờ cô dậy đã sớm, mẹ cô dậy càng sớm hơn. Nghe thấy tiếng cửa mở, mẹ cô vội vàng thò đầu ra khỏi bếp, tay xách chiếc tạp dề hoa chi chít mảnh vá, nói: "Văn Văn, mau quay lại đi con, đợi mẹ rán cho cái bánh trứng rồi hẵng đi! Ôi giời ơi con gái yêu của mẹ, mấy năm tháng trước có khó khăn như thế, mẹ con mình vẫn sống tốt chỉ với ba cọc ba đồng, bây giờ con rời xa mẹ, một thân một mình đi đến cái nẻo xa xôi, ôi con gái mẹ..." Chưa nói xong, bà đã chùi nước mắt, những giọt lệ lã chã rơi như sợi chỉ buông xuống khiến Lan Thiện Văn cũng rơm rớm nước mắt dù ban đầu không có nỗi buồn chia ly. Sụt sịt, cô đặt chiếc túi trong tay xuống, bước đến ôm mẹ già, dịu dàng nói: "Mẹ, con chỉ đi làm thôi, một khoảng thời gian nữa con sẽ về." Khắp đầu mẹ lốm đốm hoa râm, khuôn mặt hồng hào trong ký ức ngày xưa giờ đây đã trở…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...