** Tình tiết đang yên đang lành, đột nhiên thay đổi… ** Thời gian cuối thu, lá rụng cành khô, trong sân có chút tiêu điều. Chỉ mới vài ngày trời thu, thời tiết đã đột ngột trở lạnh, mùa xuân và mùa thu ở Kinh Đô luôn chỉ thoáng qua trong chốc lát. Vài cây quế muộn trong phủ Trấn Quốc Tướng quân có lẽ cũng không trụ được mấy ngày nữa. Ngụy phu nhân sáng sớm đã cho gia nhân hái hết hoa quế, một nửa để lại cho nhà bếp, chuẩn bị làm vài món ngọt, một nửa thì cho tỳ nữ giã thành bột, trộn với bạch đàn hương làm thành vài lò hương, đưa cho hầu nữ thân cận của Trừ Các là Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt nhận lấy lò hương vừa chế, thấy thời gian đã không còn sớm, vội vàng chạy về Trừ Các. Cẩn thận điều hòa hơi thở trước cửa chính, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ đỏ, bưng lò hương bước vào. Hương quế nhẹ nhàng chưa kịp lắng đọng, phảng phất toả ra, không lâu sau đã lan khắp gian phòng. Hương thơm nhẹ nhàng đánh thức Tống Trừ Nhiên đang ngủ bên trong, hàng mi như lông vũ nhẹ nhàng rung động, bị ánh sáng chói lóa…
Chương 153
Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung ÁcTác giả: Cửu HữuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không** Tình tiết đang yên đang lành, đột nhiên thay đổi… ** Thời gian cuối thu, lá rụng cành khô, trong sân có chút tiêu điều. Chỉ mới vài ngày trời thu, thời tiết đã đột ngột trở lạnh, mùa xuân và mùa thu ở Kinh Đô luôn chỉ thoáng qua trong chốc lát. Vài cây quế muộn trong phủ Trấn Quốc Tướng quân có lẽ cũng không trụ được mấy ngày nữa. Ngụy phu nhân sáng sớm đã cho gia nhân hái hết hoa quế, một nửa để lại cho nhà bếp, chuẩn bị làm vài món ngọt, một nửa thì cho tỳ nữ giã thành bột, trộn với bạch đàn hương làm thành vài lò hương, đưa cho hầu nữ thân cận của Trừ Các là Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt nhận lấy lò hương vừa chế, thấy thời gian đã không còn sớm, vội vàng chạy về Trừ Các. Cẩn thận điều hòa hơi thở trước cửa chính, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ đỏ, bưng lò hương bước vào. Hương quế nhẹ nhàng chưa kịp lắng đọng, phảng phất toả ra, không lâu sau đã lan khắp gian phòng. Hương thơm nhẹ nhàng đánh thức Tống Trừ Nhiên đang ngủ bên trong, hàng mi như lông vũ nhẹ nhàng rung động, bị ánh sáng chói lóa… **Nguyễn Y không giống như là người xấu, nàng trong lòng tin tưởng thật sự.**Trăng sáng sao thưa, gió đêm phơ phất.Tống Trừ Nhiên vốn tưởng rằng tật xấu lạ giường của mình đã được sửa khi theo Thịnh Kỳ đi về phía Nam, thời gian đó thường xuyên đổi khách điếm nàng vẫn ngủ ngon lành, nhưng không ngờ đến khi ở sơn trang tránh nóng, nàng lại không thể ngủ được.Giường rất thoải mái, phòng rất yên tĩnh, nhưng cơn buồn ngủ lại không đến.Giờ khắc này, nàng không thể không thừa nhận rằng trong lòng mình có chút mong Thịnh Kỳ ở bên cạnh.Nguyên lai nàng không phải không quen ngủ ở nơi xa lạ, mà là có Thịnh Kỳ bên cạnh, nàng mới có thể ngủ yên ổn.~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~Lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nàng đành ngồi dậy, nhìn sang giường bên cạnh thấy Vinh Cẩm đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng xốc chăn lên và rời giường một cách cẩn thận.Sơn trang tránh nóng thực sự mát mẻ và thoải mái hơn kinh thành rất nhiều. Gió đêm mát lạnh thổi qua, xua tan sự nôn nóng vì không thể ngủ của Tống Trừ Nhiên.Giờ phút này, bên ngoài sương phòng không có một bóng người, nàng bước nhẹ nhàng trên hành lang, dựa vào lan can nhìn ra xa. Dưới ánh trăng, sơn trang hiện lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác so với lúc chạng vạng khi mới đến.Nếu không phải vì kiến thức hạn hẹp, không thể giống như những thi nhân làm thơ vẽ tranh, nàng chắc chắn sẽ ngâm một bài thơ giữa cảnh đẹp này.Dọc theo bậc thang đá, nàng đi xuống, bước trên con đường lát đá, hướng tới hồ nước gần nhất. Tống Trừ Nhiên thản nhiên đá những viên đá nhỏ dưới chân.Khi đang vui vẻ, nàng nghe thấy từ xa vọng lại tiếng vải sột soạt, kèm theo tiếng khóc thút thít.Ánh trăng dưới, tiếng khóc thê lương.Tiếng khóc quỷ quyệt khiến Tống Trừ Nhiên sợ hãi, nàng đứng yên không dám nhúc nhích. Nhìn theo tiếng khóc, nàng thấy dưới đình trúc bên hồ, có một bóng dáng màu trắng đang ngồi.Tống Trừ Nhiên bị tình hình trước mắt dọa đến nín thở, bóng dáng đó cũng phát hiện ra nàng và đột nhiên đứng lên, hai người giằng co nhìn nhau.Đến khi tầng mây che ánh trăng tan đi, ánh trăng chiếu vào bóng dáng đó, một hình dáng nhợt nhạt hiện rõ dưới đình trúc. Tống Trừ Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.May quá, đó là người.Nàng thở phào một hơi thật dài, bước nhanh tới đình trúc. Khi đến gần, nàng mới thấy rõ đó là một nữ tử.Khuôn mặt thanh tú, nhìn qua tuổi tác xấp xỉ nàng, hai mắt hơi có chút khẩn trương run rẩy, trông thật như tiểu gia bích ngọc.(Chú thích: Điển cố: Tiểu gia Bích Ngọc:Bích Ngọc là nhân vật chính trong thành ngữ trên, Bích Ngọc là thiếp của Nhữ Nam vương Tư Mã Nghĩa triều Tấn. Tư Mã Nghĩa mời Tôn Xước làm hai thủ thơ, nên có "Bích Ngọc ca". Bích Ngọc họ Lưu, nàng không phải rất xinh đẹp, nhưng từ Nhữ Nam vương đối với nàg sủng ái mà xem, suy đoán nàng hình dáng hẳn rất đáng xem, lại rất có ý nhị, hơn nữa ca hát vô cùng tốt. Gia cảnh Bích Ngọc không cao, nên tự xưng "Tiểu gia nữ".Ý nghĩa:"Tiểu gia Bích Ngọc" nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê các")“Ngươi cũng không ngủ được sao?” Tống Trừ Nhiên chủ động hỏi.Nữ tử dùng khăn tay lau nước mắt, không trả lời mà vẫn cảnh giác đánh giá nàng.Nàng chợt nhận ra mình có phần đường đột, vội tự giới thiệu: “Ta là Tống Trừ Nhiên, con gái Trấn Quốc tướng quân Tống Hoành. Ta cùng tẩu tẩu và tỷ muội đến đây tránh nóng. Còn ngươi?”Nghe nàng nói, nữ tử chợt đứng dậy, hơi cúi người chào: “Thần nữ là Nguyễn Y, con gái hữu gián nghị đại phu, gặp qua thất hoàng tử phi.” (Hữu Gián nghị đại phu là chức quan giám sát, có chức năng can gián vua việc bổ nhiệm đúng sai, nghị luận việc triều chính khuyết sót.)Nghe Nguyễn Y biết nàng là thất hoàng tử phi, nàng hơi ngạc nhiên: “Ngươi nhận ra ta?”Nguyễn Y lắc đầu, rũ mắt nói: “Toàn bộ kinh đô đều biết Trấn Quốc tướng quân có con gái gả cho thất hoàng tử điện hạ. Thần nữ cũng mới vừa rồi biết khi thất hoàng tử phi giới thiệu.”Tống Trừ Nhiên chợt nhớ lại, lúc trước khi cùng Thịnh Kỳ thành thân, chuyện đó đã gây xôn xao cả kinh thành.“Sắc trời đã tối, sao ngươi lại ở đây lặng lẽ rơi lệ?” Nàng lại ôn nhu hỏi.Nguyễn Y nhìn nàng, miệng khẽ hiện nụ cười thê lương, không đáp mà hỏi lại: “Thần nữ muốn hỏi, thất hoàng tử phi gả cho người thương, đến nay vẫn luôn hạnh phúc chứ?”Toàn bộ kinh thành đều biết thất hoàng tử Thịnh Kỳ và Tống Trừ Nhiên yêu nhau, nên được Khang Thiệu Đế chỉ hôn. Dù sự thật không hoàn toàn như vậy, nhưng hiện tại nàng và Thịnh Kỳ sống hòa hợp, có lẽ cũng là hạnh phúc.Nàng gật đầu đáp lại Nguyễn Y, rồi thấy Nguyễn Y thở dài một hơi.“Ta tránh né phụ thân mới đến nơi này. Phụ thân hy vọng ta có thể gả cho công tử mà ông đã chọn, để thúc đẩy hai nhà phồn vinh. Nhưng ta không thích vị công tử đó, nghe nói hắn yếu đuối, không học vấn không nghề nghiệp và còn ngạo mạn vô lễ. Ta không muốn gả cho người như vậy, lòng ta chỉ muốn một thiếu niên khí phách hăng hái.”
Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung ÁcTác giả: Cửu HữuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không** Tình tiết đang yên đang lành, đột nhiên thay đổi… ** Thời gian cuối thu, lá rụng cành khô, trong sân có chút tiêu điều. Chỉ mới vài ngày trời thu, thời tiết đã đột ngột trở lạnh, mùa xuân và mùa thu ở Kinh Đô luôn chỉ thoáng qua trong chốc lát. Vài cây quế muộn trong phủ Trấn Quốc Tướng quân có lẽ cũng không trụ được mấy ngày nữa. Ngụy phu nhân sáng sớm đã cho gia nhân hái hết hoa quế, một nửa để lại cho nhà bếp, chuẩn bị làm vài món ngọt, một nửa thì cho tỳ nữ giã thành bột, trộn với bạch đàn hương làm thành vài lò hương, đưa cho hầu nữ thân cận của Trừ Các là Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt nhận lấy lò hương vừa chế, thấy thời gian đã không còn sớm, vội vàng chạy về Trừ Các. Cẩn thận điều hòa hơi thở trước cửa chính, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ đỏ, bưng lò hương bước vào. Hương quế nhẹ nhàng chưa kịp lắng đọng, phảng phất toả ra, không lâu sau đã lan khắp gian phòng. Hương thơm nhẹ nhàng đánh thức Tống Trừ Nhiên đang ngủ bên trong, hàng mi như lông vũ nhẹ nhàng rung động, bị ánh sáng chói lóa… **Nguyễn Y không giống như là người xấu, nàng trong lòng tin tưởng thật sự.**Trăng sáng sao thưa, gió đêm phơ phất.Tống Trừ Nhiên vốn tưởng rằng tật xấu lạ giường của mình đã được sửa khi theo Thịnh Kỳ đi về phía Nam, thời gian đó thường xuyên đổi khách điếm nàng vẫn ngủ ngon lành, nhưng không ngờ đến khi ở sơn trang tránh nóng, nàng lại không thể ngủ được.Giường rất thoải mái, phòng rất yên tĩnh, nhưng cơn buồn ngủ lại không đến.Giờ khắc này, nàng không thể không thừa nhận rằng trong lòng mình có chút mong Thịnh Kỳ ở bên cạnh.Nguyên lai nàng không phải không quen ngủ ở nơi xa lạ, mà là có Thịnh Kỳ bên cạnh, nàng mới có thể ngủ yên ổn.~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~Lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nàng đành ngồi dậy, nhìn sang giường bên cạnh thấy Vinh Cẩm đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng xốc chăn lên và rời giường một cách cẩn thận.Sơn trang tránh nóng thực sự mát mẻ và thoải mái hơn kinh thành rất nhiều. Gió đêm mát lạnh thổi qua, xua tan sự nôn nóng vì không thể ngủ của Tống Trừ Nhiên.Giờ phút này, bên ngoài sương phòng không có một bóng người, nàng bước nhẹ nhàng trên hành lang, dựa vào lan can nhìn ra xa. Dưới ánh trăng, sơn trang hiện lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác so với lúc chạng vạng khi mới đến.Nếu không phải vì kiến thức hạn hẹp, không thể giống như những thi nhân làm thơ vẽ tranh, nàng chắc chắn sẽ ngâm một bài thơ giữa cảnh đẹp này.Dọc theo bậc thang đá, nàng đi xuống, bước trên con đường lát đá, hướng tới hồ nước gần nhất. Tống Trừ Nhiên thản nhiên đá những viên đá nhỏ dưới chân.Khi đang vui vẻ, nàng nghe thấy từ xa vọng lại tiếng vải sột soạt, kèm theo tiếng khóc thút thít.Ánh trăng dưới, tiếng khóc thê lương.Tiếng khóc quỷ quyệt khiến Tống Trừ Nhiên sợ hãi, nàng đứng yên không dám nhúc nhích. Nhìn theo tiếng khóc, nàng thấy dưới đình trúc bên hồ, có một bóng dáng màu trắng đang ngồi.Tống Trừ Nhiên bị tình hình trước mắt dọa đến nín thở, bóng dáng đó cũng phát hiện ra nàng và đột nhiên đứng lên, hai người giằng co nhìn nhau.Đến khi tầng mây che ánh trăng tan đi, ánh trăng chiếu vào bóng dáng đó, một hình dáng nhợt nhạt hiện rõ dưới đình trúc. Tống Trừ Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.May quá, đó là người.Nàng thở phào một hơi thật dài, bước nhanh tới đình trúc. Khi đến gần, nàng mới thấy rõ đó là một nữ tử.Khuôn mặt thanh tú, nhìn qua tuổi tác xấp xỉ nàng, hai mắt hơi có chút khẩn trương run rẩy, trông thật như tiểu gia bích ngọc.(Chú thích: Điển cố: Tiểu gia Bích Ngọc:Bích Ngọc là nhân vật chính trong thành ngữ trên, Bích Ngọc là thiếp của Nhữ Nam vương Tư Mã Nghĩa triều Tấn. Tư Mã Nghĩa mời Tôn Xước làm hai thủ thơ, nên có "Bích Ngọc ca". Bích Ngọc họ Lưu, nàng không phải rất xinh đẹp, nhưng từ Nhữ Nam vương đối với nàg sủng ái mà xem, suy đoán nàng hình dáng hẳn rất đáng xem, lại rất có ý nhị, hơn nữa ca hát vô cùng tốt. Gia cảnh Bích Ngọc không cao, nên tự xưng "Tiểu gia nữ".Ý nghĩa:"Tiểu gia Bích Ngọc" nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê các")“Ngươi cũng không ngủ được sao?” Tống Trừ Nhiên chủ động hỏi.Nữ tử dùng khăn tay lau nước mắt, không trả lời mà vẫn cảnh giác đánh giá nàng.Nàng chợt nhận ra mình có phần đường đột, vội tự giới thiệu: “Ta là Tống Trừ Nhiên, con gái Trấn Quốc tướng quân Tống Hoành. Ta cùng tẩu tẩu và tỷ muội đến đây tránh nóng. Còn ngươi?”Nghe nàng nói, nữ tử chợt đứng dậy, hơi cúi người chào: “Thần nữ là Nguyễn Y, con gái hữu gián nghị đại phu, gặp qua thất hoàng tử phi.” (Hữu Gián nghị đại phu là chức quan giám sát, có chức năng can gián vua việc bổ nhiệm đúng sai, nghị luận việc triều chính khuyết sót.)Nghe Nguyễn Y biết nàng là thất hoàng tử phi, nàng hơi ngạc nhiên: “Ngươi nhận ra ta?”Nguyễn Y lắc đầu, rũ mắt nói: “Toàn bộ kinh đô đều biết Trấn Quốc tướng quân có con gái gả cho thất hoàng tử điện hạ. Thần nữ cũng mới vừa rồi biết khi thất hoàng tử phi giới thiệu.”Tống Trừ Nhiên chợt nhớ lại, lúc trước khi cùng Thịnh Kỳ thành thân, chuyện đó đã gây xôn xao cả kinh thành.“Sắc trời đã tối, sao ngươi lại ở đây lặng lẽ rơi lệ?” Nàng lại ôn nhu hỏi.Nguyễn Y nhìn nàng, miệng khẽ hiện nụ cười thê lương, không đáp mà hỏi lại: “Thần nữ muốn hỏi, thất hoàng tử phi gả cho người thương, đến nay vẫn luôn hạnh phúc chứ?”Toàn bộ kinh thành đều biết thất hoàng tử Thịnh Kỳ và Tống Trừ Nhiên yêu nhau, nên được Khang Thiệu Đế chỉ hôn. Dù sự thật không hoàn toàn như vậy, nhưng hiện tại nàng và Thịnh Kỳ sống hòa hợp, có lẽ cũng là hạnh phúc.Nàng gật đầu đáp lại Nguyễn Y, rồi thấy Nguyễn Y thở dài một hơi.“Ta tránh né phụ thân mới đến nơi này. Phụ thân hy vọng ta có thể gả cho công tử mà ông đã chọn, để thúc đẩy hai nhà phồn vinh. Nhưng ta không thích vị công tử đó, nghe nói hắn yếu đuối, không học vấn không nghề nghiệp và còn ngạo mạn vô lễ. Ta không muốn gả cho người như vậy, lòng ta chỉ muốn một thiếu niên khí phách hăng hái.”
Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung ÁcTác giả: Cửu HữuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không** Tình tiết đang yên đang lành, đột nhiên thay đổi… ** Thời gian cuối thu, lá rụng cành khô, trong sân có chút tiêu điều. Chỉ mới vài ngày trời thu, thời tiết đã đột ngột trở lạnh, mùa xuân và mùa thu ở Kinh Đô luôn chỉ thoáng qua trong chốc lát. Vài cây quế muộn trong phủ Trấn Quốc Tướng quân có lẽ cũng không trụ được mấy ngày nữa. Ngụy phu nhân sáng sớm đã cho gia nhân hái hết hoa quế, một nửa để lại cho nhà bếp, chuẩn bị làm vài món ngọt, một nửa thì cho tỳ nữ giã thành bột, trộn với bạch đàn hương làm thành vài lò hương, đưa cho hầu nữ thân cận của Trừ Các là Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt nhận lấy lò hương vừa chế, thấy thời gian đã không còn sớm, vội vàng chạy về Trừ Các. Cẩn thận điều hòa hơi thở trước cửa chính, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ đỏ, bưng lò hương bước vào. Hương quế nhẹ nhàng chưa kịp lắng đọng, phảng phất toả ra, không lâu sau đã lan khắp gian phòng. Hương thơm nhẹ nhàng đánh thức Tống Trừ Nhiên đang ngủ bên trong, hàng mi như lông vũ nhẹ nhàng rung động, bị ánh sáng chói lóa… **Nguyễn Y không giống như là người xấu, nàng trong lòng tin tưởng thật sự.**Trăng sáng sao thưa, gió đêm phơ phất.Tống Trừ Nhiên vốn tưởng rằng tật xấu lạ giường của mình đã được sửa khi theo Thịnh Kỳ đi về phía Nam, thời gian đó thường xuyên đổi khách điếm nàng vẫn ngủ ngon lành, nhưng không ngờ đến khi ở sơn trang tránh nóng, nàng lại không thể ngủ được.Giường rất thoải mái, phòng rất yên tĩnh, nhưng cơn buồn ngủ lại không đến.Giờ khắc này, nàng không thể không thừa nhận rằng trong lòng mình có chút mong Thịnh Kỳ ở bên cạnh.Nguyên lai nàng không phải không quen ngủ ở nơi xa lạ, mà là có Thịnh Kỳ bên cạnh, nàng mới có thể ngủ yên ổn.~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~Lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nàng đành ngồi dậy, nhìn sang giường bên cạnh thấy Vinh Cẩm đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng xốc chăn lên và rời giường một cách cẩn thận.Sơn trang tránh nóng thực sự mát mẻ và thoải mái hơn kinh thành rất nhiều. Gió đêm mát lạnh thổi qua, xua tan sự nôn nóng vì không thể ngủ của Tống Trừ Nhiên.Giờ phút này, bên ngoài sương phòng không có một bóng người, nàng bước nhẹ nhàng trên hành lang, dựa vào lan can nhìn ra xa. Dưới ánh trăng, sơn trang hiện lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác so với lúc chạng vạng khi mới đến.Nếu không phải vì kiến thức hạn hẹp, không thể giống như những thi nhân làm thơ vẽ tranh, nàng chắc chắn sẽ ngâm một bài thơ giữa cảnh đẹp này.Dọc theo bậc thang đá, nàng đi xuống, bước trên con đường lát đá, hướng tới hồ nước gần nhất. Tống Trừ Nhiên thản nhiên đá những viên đá nhỏ dưới chân.Khi đang vui vẻ, nàng nghe thấy từ xa vọng lại tiếng vải sột soạt, kèm theo tiếng khóc thút thít.Ánh trăng dưới, tiếng khóc thê lương.Tiếng khóc quỷ quyệt khiến Tống Trừ Nhiên sợ hãi, nàng đứng yên không dám nhúc nhích. Nhìn theo tiếng khóc, nàng thấy dưới đình trúc bên hồ, có một bóng dáng màu trắng đang ngồi.Tống Trừ Nhiên bị tình hình trước mắt dọa đến nín thở, bóng dáng đó cũng phát hiện ra nàng và đột nhiên đứng lên, hai người giằng co nhìn nhau.Đến khi tầng mây che ánh trăng tan đi, ánh trăng chiếu vào bóng dáng đó, một hình dáng nhợt nhạt hiện rõ dưới đình trúc. Tống Trừ Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.May quá, đó là người.Nàng thở phào một hơi thật dài, bước nhanh tới đình trúc. Khi đến gần, nàng mới thấy rõ đó là một nữ tử.Khuôn mặt thanh tú, nhìn qua tuổi tác xấp xỉ nàng, hai mắt hơi có chút khẩn trương run rẩy, trông thật như tiểu gia bích ngọc.(Chú thích: Điển cố: Tiểu gia Bích Ngọc:Bích Ngọc là nhân vật chính trong thành ngữ trên, Bích Ngọc là thiếp của Nhữ Nam vương Tư Mã Nghĩa triều Tấn. Tư Mã Nghĩa mời Tôn Xước làm hai thủ thơ, nên có "Bích Ngọc ca". Bích Ngọc họ Lưu, nàng không phải rất xinh đẹp, nhưng từ Nhữ Nam vương đối với nàg sủng ái mà xem, suy đoán nàng hình dáng hẳn rất đáng xem, lại rất có ý nhị, hơn nữa ca hát vô cùng tốt. Gia cảnh Bích Ngọc không cao, nên tự xưng "Tiểu gia nữ".Ý nghĩa:"Tiểu gia Bích Ngọc" nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê các")“Ngươi cũng không ngủ được sao?” Tống Trừ Nhiên chủ động hỏi.Nữ tử dùng khăn tay lau nước mắt, không trả lời mà vẫn cảnh giác đánh giá nàng.Nàng chợt nhận ra mình có phần đường đột, vội tự giới thiệu: “Ta là Tống Trừ Nhiên, con gái Trấn Quốc tướng quân Tống Hoành. Ta cùng tẩu tẩu và tỷ muội đến đây tránh nóng. Còn ngươi?”Nghe nàng nói, nữ tử chợt đứng dậy, hơi cúi người chào: “Thần nữ là Nguyễn Y, con gái hữu gián nghị đại phu, gặp qua thất hoàng tử phi.” (Hữu Gián nghị đại phu là chức quan giám sát, có chức năng can gián vua việc bổ nhiệm đúng sai, nghị luận việc triều chính khuyết sót.)Nghe Nguyễn Y biết nàng là thất hoàng tử phi, nàng hơi ngạc nhiên: “Ngươi nhận ra ta?”Nguyễn Y lắc đầu, rũ mắt nói: “Toàn bộ kinh đô đều biết Trấn Quốc tướng quân có con gái gả cho thất hoàng tử điện hạ. Thần nữ cũng mới vừa rồi biết khi thất hoàng tử phi giới thiệu.”Tống Trừ Nhiên chợt nhớ lại, lúc trước khi cùng Thịnh Kỳ thành thân, chuyện đó đã gây xôn xao cả kinh thành.“Sắc trời đã tối, sao ngươi lại ở đây lặng lẽ rơi lệ?” Nàng lại ôn nhu hỏi.Nguyễn Y nhìn nàng, miệng khẽ hiện nụ cười thê lương, không đáp mà hỏi lại: “Thần nữ muốn hỏi, thất hoàng tử phi gả cho người thương, đến nay vẫn luôn hạnh phúc chứ?”Toàn bộ kinh thành đều biết thất hoàng tử Thịnh Kỳ và Tống Trừ Nhiên yêu nhau, nên được Khang Thiệu Đế chỉ hôn. Dù sự thật không hoàn toàn như vậy, nhưng hiện tại nàng và Thịnh Kỳ sống hòa hợp, có lẽ cũng là hạnh phúc.Nàng gật đầu đáp lại Nguyễn Y, rồi thấy Nguyễn Y thở dài một hơi.“Ta tránh né phụ thân mới đến nơi này. Phụ thân hy vọng ta có thể gả cho công tử mà ông đã chọn, để thúc đẩy hai nhà phồn vinh. Nhưng ta không thích vị công tử đó, nghe nói hắn yếu đuối, không học vấn không nghề nghiệp và còn ngạo mạn vô lễ. Ta không muốn gả cho người như vậy, lòng ta chỉ muốn một thiếu niên khí phách hăng hái.”