*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư…
Chương 66: Đợi con gả vào thành phố mua cho mẹ một căn
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhiều người lượn lờ xung quanh, thời này mặc kệ ở thành phố hay nông thôn, thật sự rất thèm thịt. Không cần nói thịt, rất nhiều gia đình ngay cả chút dầu cũng không thấy.Bên hàng thịt này không có ai. Đây đều là nhà nước buôn bán, còn cung cấp cho quán cơm quốc doanh, cho dù không ai mua, thịt này cũng không còn thừa.Lục Ngọc đi tới xem thử. Bên này không có chút thịt mỡ nào, toàn bộ đều là thịt nạc bày ngay ngắn ở đó.Nghe người bên ngoài nói: “Hôm nay không được may mắn, lần sau vẫn nên tới sớm hơn.”Vào mấy chục năm sau, số thịt này đều là thịt ngon tốn giá cao mới có thể mua được, nhưng bây giờ lại là thứ mà người dân không thích nhất!Thịt nạc không ngon? Không phải không ngon mà tốn dầu, không bỏ dầu, xào khô thịt cũng không thơm. Mọi người đều nguyện ý mua mỡ, đặc biệt là loại mỡ dày hai tấc, dậy rất sớm còn phải giành giật, tới muộn thì không còn nữa.Thấy Lục Ngọc tới, người bán hàng bên này lại rất nhiệt tình: “Đồng chí, cô muốn mua gì?”Lục Ngọc muốn mua nửa ký thịt, quay về làm thịt sợi xào gì đó. Vừa ngon vừa trôi cơm, nhưng lúc vào mới nhớ ra, cô không mang theo phiếu thịt.Thời này cái gì cũng cần phiếu, không có phiếu chỉ có tiền, hàng thịt vẫn không bán.Lục Ngọc hơi ngại nói: “Đồng chí, tôi quên mang phiếu rồi. Có thể mua ít thịt trước không?”Nhân viên bán thịt nói: “Không có phiếu không được, chỗ chúng tôi đều dựa theo quy tắc buôn bán.”Chỗ cô ấy là hàng thịt chính quy, mỗi ngày đều phải ghi sổ.Lục Ngọc hơi thất vọng, nhìn thấy giò heo, nói: “Cái này cũng cần phiếu sao?”Nhân viên bán hàng cũng là người thành thật: “Cái này không cần, nhưng cùng giá với thịt.”Trừ phi trong nhà có con dâu cần ra sữa, nếu không không ai bỏ tiền mua cái này.Lục Ngọc nghe xong, trong lòng rất vui, giò heo hầm đậu nành, còn ngon hơn cả thịt xào.- -Bác gái Lục và Lục Kiều vừa xuống xe buýt đã bắt đầu nôn ói, bị xóc nảy tới mức mặt nhợt nhạt. Lục Kiều càng giận: “Nhân viên bán vé là dồn cho tới chế.t mà, thật vô đạo đức. Đợi sau này chắc chắn con sẽ tìm lãnh đạo phản ánh.”Lời này hoàn toàn coi mình thành bà Lý rồi.Ông cụ Lý là ông lớn của giới giáo dục, qua lại đều là nhân vật lớn, chỉnh sửa loại chuyện này, cáo trạng với lãnh đạo, lập tức có thể được thụ lý.Buổi sáng bác gái Lục chưa ăn gì, nôn tới mức sắp nôn cả nước mật ra, căn bản không nghe Lục Kiều nói gì.Một lúc sau dịu lại mới nói: “Chúng ta đi về vẫn nên bắt xe bò đi.” Dễ thoáng khí.Lục Kiều không tình nguyện gật đầu, xe bò quá chậm! Xe buýt đi một tiếng, xe bò ít nhất đi ba tiếng, tốt nhất là xe ba bánh. Ngồi vừa thoải mái vừa mát mẻ, chỉ đáng tiếc Lục Ngọc không cho họ ngồi chung.Từ sau khi trọng sinh, Lục Kiều luôn có một cảm giác ngạo mạn khó tả, đợi sau này phát đạt sẽ xử lý bọn họ ra trò.Bác gái Lục bình thường còn được, vào thành phố nhìn thấy từng hàng nhà chỉnh tề, đường phố rộng lớn, còn có các loại âm thanh xe đạp, xa xa nhìn sang còn có nhà lầu hai tầng.Đời này của bà ta chỉ vào huyện có mấy lần, đều là một đám người đông đúc.Lúc ở trong thôn còn dã tâm dạt dào, nhưng vào trong huyện lại có chút rụt rè, không dám đi lên.Lục Kiều nói: “Mẹ, huyện tốt chứ.”“Đương nhiên, tốt hơn trong thôn gấp trăm lần, ở trong huyện, tùy tiện tìm một công việc, ăn cơm thương phẩm, dễ dàng hơn làm ruộng nhiều.”Bác gái Lục nhìn nhà cửa xung quanh, trong mắt toàn là ngưỡng mộ, lẩm bẩm nói: “Khi nào đó, nếu chúng ta có một căn nhà trong huyện, tất cả mọi người đều sẽ ngưỡng mộ chúng ta!”Lục Kiều nghe ra sự ngưỡng mộ của mẹ, có hơi khinh thường, loại nhà trệt nhỏ này có gì đáng ngưỡng mộ.Kiếp trước cô ta trải qua thập niên 90 mới trọng sinh về, ở thập niên 90, trong phố đã xây nhà lầu năm tầng, cái đó mới đẹp.Ngay cả nhóm lửa cũng không cần nhóm, cũng không cần gánh nửa, mở ống nước ra, nước tự động chảy ào ào.Lục Kiều sống lại, đã từng nhìn thấy cục diện lớn, đáng tiếc không thể khoe khoang với cha mẹ, kiềm nén muốn chế.t.Lục Kiều nói: “Đợi con gả vào thành phố, mua cho cha mẹ một căn.”
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhiều người lượn lờ xung quanh, thời này mặc kệ ở thành phố hay nông thôn, thật sự rất thèm thịt. Không cần nói thịt, rất nhiều gia đình ngay cả chút dầu cũng không thấy.Bên hàng thịt này không có ai. Đây đều là nhà nước buôn bán, còn cung cấp cho quán cơm quốc doanh, cho dù không ai mua, thịt này cũng không còn thừa.Lục Ngọc đi tới xem thử. Bên này không có chút thịt mỡ nào, toàn bộ đều là thịt nạc bày ngay ngắn ở đó.Nghe người bên ngoài nói: “Hôm nay không được may mắn, lần sau vẫn nên tới sớm hơn.”Vào mấy chục năm sau, số thịt này đều là thịt ngon tốn giá cao mới có thể mua được, nhưng bây giờ lại là thứ mà người dân không thích nhất!Thịt nạc không ngon? Không phải không ngon mà tốn dầu, không bỏ dầu, xào khô thịt cũng không thơm. Mọi người đều nguyện ý mua mỡ, đặc biệt là loại mỡ dày hai tấc, dậy rất sớm còn phải giành giật, tới muộn thì không còn nữa.Thấy Lục Ngọc tới, người bán hàng bên này lại rất nhiệt tình: “Đồng chí, cô muốn mua gì?”Lục Ngọc muốn mua nửa ký thịt, quay về làm thịt sợi xào gì đó. Vừa ngon vừa trôi cơm, nhưng lúc vào mới nhớ ra, cô không mang theo phiếu thịt.Thời này cái gì cũng cần phiếu, không có phiếu chỉ có tiền, hàng thịt vẫn không bán.Lục Ngọc hơi ngại nói: “Đồng chí, tôi quên mang phiếu rồi. Có thể mua ít thịt trước không?”Nhân viên bán thịt nói: “Không có phiếu không được, chỗ chúng tôi đều dựa theo quy tắc buôn bán.”Chỗ cô ấy là hàng thịt chính quy, mỗi ngày đều phải ghi sổ.Lục Ngọc hơi thất vọng, nhìn thấy giò heo, nói: “Cái này cũng cần phiếu sao?”Nhân viên bán hàng cũng là người thành thật: “Cái này không cần, nhưng cùng giá với thịt.”Trừ phi trong nhà có con dâu cần ra sữa, nếu không không ai bỏ tiền mua cái này.Lục Ngọc nghe xong, trong lòng rất vui, giò heo hầm đậu nành, còn ngon hơn cả thịt xào.- -Bác gái Lục và Lục Kiều vừa xuống xe buýt đã bắt đầu nôn ói, bị xóc nảy tới mức mặt nhợt nhạt. Lục Kiều càng giận: “Nhân viên bán vé là dồn cho tới chế.t mà, thật vô đạo đức. Đợi sau này chắc chắn con sẽ tìm lãnh đạo phản ánh.”Lời này hoàn toàn coi mình thành bà Lý rồi.Ông cụ Lý là ông lớn của giới giáo dục, qua lại đều là nhân vật lớn, chỉnh sửa loại chuyện này, cáo trạng với lãnh đạo, lập tức có thể được thụ lý.Buổi sáng bác gái Lục chưa ăn gì, nôn tới mức sắp nôn cả nước mật ra, căn bản không nghe Lục Kiều nói gì.Một lúc sau dịu lại mới nói: “Chúng ta đi về vẫn nên bắt xe bò đi.” Dễ thoáng khí.Lục Kiều không tình nguyện gật đầu, xe bò quá chậm! Xe buýt đi một tiếng, xe bò ít nhất đi ba tiếng, tốt nhất là xe ba bánh. Ngồi vừa thoải mái vừa mát mẻ, chỉ đáng tiếc Lục Ngọc không cho họ ngồi chung.Từ sau khi trọng sinh, Lục Kiều luôn có một cảm giác ngạo mạn khó tả, đợi sau này phát đạt sẽ xử lý bọn họ ra trò.Bác gái Lục bình thường còn được, vào thành phố nhìn thấy từng hàng nhà chỉnh tề, đường phố rộng lớn, còn có các loại âm thanh xe đạp, xa xa nhìn sang còn có nhà lầu hai tầng.Đời này của bà ta chỉ vào huyện có mấy lần, đều là một đám người đông đúc.Lúc ở trong thôn còn dã tâm dạt dào, nhưng vào trong huyện lại có chút rụt rè, không dám đi lên.Lục Kiều nói: “Mẹ, huyện tốt chứ.”“Đương nhiên, tốt hơn trong thôn gấp trăm lần, ở trong huyện, tùy tiện tìm một công việc, ăn cơm thương phẩm, dễ dàng hơn làm ruộng nhiều.”Bác gái Lục nhìn nhà cửa xung quanh, trong mắt toàn là ngưỡng mộ, lẩm bẩm nói: “Khi nào đó, nếu chúng ta có một căn nhà trong huyện, tất cả mọi người đều sẽ ngưỡng mộ chúng ta!”Lục Kiều nghe ra sự ngưỡng mộ của mẹ, có hơi khinh thường, loại nhà trệt nhỏ này có gì đáng ngưỡng mộ.Kiếp trước cô ta trải qua thập niên 90 mới trọng sinh về, ở thập niên 90, trong phố đã xây nhà lầu năm tầng, cái đó mới đẹp.Ngay cả nhóm lửa cũng không cần nhóm, cũng không cần gánh nửa, mở ống nước ra, nước tự động chảy ào ào.Lục Kiều sống lại, đã từng nhìn thấy cục diện lớn, đáng tiếc không thể khoe khoang với cha mẹ, kiềm nén muốn chế.t.Lục Kiều nói: “Đợi con gả vào thành phố, mua cho cha mẹ một căn.”
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhiều người lượn lờ xung quanh, thời này mặc kệ ở thành phố hay nông thôn, thật sự rất thèm thịt. Không cần nói thịt, rất nhiều gia đình ngay cả chút dầu cũng không thấy.Bên hàng thịt này không có ai. Đây đều là nhà nước buôn bán, còn cung cấp cho quán cơm quốc doanh, cho dù không ai mua, thịt này cũng không còn thừa.Lục Ngọc đi tới xem thử. Bên này không có chút thịt mỡ nào, toàn bộ đều là thịt nạc bày ngay ngắn ở đó.Nghe người bên ngoài nói: “Hôm nay không được may mắn, lần sau vẫn nên tới sớm hơn.”Vào mấy chục năm sau, số thịt này đều là thịt ngon tốn giá cao mới có thể mua được, nhưng bây giờ lại là thứ mà người dân không thích nhất!Thịt nạc không ngon? Không phải không ngon mà tốn dầu, không bỏ dầu, xào khô thịt cũng không thơm. Mọi người đều nguyện ý mua mỡ, đặc biệt là loại mỡ dày hai tấc, dậy rất sớm còn phải giành giật, tới muộn thì không còn nữa.Thấy Lục Ngọc tới, người bán hàng bên này lại rất nhiệt tình: “Đồng chí, cô muốn mua gì?”Lục Ngọc muốn mua nửa ký thịt, quay về làm thịt sợi xào gì đó. Vừa ngon vừa trôi cơm, nhưng lúc vào mới nhớ ra, cô không mang theo phiếu thịt.Thời này cái gì cũng cần phiếu, không có phiếu chỉ có tiền, hàng thịt vẫn không bán.Lục Ngọc hơi ngại nói: “Đồng chí, tôi quên mang phiếu rồi. Có thể mua ít thịt trước không?”Nhân viên bán thịt nói: “Không có phiếu không được, chỗ chúng tôi đều dựa theo quy tắc buôn bán.”Chỗ cô ấy là hàng thịt chính quy, mỗi ngày đều phải ghi sổ.Lục Ngọc hơi thất vọng, nhìn thấy giò heo, nói: “Cái này cũng cần phiếu sao?”Nhân viên bán hàng cũng là người thành thật: “Cái này không cần, nhưng cùng giá với thịt.”Trừ phi trong nhà có con dâu cần ra sữa, nếu không không ai bỏ tiền mua cái này.Lục Ngọc nghe xong, trong lòng rất vui, giò heo hầm đậu nành, còn ngon hơn cả thịt xào.- -Bác gái Lục và Lục Kiều vừa xuống xe buýt đã bắt đầu nôn ói, bị xóc nảy tới mức mặt nhợt nhạt. Lục Kiều càng giận: “Nhân viên bán vé là dồn cho tới chế.t mà, thật vô đạo đức. Đợi sau này chắc chắn con sẽ tìm lãnh đạo phản ánh.”Lời này hoàn toàn coi mình thành bà Lý rồi.Ông cụ Lý là ông lớn của giới giáo dục, qua lại đều là nhân vật lớn, chỉnh sửa loại chuyện này, cáo trạng với lãnh đạo, lập tức có thể được thụ lý.Buổi sáng bác gái Lục chưa ăn gì, nôn tới mức sắp nôn cả nước mật ra, căn bản không nghe Lục Kiều nói gì.Một lúc sau dịu lại mới nói: “Chúng ta đi về vẫn nên bắt xe bò đi.” Dễ thoáng khí.Lục Kiều không tình nguyện gật đầu, xe bò quá chậm! Xe buýt đi một tiếng, xe bò ít nhất đi ba tiếng, tốt nhất là xe ba bánh. Ngồi vừa thoải mái vừa mát mẻ, chỉ đáng tiếc Lục Ngọc không cho họ ngồi chung.Từ sau khi trọng sinh, Lục Kiều luôn có một cảm giác ngạo mạn khó tả, đợi sau này phát đạt sẽ xử lý bọn họ ra trò.Bác gái Lục bình thường còn được, vào thành phố nhìn thấy từng hàng nhà chỉnh tề, đường phố rộng lớn, còn có các loại âm thanh xe đạp, xa xa nhìn sang còn có nhà lầu hai tầng.Đời này của bà ta chỉ vào huyện có mấy lần, đều là một đám người đông đúc.Lúc ở trong thôn còn dã tâm dạt dào, nhưng vào trong huyện lại có chút rụt rè, không dám đi lên.Lục Kiều nói: “Mẹ, huyện tốt chứ.”“Đương nhiên, tốt hơn trong thôn gấp trăm lần, ở trong huyện, tùy tiện tìm một công việc, ăn cơm thương phẩm, dễ dàng hơn làm ruộng nhiều.”Bác gái Lục nhìn nhà cửa xung quanh, trong mắt toàn là ngưỡng mộ, lẩm bẩm nói: “Khi nào đó, nếu chúng ta có một căn nhà trong huyện, tất cả mọi người đều sẽ ngưỡng mộ chúng ta!”Lục Kiều nghe ra sự ngưỡng mộ của mẹ, có hơi khinh thường, loại nhà trệt nhỏ này có gì đáng ngưỡng mộ.Kiếp trước cô ta trải qua thập niên 90 mới trọng sinh về, ở thập niên 90, trong phố đã xây nhà lầu năm tầng, cái đó mới đẹp.Ngay cả nhóm lửa cũng không cần nhóm, cũng không cần gánh nửa, mở ống nước ra, nước tự động chảy ào ào.Lục Kiều sống lại, đã từng nhìn thấy cục diện lớn, đáng tiếc không thể khoe khoang với cha mẹ, kiềm nén muốn chế.t.Lục Kiều nói: “Đợi con gả vào thành phố, mua cho cha mẹ một căn.”