*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư…

Chương 243: Lục kiều trở về

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cha mẹ Lục nghe nói mua được nhà, cực kỳ vui mừng. Hai người họ cả đời làm việc không có chính kiến, chỉ biết nghe theo người khác chỉ huy.Cho dù để họ xử lý chuyện này, cũng không nghĩ tới sẽ đưa tiền cọc, đặt nhà, còn thu xếp mời chị hai Lục quay về. Cả nhà đoàn tụ, làm món gì đó ăn mừng.Nhà họ Lục lấy thịt khô mà họ không nỡ ăn ra, nhất quyết cho Lục Ngọc.Họ cũng biết bây giờ Lục Ngọc không thiếu thịt, nhưng lại không biết cảm ơn cô thế nào, ngay lúc này, cảm thấy người bên ngoài ào ào chạy qua, giống như đã xảy ra chuyện gì đó.Lục Ngọc đi ra ngoài, chưa đợi cô lên tiếng, thím trong thôn đã kể chuyện lớn trong thôn cho cô nghe: “Ghê gớm lắm, Lục Kiều dẫn đàn ông quay về!”Cả thôn đều biết tin Lục Kiều quay về, chuyện trước đây Lục Kiều trộm tiền, dụ dỗ phóng viên Lý còn rõ ràng ngay trước mắt.Đều dùng ví dụ này để dạy dỗ con cái nhà mình.Không ngờ tố chất tâm lý của Lục Kiều rất tốt, còn dám quay về.Lục Ngọc cũng có chút tò mò, người cả thôn chỉ có cô biết Lục Kiều là người trọng sinh từ thập niên 90 về.Dẫn trước 10 năm, đủ để khiến cô ta hiểu rõ thế giới bên ngoài.Tính tình Lục Kiều không chịu thua, năm đó chật vật như thế, lúc này quay về chắc chắn là có một số chỗ dựa.Lục Ngọc theo mọi người tới, vừa đi tới cổng thôn, xa xa đã nhìn thấy có chiếc xe ô tô đỗ ở đó.Xe ô tô đó! Trong thôn lại nhốn nháo lên, càng nhiều người không dám tin, lẽ nào Lục Kiều ra ngoài một chuyến đã có xe ô tô sao?Trước đây, khi Lưu Bàng tới cũng lái xe, nhưng xe Lưu Bàng lái là xe của trại heo, nếu người này sở hữu xe ô tô, vậy thì rất lợi hại.Mọi người nghe tin đều tò mò vây lại.Nhìn thấy bọn họ đang phát thuốc và kẹo.Lục Kiều tươi tắn khoác tay người đàn ông trung niên bên cạnh, người đàn ông đó còn lùn hơn cô ta, có hơi hói, nhưng thật hào phóng, thuốc đều cho từng gói, kẹo thì cho từng nắm.Nông thôn nghèo khó, rất nhiều người đều hút thuốc lá, chỉ là mua chút sợi t.h.u.ố.c lá tự cuộn, kiểu thuốc bán thành gói này không nỡ mua. Họ nói cho là cho.Tâm trạng của người trong thôn rất phức tạp, không biết Lục Kiều có vận cứt chó gì, tìm được người đàn ông có tiền.Rất nhanh bác gái Lục cũng biết tin, lập tức chạy tới.Nhìn thấy con gái xuân quang rạng ngời, vội vàng đi lên, trong lòng có ngàn từ vạn ngữ muốn nói, nhưng cuối cùng không nói được gì.Ôm Lục Kiều bắt đầu khóc: “Con gái của mẹ, mẹ nhớ con nhớ đến quặn thắt, sao con lại nhẫn tâm như vậy!”Suy cho cùng cũng là con ruột, mẫu tử liền tâm, vành mắt của Lục Kiều cũng đỏ, nói với họ: “Con thực sự có nỗi khổ tâm!”Sau đó ngừng lại một chút, nói: “Quên nói, con kết hôn rồi.”Tuy người trong thôn biết Lục Kiều hành sự to gan, nhưng vẫn bị cô ta làm cho cả kinh. Không có cha mẹ thu xếp lo liệu, không có thôn chứng minh, cô ta đi đâu kết hôn?Nhưng nhìn Lục Kiều áo gấm về làng, nhất thời cũng không dám nói gì nhiều, đang ở đó lẩm bẩm.Lục Kiều cũng nhìn ra, nụ cười trên mặt có hơi sượng trân, sau đó cô ta còn phát hiện Lục Ngọc trong đám người.Trên mặt cô ta có chút thay đổi, cao giọng nói: “Đây là chồng của tôi, tên Lưu Đại Quốc, anh ấy là một ông chủ lớn!”Sau khi nói xong, còn nháy mắt với Lưu Đại Quốc, trước khi họ về đã diễn luyện tận mấy lần.Quả nhiên, sau khi Lưu Đại Quốc nhận được ánh mắt của cô ta, lập tức nói: “Mẹ, con là thành tâm thật dạ muốn cưới con gái mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy!”Nói xong, anh ta mở ví kẹp dưới nách của mình.Trức tiếp móc ra năm xấp tiền, mỗi xấp đều là đại đoàn kết mười tệ.Lưu Đại Quốc nói tiếp: “Ở đây là năm nghìn tệ, làm sính lễ cưới con gái mẹ!”Anh ta dứt lời, người có mặt ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.Năm nghìn tệ, năm đó nhà họ Phó cưới Lục Kiều đưa ra ba trăm, mọi người đều cảm thấy đây là sính lễ giá cao. Năm nghìn là mười mấy lần của ba trăm!Ông chủ lớn này trông không phải giàu có bình thường, cưới Lục Kiều cũng chịu chi nhiều tiền như vậy.

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cha mẹ Lục nghe nói mua được nhà, cực kỳ vui mừng. Hai người họ cả đời làm việc không có chính kiến, chỉ biết nghe theo người khác chỉ huy.Cho dù để họ xử lý chuyện này, cũng không nghĩ tới sẽ đưa tiền cọc, đặt nhà, còn thu xếp mời chị hai Lục quay về. Cả nhà đoàn tụ, làm món gì đó ăn mừng.Nhà họ Lục lấy thịt khô mà họ không nỡ ăn ra, nhất quyết cho Lục Ngọc.Họ cũng biết bây giờ Lục Ngọc không thiếu thịt, nhưng lại không biết cảm ơn cô thế nào, ngay lúc này, cảm thấy người bên ngoài ào ào chạy qua, giống như đã xảy ra chuyện gì đó.Lục Ngọc đi ra ngoài, chưa đợi cô lên tiếng, thím trong thôn đã kể chuyện lớn trong thôn cho cô nghe: “Ghê gớm lắm, Lục Kiều dẫn đàn ông quay về!”Cả thôn đều biết tin Lục Kiều quay về, chuyện trước đây Lục Kiều trộm tiền, dụ dỗ phóng viên Lý còn rõ ràng ngay trước mắt.Đều dùng ví dụ này để dạy dỗ con cái nhà mình.Không ngờ tố chất tâm lý của Lục Kiều rất tốt, còn dám quay về.Lục Ngọc cũng có chút tò mò, người cả thôn chỉ có cô biết Lục Kiều là người trọng sinh từ thập niên 90 về.Dẫn trước 10 năm, đủ để khiến cô ta hiểu rõ thế giới bên ngoài.Tính tình Lục Kiều không chịu thua, năm đó chật vật như thế, lúc này quay về chắc chắn là có một số chỗ dựa.Lục Ngọc theo mọi người tới, vừa đi tới cổng thôn, xa xa đã nhìn thấy có chiếc xe ô tô đỗ ở đó.Xe ô tô đó! Trong thôn lại nhốn nháo lên, càng nhiều người không dám tin, lẽ nào Lục Kiều ra ngoài một chuyến đã có xe ô tô sao?Trước đây, khi Lưu Bàng tới cũng lái xe, nhưng xe Lưu Bàng lái là xe của trại heo, nếu người này sở hữu xe ô tô, vậy thì rất lợi hại.Mọi người nghe tin đều tò mò vây lại.Nhìn thấy bọn họ đang phát thuốc và kẹo.Lục Kiều tươi tắn khoác tay người đàn ông trung niên bên cạnh, người đàn ông đó còn lùn hơn cô ta, có hơi hói, nhưng thật hào phóng, thuốc đều cho từng gói, kẹo thì cho từng nắm.Nông thôn nghèo khó, rất nhiều người đều hút thuốc lá, chỉ là mua chút sợi t.h.u.ố.c lá tự cuộn, kiểu thuốc bán thành gói này không nỡ mua. Họ nói cho là cho.Tâm trạng của người trong thôn rất phức tạp, không biết Lục Kiều có vận cứt chó gì, tìm được người đàn ông có tiền.Rất nhanh bác gái Lục cũng biết tin, lập tức chạy tới.Nhìn thấy con gái xuân quang rạng ngời, vội vàng đi lên, trong lòng có ngàn từ vạn ngữ muốn nói, nhưng cuối cùng không nói được gì.Ôm Lục Kiều bắt đầu khóc: “Con gái của mẹ, mẹ nhớ con nhớ đến quặn thắt, sao con lại nhẫn tâm như vậy!”Suy cho cùng cũng là con ruột, mẫu tử liền tâm, vành mắt của Lục Kiều cũng đỏ, nói với họ: “Con thực sự có nỗi khổ tâm!”Sau đó ngừng lại một chút, nói: “Quên nói, con kết hôn rồi.”Tuy người trong thôn biết Lục Kiều hành sự to gan, nhưng vẫn bị cô ta làm cho cả kinh. Không có cha mẹ thu xếp lo liệu, không có thôn chứng minh, cô ta đi đâu kết hôn?Nhưng nhìn Lục Kiều áo gấm về làng, nhất thời cũng không dám nói gì nhiều, đang ở đó lẩm bẩm.Lục Kiều cũng nhìn ra, nụ cười trên mặt có hơi sượng trân, sau đó cô ta còn phát hiện Lục Ngọc trong đám người.Trên mặt cô ta có chút thay đổi, cao giọng nói: “Đây là chồng của tôi, tên Lưu Đại Quốc, anh ấy là một ông chủ lớn!”Sau khi nói xong, còn nháy mắt với Lưu Đại Quốc, trước khi họ về đã diễn luyện tận mấy lần.Quả nhiên, sau khi Lưu Đại Quốc nhận được ánh mắt của cô ta, lập tức nói: “Mẹ, con là thành tâm thật dạ muốn cưới con gái mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy!”Nói xong, anh ta mở ví kẹp dưới nách của mình.Trức tiếp móc ra năm xấp tiền, mỗi xấp đều là đại đoàn kết mười tệ.Lưu Đại Quốc nói tiếp: “Ở đây là năm nghìn tệ, làm sính lễ cưới con gái mẹ!”Anh ta dứt lời, người có mặt ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.Năm nghìn tệ, năm đó nhà họ Phó cưới Lục Kiều đưa ra ba trăm, mọi người đều cảm thấy đây là sính lễ giá cao. Năm nghìn là mười mấy lần của ba trăm!Ông chủ lớn này trông không phải giàu có bình thường, cưới Lục Kiều cũng chịu chi nhiều tiền như vậy.

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cha mẹ Lục nghe nói mua được nhà, cực kỳ vui mừng. Hai người họ cả đời làm việc không có chính kiến, chỉ biết nghe theo người khác chỉ huy.Cho dù để họ xử lý chuyện này, cũng không nghĩ tới sẽ đưa tiền cọc, đặt nhà, còn thu xếp mời chị hai Lục quay về. Cả nhà đoàn tụ, làm món gì đó ăn mừng.Nhà họ Lục lấy thịt khô mà họ không nỡ ăn ra, nhất quyết cho Lục Ngọc.Họ cũng biết bây giờ Lục Ngọc không thiếu thịt, nhưng lại không biết cảm ơn cô thế nào, ngay lúc này, cảm thấy người bên ngoài ào ào chạy qua, giống như đã xảy ra chuyện gì đó.Lục Ngọc đi ra ngoài, chưa đợi cô lên tiếng, thím trong thôn đã kể chuyện lớn trong thôn cho cô nghe: “Ghê gớm lắm, Lục Kiều dẫn đàn ông quay về!”Cả thôn đều biết tin Lục Kiều quay về, chuyện trước đây Lục Kiều trộm tiền, dụ dỗ phóng viên Lý còn rõ ràng ngay trước mắt.Đều dùng ví dụ này để dạy dỗ con cái nhà mình.Không ngờ tố chất tâm lý của Lục Kiều rất tốt, còn dám quay về.Lục Ngọc cũng có chút tò mò, người cả thôn chỉ có cô biết Lục Kiều là người trọng sinh từ thập niên 90 về.Dẫn trước 10 năm, đủ để khiến cô ta hiểu rõ thế giới bên ngoài.Tính tình Lục Kiều không chịu thua, năm đó chật vật như thế, lúc này quay về chắc chắn là có một số chỗ dựa.Lục Ngọc theo mọi người tới, vừa đi tới cổng thôn, xa xa đã nhìn thấy có chiếc xe ô tô đỗ ở đó.Xe ô tô đó! Trong thôn lại nhốn nháo lên, càng nhiều người không dám tin, lẽ nào Lục Kiều ra ngoài một chuyến đã có xe ô tô sao?Trước đây, khi Lưu Bàng tới cũng lái xe, nhưng xe Lưu Bàng lái là xe của trại heo, nếu người này sở hữu xe ô tô, vậy thì rất lợi hại.Mọi người nghe tin đều tò mò vây lại.Nhìn thấy bọn họ đang phát thuốc và kẹo.Lục Kiều tươi tắn khoác tay người đàn ông trung niên bên cạnh, người đàn ông đó còn lùn hơn cô ta, có hơi hói, nhưng thật hào phóng, thuốc đều cho từng gói, kẹo thì cho từng nắm.Nông thôn nghèo khó, rất nhiều người đều hút thuốc lá, chỉ là mua chút sợi t.h.u.ố.c lá tự cuộn, kiểu thuốc bán thành gói này không nỡ mua. Họ nói cho là cho.Tâm trạng của người trong thôn rất phức tạp, không biết Lục Kiều có vận cứt chó gì, tìm được người đàn ông có tiền.Rất nhanh bác gái Lục cũng biết tin, lập tức chạy tới.Nhìn thấy con gái xuân quang rạng ngời, vội vàng đi lên, trong lòng có ngàn từ vạn ngữ muốn nói, nhưng cuối cùng không nói được gì.Ôm Lục Kiều bắt đầu khóc: “Con gái của mẹ, mẹ nhớ con nhớ đến quặn thắt, sao con lại nhẫn tâm như vậy!”Suy cho cùng cũng là con ruột, mẫu tử liền tâm, vành mắt của Lục Kiều cũng đỏ, nói với họ: “Con thực sự có nỗi khổ tâm!”Sau đó ngừng lại một chút, nói: “Quên nói, con kết hôn rồi.”Tuy người trong thôn biết Lục Kiều hành sự to gan, nhưng vẫn bị cô ta làm cho cả kinh. Không có cha mẹ thu xếp lo liệu, không có thôn chứng minh, cô ta đi đâu kết hôn?Nhưng nhìn Lục Kiều áo gấm về làng, nhất thời cũng không dám nói gì nhiều, đang ở đó lẩm bẩm.Lục Kiều cũng nhìn ra, nụ cười trên mặt có hơi sượng trân, sau đó cô ta còn phát hiện Lục Ngọc trong đám người.Trên mặt cô ta có chút thay đổi, cao giọng nói: “Đây là chồng của tôi, tên Lưu Đại Quốc, anh ấy là một ông chủ lớn!”Sau khi nói xong, còn nháy mắt với Lưu Đại Quốc, trước khi họ về đã diễn luyện tận mấy lần.Quả nhiên, sau khi Lưu Đại Quốc nhận được ánh mắt của cô ta, lập tức nói: “Mẹ, con là thành tâm thật dạ muốn cưới con gái mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy!”Nói xong, anh ta mở ví kẹp dưới nách của mình.Trức tiếp móc ra năm xấp tiền, mỗi xấp đều là đại đoàn kết mười tệ.Lưu Đại Quốc nói tiếp: “Ở đây là năm nghìn tệ, làm sính lễ cưới con gái mẹ!”Anh ta dứt lời, người có mặt ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.Năm nghìn tệ, năm đó nhà họ Phó cưới Lục Kiều đưa ra ba trăm, mọi người đều cảm thấy đây là sính lễ giá cao. Năm nghìn là mười mấy lần của ba trăm!Ông chủ lớn này trông không phải giàu có bình thường, cưới Lục Kiều cũng chịu chi nhiều tiền như vậy.

Chương 243: Lục kiều trở về