*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư…

Chương 169: Có bản lĩnh

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Thái Liên nói: “Trưởng thôn dĩ nhiên có lý của trưởng thôn, các người ầm ĩ như vậy, chẳng nghe thấy trưởng thôn nói chuyện được.”Trên đường người nhà họ Phó chạy tới đã nghe nói chuyện sắp mở trại nuôi heo. Ai cũng dạt dào cảm xúc, chị hai Phó với anh hai cũng muốn lấy được việc này!Từ sau khi nhà họ Phó bắt đầu bán cổ vịt, ăn uống trong nhà không tồi, đồ tốt cũng chưa từng ngừng, cũng đều nếm được vị ngọt. Xem ra còn phải làm kinh doanh, ai nấy đều nhìn ra được lợi ích khi nuôi heo. Nếu có thể rơi lên người họ cũng không tồi.Người có suy nghĩ này trong thôn không phải một hai người.Phần lớn đều muốn mình làm, nếu thực sự không được thì để thôn làm.Dù sao thì mọi người đều không đồng ý để người nhà họ Lục làm.Trưởng thôn đứng trên một tảng đá lớn, nói với mọi người: “Im lặng chút, làm gì vậy, muốn tạo phản à.”Thấy trưởng thôn lên tiếng, mọi người mới im lặng, cũng có người nhỏ tiếng thì thầm.Mọi người đều muốn biết chuyện nuôi heo tốt như vậy sao lại rơi lên người vợ chồng nhà họ Lục.Không thể bởi vì chuyện của Lục Bình mà thấy họ đáng thương nên cho được!Nếu là lý do này, họ không phục, trong thôn rất nhiều người đáng thương.Mọi người nói đủ kiểu, nhưng dần dần trở nên yên tĩnh, phát hiện trưởng thôn đứng ở đó không nói câu nào. Thời gian dài họ cũng không dám làm càn.Trưởng thôn nói: “Vốn dĩ muốn qua một đợt rồi nói với mọi người, ai biết có người lẻo mép.”Nghe trưởng thôn nói xong, văn thư trong thôn cúi đầu xuống.Chính là anh ta nói cho mẹ mình nghe, ai biết cả thôn đều biết.Trưởng thôn nói: “Các người đều muốn biết vì sao cho chuyện nuôi heo này cho nhà họ Lục, tức quá nên tìm tới? vậy tôi nói cho các người biết vì sao!”Ông ta vốn không muốn nói, nhưng ông ta và Lục Ngọc đã đánh giá thấp chấp niệm nuôi heo của người trong thôn. Bây giờ ầm ĩ thành thế này, nếu không nói rõ sự tình, chỉ sợ họ sẽ không dễ dàng ngơi nghỉ.Liên quan tới đại nghiệp nuôi heo trong thôn, rất nhiều người đều xúm tới, ngay cả cha mẹ Lục ở xa cũng tới.Trưởng thôn nói: “Lục Ngọc là phần tử tiên tiến trong thôn, được huyện tuyên dương. Lần này nuôi heo cũng là cô ấy đề ra với lãnh đạo huyện, muốn kiến thiết nông thôn mới, lãnh đạo trong huyện coi trọng, cho nên mới có chuyện sau đó.”Trưởng thôn nhìn mọi người, ý tứ rất rõ ràng, không có Lục Ngọc, chuyện nuôi heo trong thôn không thành.Nhưng thấy có một số người gân cổ, dường như không quan tâm, vẫn nhung nhớ chuyện nuôi heo này.Trưởng thôn nói tiếp: “Còn có phương pháp ủ phân thời gian trước cũng do Lục Ngọc cung cấp.”Lời vừa dứt, người bên dưới bắt đầu thầm thì to nhỏ.Cũng có người lén lút nhìn Lục Ngọc, không nhìn ra cô còn có bản lĩnh này.Người có mặt ở đây đều là người làm ruộng quanh năm. Phân ủ có hiệu quả bao nhiêu, họ tận mắt nhìn thấy.Như vậy thái độ kịch liệt của mọi người mới dịu lại.Trưởng thôn tiếp tục: “Lục Ngọc tìm tôi nói, hi vọng cho cha mẹ cô ấy nuôi heo, kiếm thêm chút thu nhập. Tôi không đồng ý, trước đây trong thôn từng nuôi heo, sau đó vì sao không nuôi, ắt hẳn trong lòng mọi người cũng rõ. Không phải nuôi heo là nhất định kiếm được tiền!”Trưởng thôn lần lượt nhìn sang, nói: “Sau đó tôi đề ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành với Lục Ngọc, bảo cô ấy đến xưởng phân bón mua hai tấn phân hóa học. Mua về, tôi mới đồng ý.”Lời này chắc chắn là quả b.o.m nặng cân ném vào trong đám người, mua phân hóa học, lẽ nào họ có phân hóa học?Trưởng thôn cũng không úp mở nữa, nói: “Lục Ngọc người ta đã cầm đơn hai tấn phân hóa học tới tìm tôi phê. Tờ đơn này đáng giá hơn một nghìn tệ. Vì sao tôi không đồng ý, các người ai có thể mua được nhiều phân như vậy?”Tiêu Thái Liên, bao gồm cha mẹ Lục đều là lần đầu nghe thấy lý do bên trong, người nhà họ Phó cũng nhìn Lục Ngọc bằng con mắt khác.Xưởng trưởng xưởng phân bón, dựa theo cấp bậc mà nói cũng là cán bộ lớn, cô làm sao thuyết phục được?Nghe vậy, người trong thôn cũng tự than mình không bằng. Chuyện này quả thực là do Lục Ngọc làm, nhưng vẫn có người nói: “Lẽ nào chỉ cho nhà họ nuôi heo, chúng tôi không được gì sao.”

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Thái Liên nói: “Trưởng thôn dĩ nhiên có lý của trưởng thôn, các người ầm ĩ như vậy, chẳng nghe thấy trưởng thôn nói chuyện được.”Trên đường người nhà họ Phó chạy tới đã nghe nói chuyện sắp mở trại nuôi heo. Ai cũng dạt dào cảm xúc, chị hai Phó với anh hai cũng muốn lấy được việc này!Từ sau khi nhà họ Phó bắt đầu bán cổ vịt, ăn uống trong nhà không tồi, đồ tốt cũng chưa từng ngừng, cũng đều nếm được vị ngọt. Xem ra còn phải làm kinh doanh, ai nấy đều nhìn ra được lợi ích khi nuôi heo. Nếu có thể rơi lên người họ cũng không tồi.Người có suy nghĩ này trong thôn không phải một hai người.Phần lớn đều muốn mình làm, nếu thực sự không được thì để thôn làm.Dù sao thì mọi người đều không đồng ý để người nhà họ Lục làm.Trưởng thôn đứng trên một tảng đá lớn, nói với mọi người: “Im lặng chút, làm gì vậy, muốn tạo phản à.”Thấy trưởng thôn lên tiếng, mọi người mới im lặng, cũng có người nhỏ tiếng thì thầm.Mọi người đều muốn biết chuyện nuôi heo tốt như vậy sao lại rơi lên người vợ chồng nhà họ Lục.Không thể bởi vì chuyện của Lục Bình mà thấy họ đáng thương nên cho được!Nếu là lý do này, họ không phục, trong thôn rất nhiều người đáng thương.Mọi người nói đủ kiểu, nhưng dần dần trở nên yên tĩnh, phát hiện trưởng thôn đứng ở đó không nói câu nào. Thời gian dài họ cũng không dám làm càn.Trưởng thôn nói: “Vốn dĩ muốn qua một đợt rồi nói với mọi người, ai biết có người lẻo mép.”Nghe trưởng thôn nói xong, văn thư trong thôn cúi đầu xuống.Chính là anh ta nói cho mẹ mình nghe, ai biết cả thôn đều biết.Trưởng thôn nói: “Các người đều muốn biết vì sao cho chuyện nuôi heo này cho nhà họ Lục, tức quá nên tìm tới? vậy tôi nói cho các người biết vì sao!”Ông ta vốn không muốn nói, nhưng ông ta và Lục Ngọc đã đánh giá thấp chấp niệm nuôi heo của người trong thôn. Bây giờ ầm ĩ thành thế này, nếu không nói rõ sự tình, chỉ sợ họ sẽ không dễ dàng ngơi nghỉ.Liên quan tới đại nghiệp nuôi heo trong thôn, rất nhiều người đều xúm tới, ngay cả cha mẹ Lục ở xa cũng tới.Trưởng thôn nói: “Lục Ngọc là phần tử tiên tiến trong thôn, được huyện tuyên dương. Lần này nuôi heo cũng là cô ấy đề ra với lãnh đạo huyện, muốn kiến thiết nông thôn mới, lãnh đạo trong huyện coi trọng, cho nên mới có chuyện sau đó.”Trưởng thôn nhìn mọi người, ý tứ rất rõ ràng, không có Lục Ngọc, chuyện nuôi heo trong thôn không thành.Nhưng thấy có một số người gân cổ, dường như không quan tâm, vẫn nhung nhớ chuyện nuôi heo này.Trưởng thôn nói tiếp: “Còn có phương pháp ủ phân thời gian trước cũng do Lục Ngọc cung cấp.”Lời vừa dứt, người bên dưới bắt đầu thầm thì to nhỏ.Cũng có người lén lút nhìn Lục Ngọc, không nhìn ra cô còn có bản lĩnh này.Người có mặt ở đây đều là người làm ruộng quanh năm. Phân ủ có hiệu quả bao nhiêu, họ tận mắt nhìn thấy.Như vậy thái độ kịch liệt của mọi người mới dịu lại.Trưởng thôn tiếp tục: “Lục Ngọc tìm tôi nói, hi vọng cho cha mẹ cô ấy nuôi heo, kiếm thêm chút thu nhập. Tôi không đồng ý, trước đây trong thôn từng nuôi heo, sau đó vì sao không nuôi, ắt hẳn trong lòng mọi người cũng rõ. Không phải nuôi heo là nhất định kiếm được tiền!”Trưởng thôn lần lượt nhìn sang, nói: “Sau đó tôi đề ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành với Lục Ngọc, bảo cô ấy đến xưởng phân bón mua hai tấn phân hóa học. Mua về, tôi mới đồng ý.”Lời này chắc chắn là quả b.o.m nặng cân ném vào trong đám người, mua phân hóa học, lẽ nào họ có phân hóa học?Trưởng thôn cũng không úp mở nữa, nói: “Lục Ngọc người ta đã cầm đơn hai tấn phân hóa học tới tìm tôi phê. Tờ đơn này đáng giá hơn một nghìn tệ. Vì sao tôi không đồng ý, các người ai có thể mua được nhiều phân như vậy?”Tiêu Thái Liên, bao gồm cha mẹ Lục đều là lần đầu nghe thấy lý do bên trong, người nhà họ Phó cũng nhìn Lục Ngọc bằng con mắt khác.Xưởng trưởng xưởng phân bón, dựa theo cấp bậc mà nói cũng là cán bộ lớn, cô làm sao thuyết phục được?Nghe vậy, người trong thôn cũng tự than mình không bằng. Chuyện này quả thực là do Lục Ngọc làm, nhưng vẫn có người nói: “Lẽ nào chỉ cho nhà họ nuôi heo, chúng tôi không được gì sao.”

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Thái Liên nói: “Trưởng thôn dĩ nhiên có lý của trưởng thôn, các người ầm ĩ như vậy, chẳng nghe thấy trưởng thôn nói chuyện được.”Trên đường người nhà họ Phó chạy tới đã nghe nói chuyện sắp mở trại nuôi heo. Ai cũng dạt dào cảm xúc, chị hai Phó với anh hai cũng muốn lấy được việc này!Từ sau khi nhà họ Phó bắt đầu bán cổ vịt, ăn uống trong nhà không tồi, đồ tốt cũng chưa từng ngừng, cũng đều nếm được vị ngọt. Xem ra còn phải làm kinh doanh, ai nấy đều nhìn ra được lợi ích khi nuôi heo. Nếu có thể rơi lên người họ cũng không tồi.Người có suy nghĩ này trong thôn không phải một hai người.Phần lớn đều muốn mình làm, nếu thực sự không được thì để thôn làm.Dù sao thì mọi người đều không đồng ý để người nhà họ Lục làm.Trưởng thôn đứng trên một tảng đá lớn, nói với mọi người: “Im lặng chút, làm gì vậy, muốn tạo phản à.”Thấy trưởng thôn lên tiếng, mọi người mới im lặng, cũng có người nhỏ tiếng thì thầm.Mọi người đều muốn biết chuyện nuôi heo tốt như vậy sao lại rơi lên người vợ chồng nhà họ Lục.Không thể bởi vì chuyện của Lục Bình mà thấy họ đáng thương nên cho được!Nếu là lý do này, họ không phục, trong thôn rất nhiều người đáng thương.Mọi người nói đủ kiểu, nhưng dần dần trở nên yên tĩnh, phát hiện trưởng thôn đứng ở đó không nói câu nào. Thời gian dài họ cũng không dám làm càn.Trưởng thôn nói: “Vốn dĩ muốn qua một đợt rồi nói với mọi người, ai biết có người lẻo mép.”Nghe trưởng thôn nói xong, văn thư trong thôn cúi đầu xuống.Chính là anh ta nói cho mẹ mình nghe, ai biết cả thôn đều biết.Trưởng thôn nói: “Các người đều muốn biết vì sao cho chuyện nuôi heo này cho nhà họ Lục, tức quá nên tìm tới? vậy tôi nói cho các người biết vì sao!”Ông ta vốn không muốn nói, nhưng ông ta và Lục Ngọc đã đánh giá thấp chấp niệm nuôi heo của người trong thôn. Bây giờ ầm ĩ thành thế này, nếu không nói rõ sự tình, chỉ sợ họ sẽ không dễ dàng ngơi nghỉ.Liên quan tới đại nghiệp nuôi heo trong thôn, rất nhiều người đều xúm tới, ngay cả cha mẹ Lục ở xa cũng tới.Trưởng thôn nói: “Lục Ngọc là phần tử tiên tiến trong thôn, được huyện tuyên dương. Lần này nuôi heo cũng là cô ấy đề ra với lãnh đạo huyện, muốn kiến thiết nông thôn mới, lãnh đạo trong huyện coi trọng, cho nên mới có chuyện sau đó.”Trưởng thôn nhìn mọi người, ý tứ rất rõ ràng, không có Lục Ngọc, chuyện nuôi heo trong thôn không thành.Nhưng thấy có một số người gân cổ, dường như không quan tâm, vẫn nhung nhớ chuyện nuôi heo này.Trưởng thôn nói tiếp: “Còn có phương pháp ủ phân thời gian trước cũng do Lục Ngọc cung cấp.”Lời vừa dứt, người bên dưới bắt đầu thầm thì to nhỏ.Cũng có người lén lút nhìn Lục Ngọc, không nhìn ra cô còn có bản lĩnh này.Người có mặt ở đây đều là người làm ruộng quanh năm. Phân ủ có hiệu quả bao nhiêu, họ tận mắt nhìn thấy.Như vậy thái độ kịch liệt của mọi người mới dịu lại.Trưởng thôn tiếp tục: “Lục Ngọc tìm tôi nói, hi vọng cho cha mẹ cô ấy nuôi heo, kiếm thêm chút thu nhập. Tôi không đồng ý, trước đây trong thôn từng nuôi heo, sau đó vì sao không nuôi, ắt hẳn trong lòng mọi người cũng rõ. Không phải nuôi heo là nhất định kiếm được tiền!”Trưởng thôn lần lượt nhìn sang, nói: “Sau đó tôi đề ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành với Lục Ngọc, bảo cô ấy đến xưởng phân bón mua hai tấn phân hóa học. Mua về, tôi mới đồng ý.”Lời này chắc chắn là quả b.o.m nặng cân ném vào trong đám người, mua phân hóa học, lẽ nào họ có phân hóa học?Trưởng thôn cũng không úp mở nữa, nói: “Lục Ngọc người ta đã cầm đơn hai tấn phân hóa học tới tìm tôi phê. Tờ đơn này đáng giá hơn một nghìn tệ. Vì sao tôi không đồng ý, các người ai có thể mua được nhiều phân như vậy?”Tiêu Thái Liên, bao gồm cha mẹ Lục đều là lần đầu nghe thấy lý do bên trong, người nhà họ Phó cũng nhìn Lục Ngọc bằng con mắt khác.Xưởng trưởng xưởng phân bón, dựa theo cấp bậc mà nói cũng là cán bộ lớn, cô làm sao thuyết phục được?Nghe vậy, người trong thôn cũng tự than mình không bằng. Chuyện này quả thực là do Lục Ngọc làm, nhưng vẫn có người nói: “Lẽ nào chỉ cho nhà họ nuôi heo, chúng tôi không được gì sao.”

Chương 169: Có bản lĩnh