*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư…
Chương 4: Tới nhà họ lục đòi người
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người nhà họ Phó cũng ngơ ra.Nhìn thấy mọi người đều không có ý tưởng gì, anh cả Phó nói: “Mẹ, vừa nãy mẹ hét như thế hàng xóm láng giềng đều nghe thấy rồi, hôm qua mới tổ chức hôn lễ, bây giờ xảy ra chuyện này để người ta chê cười, phải nghĩ cách mới được.”Tiêu Thái Liên nói: “Con tưởng không ầm ĩ thì người ta không chê cười? Đây là muốn bảo con mẹ làm con rùa rụt cổ, mẹ không nuốt trôi cơn giận này.”Tiêu Thái Liên còn trẻ đã ở góa, một mình nuôi lớn bốn đứa con trai, bây giờ đứa con trai nhỏ nhất cũng cưới vợ, vất vả suốt những năm qua ngậm miệng không nói, nhưng chưa từng chịu uất nghẹn lớn như thế này, nhà họ Lục h.i.ế.p người quá đáng!Lúc này, Lục Ngọc nói: “Con biết mọi người tức giận, chuyện này bà con đuối lý, bà ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Nói không chừng còn muốn trả đũa, như thế này, anh cả Phó anh vào trong huyện mời cảnh sát. Anh hai Phó, anh đi mời trưởng thôn và bí thư thôn.” Lời cô nói vừa rõ ràng vừa dứt khoát.Người nhà họ Phó ngơ ra, Lục Ngọc nói: “Trong chuyện này, người bị hại không chỉ có nhà họ Phó các người, còn có nhà con, chúng con đã ra riêng rồi, bà con lại vì tham sính lễ mà dùng cách này, hại con rơi vào bước đường bất nhân bất nghĩa. Bà ấy căn bản không nghĩ tới sống chế.t của con.”Người nhà họ Phó không ngờ Lục Ngọc lại có suy nghĩ này, người nhà họ Phó đều biết Lục Ngọc gả thay là trèo cao nhà họ Phó, không ai nghĩ Lục Ngọc không muốn.Trong lòng Phó Cầm Duy cảm thấy kỳ quái, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Ngọc, tựa như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô.Chị cả Phó nói: “Cha mẹ Lục Ngọc đều là người thành thật.” Chị ấy là phụ nữ, càng thêm đồng cảm với chuyện này, tuy nói bây giờ là xã hội mới, không dìm chế.t phụ nữ như quá khứ, nhưng lời nói con người rất đáng sợ.Nếu thật sự ầm ĩ ra, không chỉ người nhà họ Phó mất mặt, cả đời Lục Ngọc cũng phải đội tội danh câu dẫn anh rể tương lai, trong trắng coi như bị hủy.Tiêu Thái Liên thấy tất cả mọi người vẫn còn ngơ ra đó, nói: “Mau đi, thằng cả con đến nhà cậu con mượn xe đạp, đi mau về mau, đã bị người ta ức h.i.ế.p tới tận cổng nhà rồi.”Anh cả và anh hai Phó vội vàng xuất phát. Chị ba Phó nói: “Mẹ, mẹ bớt giận, giận ốm người không có đáng. Con cảm thấy em gái Tiểu Ngọc nói có lý, chuyện này chúng ta có lý, không thể để họ chế ngược lại chúng ta, còn phải nghĩ đối sách.” Sau đó đỡ mẹ chồng ngồi xuống.Xa xa liền nghe bên ngoài có người gõ cửa, nhìn từ nhà bếp ra, là hàng xóm.Tiêu Thái Liên nói: “Thím Lưu con thích cười chê người ta nhất, các con đừng nói gì cả, không thể đánh rắn động rừng.”Chị ba Phó nói: “Mẹ, con đi.”Tiêu Thái Liên còn có thể không biết vợ thằng ba, chị ta vạ miệng nhất, nói: “Vợ thằng cả, con đi, đuổi người đi, đóng cổng lại.”Chị ba Phó bĩu môi, có hơi không cam lòng.Chị cả Phó ra ngoài, bầu không khí trong nhà vô cùng căng thẳng. Tiêu Thái Liên nói với Lục Ngọc: “Cô đừng tưởng đã lên giường của thằng tư, chúng tôi sẽ nhận cô làm con dâu, chuyện này muốn trách thì trách bà cô.” Người nhà họ Phó không biết chuyện hai người họ chưa viên phòng, Phó Cầm Duy cũng không giải thích.Chị ba Phó ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, có gì không thể nói trước mặt, cứ phải giở ba cái trò đê hèn này.”Anh ba Phó ở bên cạnh hung hăng dùng cánh tay chọc chị ta: “Cái miệng hỏng này của em đừng nói nữa, không nhìn thấy mặt chú tư đã đen thui rồi sao.”Chị ba Phó nhìn Phó Cầm Duy một cái, quả nhiên sắc mặt đã sắp đen như đ.í.t nồi, cũng không nói gì nữa.Qua một lúc, chị cả Phó đi vào, nói: “Mẹ, vừa nãy thím Lưu nói sao nhìn thấy Lục Kiều giặt đồ bên sông, còn nghĩ nhà chúng ta hà khắc với con dâu mới nữa?”Nào có ai ngày đầu tiên đã bắt người ta đi làm việc, nói ra sẽ khiến người ta cười chê.Tiêu Thái Liên thở hồng hộc nói: “Không giấu được nữa, đi, tìm nhà họ Lục đòi người.”
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người nhà họ Phó cũng ngơ ra.Nhìn thấy mọi người đều không có ý tưởng gì, anh cả Phó nói: “Mẹ, vừa nãy mẹ hét như thế hàng xóm láng giềng đều nghe thấy rồi, hôm qua mới tổ chức hôn lễ, bây giờ xảy ra chuyện này để người ta chê cười, phải nghĩ cách mới được.”Tiêu Thái Liên nói: “Con tưởng không ầm ĩ thì người ta không chê cười? Đây là muốn bảo con mẹ làm con rùa rụt cổ, mẹ không nuốt trôi cơn giận này.”Tiêu Thái Liên còn trẻ đã ở góa, một mình nuôi lớn bốn đứa con trai, bây giờ đứa con trai nhỏ nhất cũng cưới vợ, vất vả suốt những năm qua ngậm miệng không nói, nhưng chưa từng chịu uất nghẹn lớn như thế này, nhà họ Lục h.i.ế.p người quá đáng!Lúc này, Lục Ngọc nói: “Con biết mọi người tức giận, chuyện này bà con đuối lý, bà ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Nói không chừng còn muốn trả đũa, như thế này, anh cả Phó anh vào trong huyện mời cảnh sát. Anh hai Phó, anh đi mời trưởng thôn và bí thư thôn.” Lời cô nói vừa rõ ràng vừa dứt khoát.Người nhà họ Phó ngơ ra, Lục Ngọc nói: “Trong chuyện này, người bị hại không chỉ có nhà họ Phó các người, còn có nhà con, chúng con đã ra riêng rồi, bà con lại vì tham sính lễ mà dùng cách này, hại con rơi vào bước đường bất nhân bất nghĩa. Bà ấy căn bản không nghĩ tới sống chế.t của con.”Người nhà họ Phó không ngờ Lục Ngọc lại có suy nghĩ này, người nhà họ Phó đều biết Lục Ngọc gả thay là trèo cao nhà họ Phó, không ai nghĩ Lục Ngọc không muốn.Trong lòng Phó Cầm Duy cảm thấy kỳ quái, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Ngọc, tựa như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô.Chị cả Phó nói: “Cha mẹ Lục Ngọc đều là người thành thật.” Chị ấy là phụ nữ, càng thêm đồng cảm với chuyện này, tuy nói bây giờ là xã hội mới, không dìm chế.t phụ nữ như quá khứ, nhưng lời nói con người rất đáng sợ.Nếu thật sự ầm ĩ ra, không chỉ người nhà họ Phó mất mặt, cả đời Lục Ngọc cũng phải đội tội danh câu dẫn anh rể tương lai, trong trắng coi như bị hủy.Tiêu Thái Liên thấy tất cả mọi người vẫn còn ngơ ra đó, nói: “Mau đi, thằng cả con đến nhà cậu con mượn xe đạp, đi mau về mau, đã bị người ta ức h.i.ế.p tới tận cổng nhà rồi.”Anh cả và anh hai Phó vội vàng xuất phát. Chị ba Phó nói: “Mẹ, mẹ bớt giận, giận ốm người không có đáng. Con cảm thấy em gái Tiểu Ngọc nói có lý, chuyện này chúng ta có lý, không thể để họ chế ngược lại chúng ta, còn phải nghĩ đối sách.” Sau đó đỡ mẹ chồng ngồi xuống.Xa xa liền nghe bên ngoài có người gõ cửa, nhìn từ nhà bếp ra, là hàng xóm.Tiêu Thái Liên nói: “Thím Lưu con thích cười chê người ta nhất, các con đừng nói gì cả, không thể đánh rắn động rừng.”Chị ba Phó nói: “Mẹ, con đi.”Tiêu Thái Liên còn có thể không biết vợ thằng ba, chị ta vạ miệng nhất, nói: “Vợ thằng cả, con đi, đuổi người đi, đóng cổng lại.”Chị ba Phó bĩu môi, có hơi không cam lòng.Chị cả Phó ra ngoài, bầu không khí trong nhà vô cùng căng thẳng. Tiêu Thái Liên nói với Lục Ngọc: “Cô đừng tưởng đã lên giường của thằng tư, chúng tôi sẽ nhận cô làm con dâu, chuyện này muốn trách thì trách bà cô.” Người nhà họ Phó không biết chuyện hai người họ chưa viên phòng, Phó Cầm Duy cũng không giải thích.Chị ba Phó ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, có gì không thể nói trước mặt, cứ phải giở ba cái trò đê hèn này.”Anh ba Phó ở bên cạnh hung hăng dùng cánh tay chọc chị ta: “Cái miệng hỏng này của em đừng nói nữa, không nhìn thấy mặt chú tư đã đen thui rồi sao.”Chị ba Phó nhìn Phó Cầm Duy một cái, quả nhiên sắc mặt đã sắp đen như đ.í.t nồi, cũng không nói gì nữa.Qua một lúc, chị cả Phó đi vào, nói: “Mẹ, vừa nãy thím Lưu nói sao nhìn thấy Lục Kiều giặt đồ bên sông, còn nghĩ nhà chúng ta hà khắc với con dâu mới nữa?”Nào có ai ngày đầu tiên đã bắt người ta đi làm việc, nói ra sẽ khiến người ta cười chê.Tiêu Thái Liên thở hồng hộc nói: “Không giấu được nữa, đi, tìm nhà họ Lục đòi người.”
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người nhà họ Phó cũng ngơ ra.Nhìn thấy mọi người đều không có ý tưởng gì, anh cả Phó nói: “Mẹ, vừa nãy mẹ hét như thế hàng xóm láng giềng đều nghe thấy rồi, hôm qua mới tổ chức hôn lễ, bây giờ xảy ra chuyện này để người ta chê cười, phải nghĩ cách mới được.”Tiêu Thái Liên nói: “Con tưởng không ầm ĩ thì người ta không chê cười? Đây là muốn bảo con mẹ làm con rùa rụt cổ, mẹ không nuốt trôi cơn giận này.”Tiêu Thái Liên còn trẻ đã ở góa, một mình nuôi lớn bốn đứa con trai, bây giờ đứa con trai nhỏ nhất cũng cưới vợ, vất vả suốt những năm qua ngậm miệng không nói, nhưng chưa từng chịu uất nghẹn lớn như thế này, nhà họ Lục h.i.ế.p người quá đáng!Lúc này, Lục Ngọc nói: “Con biết mọi người tức giận, chuyện này bà con đuối lý, bà ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Nói không chừng còn muốn trả đũa, như thế này, anh cả Phó anh vào trong huyện mời cảnh sát. Anh hai Phó, anh đi mời trưởng thôn và bí thư thôn.” Lời cô nói vừa rõ ràng vừa dứt khoát.Người nhà họ Phó ngơ ra, Lục Ngọc nói: “Trong chuyện này, người bị hại không chỉ có nhà họ Phó các người, còn có nhà con, chúng con đã ra riêng rồi, bà con lại vì tham sính lễ mà dùng cách này, hại con rơi vào bước đường bất nhân bất nghĩa. Bà ấy căn bản không nghĩ tới sống chế.t của con.”Người nhà họ Phó không ngờ Lục Ngọc lại có suy nghĩ này, người nhà họ Phó đều biết Lục Ngọc gả thay là trèo cao nhà họ Phó, không ai nghĩ Lục Ngọc không muốn.Trong lòng Phó Cầm Duy cảm thấy kỳ quái, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Ngọc, tựa như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô.Chị cả Phó nói: “Cha mẹ Lục Ngọc đều là người thành thật.” Chị ấy là phụ nữ, càng thêm đồng cảm với chuyện này, tuy nói bây giờ là xã hội mới, không dìm chế.t phụ nữ như quá khứ, nhưng lời nói con người rất đáng sợ.Nếu thật sự ầm ĩ ra, không chỉ người nhà họ Phó mất mặt, cả đời Lục Ngọc cũng phải đội tội danh câu dẫn anh rể tương lai, trong trắng coi như bị hủy.Tiêu Thái Liên thấy tất cả mọi người vẫn còn ngơ ra đó, nói: “Mau đi, thằng cả con đến nhà cậu con mượn xe đạp, đi mau về mau, đã bị người ta ức h.i.ế.p tới tận cổng nhà rồi.”Anh cả và anh hai Phó vội vàng xuất phát. Chị ba Phó nói: “Mẹ, mẹ bớt giận, giận ốm người không có đáng. Con cảm thấy em gái Tiểu Ngọc nói có lý, chuyện này chúng ta có lý, không thể để họ chế ngược lại chúng ta, còn phải nghĩ đối sách.” Sau đó đỡ mẹ chồng ngồi xuống.Xa xa liền nghe bên ngoài có người gõ cửa, nhìn từ nhà bếp ra, là hàng xóm.Tiêu Thái Liên nói: “Thím Lưu con thích cười chê người ta nhất, các con đừng nói gì cả, không thể đánh rắn động rừng.”Chị ba Phó nói: “Mẹ, con đi.”Tiêu Thái Liên còn có thể không biết vợ thằng ba, chị ta vạ miệng nhất, nói: “Vợ thằng cả, con đi, đuổi người đi, đóng cổng lại.”Chị ba Phó bĩu môi, có hơi không cam lòng.Chị cả Phó ra ngoài, bầu không khí trong nhà vô cùng căng thẳng. Tiêu Thái Liên nói với Lục Ngọc: “Cô đừng tưởng đã lên giường của thằng tư, chúng tôi sẽ nhận cô làm con dâu, chuyện này muốn trách thì trách bà cô.” Người nhà họ Phó không biết chuyện hai người họ chưa viên phòng, Phó Cầm Duy cũng không giải thích.Chị ba Phó ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, có gì không thể nói trước mặt, cứ phải giở ba cái trò đê hèn này.”Anh ba Phó ở bên cạnh hung hăng dùng cánh tay chọc chị ta: “Cái miệng hỏng này của em đừng nói nữa, không nhìn thấy mặt chú tư đã đen thui rồi sao.”Chị ba Phó nhìn Phó Cầm Duy một cái, quả nhiên sắc mặt đã sắp đen như đ.í.t nồi, cũng không nói gì nữa.Qua một lúc, chị cả Phó đi vào, nói: “Mẹ, vừa nãy thím Lưu nói sao nhìn thấy Lục Kiều giặt đồ bên sông, còn nghĩ nhà chúng ta hà khắc với con dâu mới nữa?”Nào có ai ngày đầu tiên đã bắt người ta đi làm việc, nói ra sẽ khiến người ta cười chê.Tiêu Thái Liên thở hồng hộc nói: “Không giấu được nữa, đi, tìm nhà họ Lục đòi người.”